0 chữ
Chương 16
Chương 16: Tam Tứ hai nhà
Phu thê Vương Tứ thúc có tổng cộng bốn người con.
Vương Thành năm nay hai mươi mốt tuổi đã thành thân và có một tiểu nhi tử hai tuổi. Lúc hai gia đình mới phân gia cả mẫu thân hắn và Vương Hà thị đều đang mang thai. Sau đó Tứ thẩm thì sinh được một nữ nhi còn Vương Hà thị thì sinh ra Vương Nguyên.
Thê tử Vương Thành tên Lý Quyên là người Lý gia thôn còn có thân thích với Tứ thẩm. Hiện tại Lý Quyên còn đang mang thai đứa con thứ hai, tính tình của nàng cũng vui vẻ cởi mở lại chịu khó Tứ thẩm rất vừa ý người con dâu này.
Tiểu nhi tử Vương Lâm của hai người năm nay chín tuổi, là một tiểu tử hoạt bát hiếu động. Tứ thúc mỗi tháng đều cố gắng dành chút tiền cho đứa nhỏ đi học khóa của nhà một lão tú tài ở thôn kế bên.
Phu thê ông không mong nhi tử có thể làm quan chỉ cần biết chút chữ nghĩa, sau này sẽ dễ dàng xin việc hơn, làm người nhà nông nói cho cùng cũng chỉ có thể trông vào trời đất và hai bàn tay, có thêm chút chữ nghĩa làm vốn cũng an tâm hơn một chút, nhỡ đâu năm nào đó mưa nắng thất thường thì cũng còn có việc khác để mưu sinh.
Tiểu tử tuy còn nhỏ tuổi cũng đã tỏ ra rất hiểu chuyện, càng không chịu thua kém, nó biết rõ cha nương phải cực khổ bao nhiêu mới có thể cho nó đi học vì vậy mỗi ngày tiểu tử đều dậy thật sớm đi bộ một đoạn đường dài sang thôn kế bên cho dù mưa nắng gì cũng chưa bỏ một ngày nào. Phu thê Vương Tứ thúc rất tự hào về đứa con này, trong thôn cứ nhắc đến đứa nhỏ là y như rằng ông lại cười tít cả mắt tự hào một phen.
Còn lại hai tiểu nhi nữ, một đứa nhỏ hơn Vương Nguyên hai tháng tên Vương Nghi đã gả sang thôn kế bên vào đầu năm nay, nghe nói phu gia của nàng cũng là gia đình khá giả ở thôn bên, phụ mẫu nhà chồng lại dễ tính, tháng rồi còn được tin vui nàng đã hoài thai được hai tháng, hiện tại ở nhà chồng có bao nhiêu là thoải mái.
Tứ thẩm cũng có thể an lòng, làm phụ mẫu cũng chỉ mong đứa nhỏ nhà mình được sống tốt không phải sao? Còn lại một nữ nhi khác cũng đã mười hai tuổi tên Vương Tú mỗi ngày ở nhà phụ giúp Vương Tứ thẩm và tẩu tẩu làm việc nhà, trông cháu nhỏ.
Tất cả đều được giáo dục rất tốt, ai nấy đều lễ phép hiếu thuận, người trong thôn luôn dành lời khen ngợi một nhà họ thật khéo nuôi dạy con không giống như ca ca Vương Tam của mình.
Nói đến một nhà Vương Tam, hình như ngoài Vương Nguyên ra trong nhà đó không có lấy một người có thể xem được. Đại ca của Vương Nguyên là Vương Siêu suốt ngày chẳng biết làm gì chỉ ăn ăn ăn, thân hình béo trục, đám hán tử trong thôn thường ở sau lưng gã gọi gã là cái chum biết đi.
Trước đây nguyên chủ còn ở nhà cứ cách vài ngày là lại phải lên núi bắt chim cu gà rừng thỏ hoang, không thì ra suối bắt cá, tôm linh tinh về cho gã ăn. Vương Hà thị tiết tiền mua thịt lại không muốn để con trai cưng chịu đói, Vương Siêu thì không có thịt sẽ không chịu ăn cơm nên nguyên chủ còn phải vất vả lo luôn cả bữa ăn của gã.
Hôm nào xui xẻo nguyên chủ không bắt được con mồi nào thì y như rằng bị đòn bị mắng bị bỏ đói là điều đã được dự đoán. Chưa kể Vương Nguyên người thì nhỏ yếu sức lực có bao nhiêu để bắt được con mồi có khi còn bị cây quào hay té ngã tay chân xây xước không nói, con mồi bắt được một chút cũng không có phần y, đến nước canh cũng không được uống.
Thê tử của Vương Siêu là người ở Đào gia thôn cách Vương gia thôn tận mấy ngọn núi, nàng ta tên Đào Lệ vốn là con nhà nghèo ăn bữa nay lo bữa mai. Vương Hà thị vì tiết kiệm chút tiền sính lễ nên mới chọn con dâu nhà nghèo lại ở xa, phòng khi nàng ta đem đồ nhà mình chạy về nhà mẹ đẻ.
Đào Lệ ở Vương gia so với Vương Nguyên thì đỡ hơn một chút, ít ra nàng ta không bị đối xử tàn tệ như Vương Nguyên, vả lại Vương Siêu cũng rất thích nàng ta nên không để nàng ta làm việc nặng gì. Chỉ là từ khi Vương Nguyên bị nhà đó gả bán cho Lưu gia nàng ta liền thay thế vị trí của y, việc nhà từ trong ra ngoài đều do một tay Đào lệ làm.
Vương Siêu to lớn béo tốt bao nhiêu nàng ta lại gầy ốm bấy nhiêu, có đôi khi nàng ta đi ở sau lưng Vương Siêu cũng không ai nhìn thấy. Nếu không phải nàng ta tốt phước sinh được cháu đích tôn cho nhà Vương Tam thì cũng chưa chắc được sống yên đến ngày nay.
Nhị nhi tử Vương Tuấn còn tệ hại hơn, trong vùng không ai không biết tiếng tâm của gã. Lười biếng, háo sắc còn tay chân không sạch sẽ thường xuyên trộm gà bắt chó, đến cả tẩu tẩu gã còn muốn trêu chọc, nếu không phải có Vương Siêu nhìn chằm chằm có khi gã còn dỡ trò với cả chị dâu cũng nên.
Vương Hà thị đau đầu nhất cũng là đứa con không có tiền đồ này, vì để gã không còn suốt ngày ăn chơi lêu lổng bà ta liền nhờ bà mối trong thôn đi khắp nơi hỏi vợ cho gã nhưng với tiếng tăm thối đến tận trời như vậy làm gì có nhà nào dám gả con cho. Cho nên dù đã mười chín tuổi rồi cũng còn chưa cưới được vợ.
Trưởng nữ Vương Thu Hoa thì khỏi phải nói chảnh chọe chua ngoa mắt cao hơn đầu, lúc nào cũng tự tin rằng nhan sắc nàng ta đứng đầu trong thôn, nam nhân suốt ngày cấm mặt vào đất không xứng làm chồng nàng ta, chỉ có nam nhân giàu có trên trấn, trên huyện mới xứng để nàng ta để mắt đến.
Đã mười lăm tuổi mà vẫn chưa định thân, người trong thôn quá rành tình cảnh nhà Vương Tam còn lâu mới kết thông gia với nhà đó. Cũng có vài đám ở thôn kế bên nhờ bà mối sang hỏi, Vương Tam và Vương Hà thị nếu không phải chê nghèo thì thách cưới lên tận trời thành ra chẳng đám nào thành được.
Vương Thu Hoa thì cảm thấy không thành mới tốt, người đẹp như nàng ta nếu không lấy được tú tài, huyện lệnh thì cũng phải làm thiếu phu nhân nhà giàu có người hầu hạ cơm bưng nước rót, làm sao sẽ lấy mấy tên hán tử thô kệch không có tiền đồ kia, nàng ta mới không thèm làm ruộng cực khổ, bàn tay xinh đẹp này chỉ để tô son điểm phấn mà thôi.
Còn lại một đứa hán tử Vương Hổ tám tuổi và một nữ nhi tên Vương Thu Cúc bảy tuổi tính tình cũng chẳng ra sau. Trước kia người trong thôn còn hâm mộ Vương Hà thị tốt phước sinh được nhiều con nhưng sau khi đám trẻ kia lớn lên thì không ít người lại thầm cảm thấy may mắn, thà rằng chỉ sinh một hai đứa mà ngoan ngoãn hiếu thảo còn hơn sinh ra một đám du thủ du thực làm khổ cha nương như nhà họ thì chết.
Nói chung nhắc đến một nhà này thì ai cũng phải lắc đầu ngao ngán, ai xui tám kiếp mới lấy phải người nhà này, ở với người nhà như vậy thì chỉ có khổ đến suốt đời mà thôi. Tiếng xấu nhà Vương Tam mười dặm tám thôn không ai không biết thế mà bọn họ vẫn mắt điếc tai ngơ, ở trong thôn nghểnh mũi lên trời, thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.
Vậy nên việc Vương Nguyên cắt đứt quan hệ với nhà Vương Tam thôn dân trong Vương gia thôn đều cảm thấy như vậy lại là may mắn của y. Sống với người nhà như vậy sớm muộn gì Vương Nguyên cũng bị bọn họ bức chết lần nữa mà thôi.
Vương Thành năm nay hai mươi mốt tuổi đã thành thân và có một tiểu nhi tử hai tuổi. Lúc hai gia đình mới phân gia cả mẫu thân hắn và Vương Hà thị đều đang mang thai. Sau đó Tứ thẩm thì sinh được một nữ nhi còn Vương Hà thị thì sinh ra Vương Nguyên.
Thê tử Vương Thành tên Lý Quyên là người Lý gia thôn còn có thân thích với Tứ thẩm. Hiện tại Lý Quyên còn đang mang thai đứa con thứ hai, tính tình của nàng cũng vui vẻ cởi mở lại chịu khó Tứ thẩm rất vừa ý người con dâu này.
Tiểu nhi tử Vương Lâm của hai người năm nay chín tuổi, là một tiểu tử hoạt bát hiếu động. Tứ thúc mỗi tháng đều cố gắng dành chút tiền cho đứa nhỏ đi học khóa của nhà một lão tú tài ở thôn kế bên.
Phu thê ông không mong nhi tử có thể làm quan chỉ cần biết chút chữ nghĩa, sau này sẽ dễ dàng xin việc hơn, làm người nhà nông nói cho cùng cũng chỉ có thể trông vào trời đất và hai bàn tay, có thêm chút chữ nghĩa làm vốn cũng an tâm hơn một chút, nhỡ đâu năm nào đó mưa nắng thất thường thì cũng còn có việc khác để mưu sinh.
Còn lại hai tiểu nhi nữ, một đứa nhỏ hơn Vương Nguyên hai tháng tên Vương Nghi đã gả sang thôn kế bên vào đầu năm nay, nghe nói phu gia của nàng cũng là gia đình khá giả ở thôn bên, phụ mẫu nhà chồng lại dễ tính, tháng rồi còn được tin vui nàng đã hoài thai được hai tháng, hiện tại ở nhà chồng có bao nhiêu là thoải mái.
Tứ thẩm cũng có thể an lòng, làm phụ mẫu cũng chỉ mong đứa nhỏ nhà mình được sống tốt không phải sao? Còn lại một nữ nhi khác cũng đã mười hai tuổi tên Vương Tú mỗi ngày ở nhà phụ giúp Vương Tứ thẩm và tẩu tẩu làm việc nhà, trông cháu nhỏ.
Nói đến một nhà Vương Tam, hình như ngoài Vương Nguyên ra trong nhà đó không có lấy một người có thể xem được. Đại ca của Vương Nguyên là Vương Siêu suốt ngày chẳng biết làm gì chỉ ăn ăn ăn, thân hình béo trục, đám hán tử trong thôn thường ở sau lưng gã gọi gã là cái chum biết đi.
Trước đây nguyên chủ còn ở nhà cứ cách vài ngày là lại phải lên núi bắt chim cu gà rừng thỏ hoang, không thì ra suối bắt cá, tôm linh tinh về cho gã ăn. Vương Hà thị tiết tiền mua thịt lại không muốn để con trai cưng chịu đói, Vương Siêu thì không có thịt sẽ không chịu ăn cơm nên nguyên chủ còn phải vất vả lo luôn cả bữa ăn của gã.
Thê tử của Vương Siêu là người ở Đào gia thôn cách Vương gia thôn tận mấy ngọn núi, nàng ta tên Đào Lệ vốn là con nhà nghèo ăn bữa nay lo bữa mai. Vương Hà thị vì tiết kiệm chút tiền sính lễ nên mới chọn con dâu nhà nghèo lại ở xa, phòng khi nàng ta đem đồ nhà mình chạy về nhà mẹ đẻ.
Đào Lệ ở Vương gia so với Vương Nguyên thì đỡ hơn một chút, ít ra nàng ta không bị đối xử tàn tệ như Vương Nguyên, vả lại Vương Siêu cũng rất thích nàng ta nên không để nàng ta làm việc nặng gì. Chỉ là từ khi Vương Nguyên bị nhà đó gả bán cho Lưu gia nàng ta liền thay thế vị trí của y, việc nhà từ trong ra ngoài đều do một tay Đào lệ làm.
Vương Siêu to lớn béo tốt bao nhiêu nàng ta lại gầy ốm bấy nhiêu, có đôi khi nàng ta đi ở sau lưng Vương Siêu cũng không ai nhìn thấy. Nếu không phải nàng ta tốt phước sinh được cháu đích tôn cho nhà Vương Tam thì cũng chưa chắc được sống yên đến ngày nay.
Nhị nhi tử Vương Tuấn còn tệ hại hơn, trong vùng không ai không biết tiếng tâm của gã. Lười biếng, háo sắc còn tay chân không sạch sẽ thường xuyên trộm gà bắt chó, đến cả tẩu tẩu gã còn muốn trêu chọc, nếu không phải có Vương Siêu nhìn chằm chằm có khi gã còn dỡ trò với cả chị dâu cũng nên.
Vương Hà thị đau đầu nhất cũng là đứa con không có tiền đồ này, vì để gã không còn suốt ngày ăn chơi lêu lổng bà ta liền nhờ bà mối trong thôn đi khắp nơi hỏi vợ cho gã nhưng với tiếng tăm thối đến tận trời như vậy làm gì có nhà nào dám gả con cho. Cho nên dù đã mười chín tuổi rồi cũng còn chưa cưới được vợ.
Trưởng nữ Vương Thu Hoa thì khỏi phải nói chảnh chọe chua ngoa mắt cao hơn đầu, lúc nào cũng tự tin rằng nhan sắc nàng ta đứng đầu trong thôn, nam nhân suốt ngày cấm mặt vào đất không xứng làm chồng nàng ta, chỉ có nam nhân giàu có trên trấn, trên huyện mới xứng để nàng ta để mắt đến.
Đã mười lăm tuổi mà vẫn chưa định thân, người trong thôn quá rành tình cảnh nhà Vương Tam còn lâu mới kết thông gia với nhà đó. Cũng có vài đám ở thôn kế bên nhờ bà mối sang hỏi, Vương Tam và Vương Hà thị nếu không phải chê nghèo thì thách cưới lên tận trời thành ra chẳng đám nào thành được.
Vương Thu Hoa thì cảm thấy không thành mới tốt, người đẹp như nàng ta nếu không lấy được tú tài, huyện lệnh thì cũng phải làm thiếu phu nhân nhà giàu có người hầu hạ cơm bưng nước rót, làm sao sẽ lấy mấy tên hán tử thô kệch không có tiền đồ kia, nàng ta mới không thèm làm ruộng cực khổ, bàn tay xinh đẹp này chỉ để tô son điểm phấn mà thôi.
Còn lại một đứa hán tử Vương Hổ tám tuổi và một nữ nhi tên Vương Thu Cúc bảy tuổi tính tình cũng chẳng ra sau. Trước kia người trong thôn còn hâm mộ Vương Hà thị tốt phước sinh được nhiều con nhưng sau khi đám trẻ kia lớn lên thì không ít người lại thầm cảm thấy may mắn, thà rằng chỉ sinh một hai đứa mà ngoan ngoãn hiếu thảo còn hơn sinh ra một đám du thủ du thực làm khổ cha nương như nhà họ thì chết.
Nói chung nhắc đến một nhà này thì ai cũng phải lắc đầu ngao ngán, ai xui tám kiếp mới lấy phải người nhà này, ở với người nhà như vậy thì chỉ có khổ đến suốt đời mà thôi. Tiếng xấu nhà Vương Tam mười dặm tám thôn không ai không biết thế mà bọn họ vẫn mắt điếc tai ngơ, ở trong thôn nghểnh mũi lên trời, thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.
Vậy nên việc Vương Nguyên cắt đứt quan hệ với nhà Vương Tam thôn dân trong Vương gia thôn đều cảm thấy như vậy lại là may mắn của y. Sống với người nhà như vậy sớm muộn gì Vương Nguyên cũng bị bọn họ bức chết lần nữa mà thôi.
5
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
