0 chữ
Chương 8
Chương 4.2
Thực ra, lão thái y sợ xảy ra chuyện. Mạng già của bà mất thì thôi nhưng không thể liên lụy cháu gái. May mà Trịnh Ế không có mặt, nên bà không gọi người đi tìm.
Trì Vãn gật đầu, đưa tay để Trịnh Ế băng bó. Nàng chỉ mặc áo tắm nhưng Trịnh Ế không đổi sắc mặt và nàng cũng không thấy có gì lạ. Cùng là nữ nhân, dù thế giới này phân chia Càn Nguyên, Khôn Trạch, Trung Dung nhưng ngoài tín hương thì mọi thứ đều giống nhau. Trung Dung thì không có tín hương.
Vừa xuyên đến, Trì Vãn chưa quen với khái niệm Càn Nguyên, Khôn Trạch. Với lòng y giả nhân từ, lại có lão thái y bên cạnh, nàng không bận tâm.
Trịnh Ế mang vẻ anh khí, cao chừng một mét bảy lăm, ngồi xuống đầy uy nghiêm. Khuôn mặt không biểu cảm, chỉ tập trung băng bó. Nhìn là biết người thẳng thắn, cương trực. Kỹ thuật băng bó của nàng rất thành thạo, rõ ràng là thường xuyên hành y.
Trì Vãn không nhịn được hỏi: "Thái Y viện không phải có y giả sao? Không phân biệt Càn Nguyên hay Khôn Trạch."
Y giả không có phẩm cấp nhưng có bổng lộc như trợ thủ của thái y. Khác biệt giống như có biên chế và không có biên chế, bổng lộc do Thái Y viện phát.
Lão thái y muốn nói lại thôi. Trịnh Ế mạnh tay buộc vải trắng trên cánh tay nàng, nói: "Phò mã không biết sao? Y giả xinh đẹp, dù là Càn Nguyên hay Khôn Trạch, đều bị xem là đối tượng cấm luyến của thượng quan."
Hả? Trì Vãn nhíu mày. Còn có chuyện này? Chẳng khác gì công tử nhà giàu với thư đồng, bị người khinh thường.
Lão thái y tưởng nàng tức giận, vội quỳ xuống: "Phò mã thứ tội, tôn nữ của lão vô lễ. Lão nguyện chịu phạt thay."
"Tổ mẫu!" Trịnh Ế tức giận kêu lên.
Trì Vãn đỡ bà dậy: "Trịnh thái y không cần thế. Ta chỉ mới nghe lần đầu, hơi bất ngờ thôi."
Chẳng trách lão thái y để Trịnh Ế băng bó cho nàng. Hóa ra bà có ý giữ nàng ấy ở lại phủ công chúa. Chẳng lẽ bà không biết nàng chẳng có địa vị gì ở đây?
Nhưng với Trịnh Ế, muốn phát huy sở học, phủ công chúa quả là nơi thích hợp hơn.
Trì Vãn hiểu ra, không nhắc lại chuyện này. Phủ công chúa là của Ngu Cửu Châu, nàng không thể tự ý quyết định.
Sau khi lão thái y dẫn Trịnh Ế rời đi, Trì Vãn mặc y phục do Xuân Quy chuẩn bị. Áσ ɭóŧ đơn giản nhưng mềm mại, mặc rất thoải mái, hơn hẳn quần áo kiếp trước. Áo ngoài là áo bào trắng giao lĩnh, thêu hoa văn trúc thanh nhã, không quá cầu kỳ, chỉ đơn giản mà cao quý. Thắt lưng cùng màu, kết hợp với áo khoác ngoài, khiến nàng vừa quý khí vừa mang vẻ thanh tú của thiếu niên.
Lúc này, có lẽ do mất máu nhiều và mệt mỏi, mặt nàng nhợt nhạt, môi không chút huyết sắc, toát lên vẻ mong manh dễ vỡ. Lông mày mang một nét u sầu khó tan. Ở hoàn cảnh này, sao có thể không lo lắng?
Chưa biết khi Ngu Cửu Châu tỉnh lại sẽ xử trí nàng thế nào. Muốn chạy trốn cũng không được. Đây là kinh đô, một phò mã đường đường mà đào tẩu, chẳng phải tát vào mặt hoàng đế và công chúa sao? Bị bắt lại là xong đời.
Mọi thứ phải đợi nàng quen thuộc với thế giới này mới tính tiếp được.
Thôi, cứ đi xem Ngu Cửu Châu thế nào đã. Hy vọng nàng ấy nể tình nàng cứu chữa mà tha cho nàng một lần.
...
Khi Trì Vãn trở lại phòng ấm, bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ, mọi thứ dùng qua đều được thay mới.
Ngu Cửu Châu yên tĩnh nằm trên giường, không còn vẻ hung ác. Trì Vãn bắt mạch cho nàng, cảm nhận cơ thể nàng đã hoàn toàn ổn định, lúc này mới yên tâm.
Xuân Quy cho người mang bữa tối đến: "Phò mã, thần sẽ chăm sóc bên công chúa. Ngài đi dùng bữa trước đi."
Dù Xuân Quy cấp bậc cao hơn, nàng vẫn tự xưng "thần". Dù sao phò mã cũng là nửa người hoàng thất.
Bụng Trì Vãn trống rỗng, nàng gật đầu bước ra. Phải công nhận, cơm nước ở phủ công chúa rất ngon.
Trì Vãn không biết, ngay khi nàng vừa rời đi, Ngu Cửu Châu tỉnh lại.
"Xuân Quy?" Ngu Cửu Châu khẽ gọi.
"Điện hạ!" Xuân Quy vội bước tới: "Phương thuốc của phò mã quả thực có hiệu quả."
Ngu Cửu Châu nghe vậy, nhớ lại chuyện xảy ra trước khi hôn mê. Nỗi tức giận và tủi nhục lập tức dâng trào, hận không thể gϊếŧ Trì Vãn ngay tức khắc.
Đường đường là trưởng công chúa, độc nữ của hoàng đế, được yêu thương ngàn vạn, không có huynh đệ tỷ muội, lại chịu nhục nhã như vậy. So với gϊếŧ nàng, nỗi nhục này còn khiến nàng đau đớn hơn.
Sống lại một lần, nàng đã biết kẻ cặn bã phò mã này làm những gì.
Ngu Cửu Châu khó nhọc đưa tay nắm chặt cánh tay Xuân Quy: "Gϊếŧ nàng! Xuân Quy, gϊếŧ nàng cho ta!"
---
Lời tác giả:
Trì Vãn: "Sao vừa tỉnh đã muốn gϊếŧ ta?"
Trì Vãn gật đầu, đưa tay để Trịnh Ế băng bó. Nàng chỉ mặc áo tắm nhưng Trịnh Ế không đổi sắc mặt và nàng cũng không thấy có gì lạ. Cùng là nữ nhân, dù thế giới này phân chia Càn Nguyên, Khôn Trạch, Trung Dung nhưng ngoài tín hương thì mọi thứ đều giống nhau. Trung Dung thì không có tín hương.
Vừa xuyên đến, Trì Vãn chưa quen với khái niệm Càn Nguyên, Khôn Trạch. Với lòng y giả nhân từ, lại có lão thái y bên cạnh, nàng không bận tâm.
Trịnh Ế mang vẻ anh khí, cao chừng một mét bảy lăm, ngồi xuống đầy uy nghiêm. Khuôn mặt không biểu cảm, chỉ tập trung băng bó. Nhìn là biết người thẳng thắn, cương trực. Kỹ thuật băng bó của nàng rất thành thạo, rõ ràng là thường xuyên hành y.
Y giả không có phẩm cấp nhưng có bổng lộc như trợ thủ của thái y. Khác biệt giống như có biên chế và không có biên chế, bổng lộc do Thái Y viện phát.
Lão thái y muốn nói lại thôi. Trịnh Ế mạnh tay buộc vải trắng trên cánh tay nàng, nói: "Phò mã không biết sao? Y giả xinh đẹp, dù là Càn Nguyên hay Khôn Trạch, đều bị xem là đối tượng cấm luyến của thượng quan."
Hả? Trì Vãn nhíu mày. Còn có chuyện này? Chẳng khác gì công tử nhà giàu với thư đồng, bị người khinh thường.
Lão thái y tưởng nàng tức giận, vội quỳ xuống: "Phò mã thứ tội, tôn nữ của lão vô lễ. Lão nguyện chịu phạt thay."
"Tổ mẫu!" Trịnh Ế tức giận kêu lên.
Trì Vãn đỡ bà dậy: "Trịnh thái y không cần thế. Ta chỉ mới nghe lần đầu, hơi bất ngờ thôi."
Nhưng với Trịnh Ế, muốn phát huy sở học, phủ công chúa quả là nơi thích hợp hơn.
Trì Vãn hiểu ra, không nhắc lại chuyện này. Phủ công chúa là của Ngu Cửu Châu, nàng không thể tự ý quyết định.
Sau khi lão thái y dẫn Trịnh Ế rời đi, Trì Vãn mặc y phục do Xuân Quy chuẩn bị. Áσ ɭóŧ đơn giản nhưng mềm mại, mặc rất thoải mái, hơn hẳn quần áo kiếp trước. Áo ngoài là áo bào trắng giao lĩnh, thêu hoa văn trúc thanh nhã, không quá cầu kỳ, chỉ đơn giản mà cao quý. Thắt lưng cùng màu, kết hợp với áo khoác ngoài, khiến nàng vừa quý khí vừa mang vẻ thanh tú của thiếu niên.
Lúc này, có lẽ do mất máu nhiều và mệt mỏi, mặt nàng nhợt nhạt, môi không chút huyết sắc, toát lên vẻ mong manh dễ vỡ. Lông mày mang một nét u sầu khó tan. Ở hoàn cảnh này, sao có thể không lo lắng?
Mọi thứ phải đợi nàng quen thuộc với thế giới này mới tính tiếp được.
Thôi, cứ đi xem Ngu Cửu Châu thế nào đã. Hy vọng nàng ấy nể tình nàng cứu chữa mà tha cho nàng một lần.
...
Khi Trì Vãn trở lại phòng ấm, bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ, mọi thứ dùng qua đều được thay mới.
Ngu Cửu Châu yên tĩnh nằm trên giường, không còn vẻ hung ác. Trì Vãn bắt mạch cho nàng, cảm nhận cơ thể nàng đã hoàn toàn ổn định, lúc này mới yên tâm.
Xuân Quy cho người mang bữa tối đến: "Phò mã, thần sẽ chăm sóc bên công chúa. Ngài đi dùng bữa trước đi."
Dù Xuân Quy cấp bậc cao hơn, nàng vẫn tự xưng "thần". Dù sao phò mã cũng là nửa người hoàng thất.
Bụng Trì Vãn trống rỗng, nàng gật đầu bước ra. Phải công nhận, cơm nước ở phủ công chúa rất ngon.
Trì Vãn không biết, ngay khi nàng vừa rời đi, Ngu Cửu Châu tỉnh lại.
"Xuân Quy?" Ngu Cửu Châu khẽ gọi.
"Điện hạ!" Xuân Quy vội bước tới: "Phương thuốc của phò mã quả thực có hiệu quả."
Ngu Cửu Châu nghe vậy, nhớ lại chuyện xảy ra trước khi hôn mê. Nỗi tức giận và tủi nhục lập tức dâng trào, hận không thể gϊếŧ Trì Vãn ngay tức khắc.
Đường đường là trưởng công chúa, độc nữ của hoàng đế, được yêu thương ngàn vạn, không có huynh đệ tỷ muội, lại chịu nhục nhã như vậy. So với gϊếŧ nàng, nỗi nhục này còn khiến nàng đau đớn hơn.
Sống lại một lần, nàng đã biết kẻ cặn bã phò mã này làm những gì.
Ngu Cửu Châu khó nhọc đưa tay nắm chặt cánh tay Xuân Quy: "Gϊếŧ nàng! Xuân Quy, gϊếŧ nàng cho ta!"
---
Lời tác giả:
Trì Vãn: "Sao vừa tỉnh đã muốn gϊếŧ ta?"
4
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
