0 chữ
Chương 7
Chương 4.1
Mãi đến khi mặt trời lặn, nhiệt độ cơ thể của Ngu Cửu Châu mới trở lại bình thường.
Trì Vãn mệt mỏi, người ướt đẫm mồ hôi. Phòng ấm vừa nóng vừa ngột ngạt, cộng thêm tín hương của Ngu Cửu Châu không ngừng lan tỏa, nàng như chịu đựng cả thể xác lẫn tinh thần. May mà nàng dùng ngân châm phong bế khứu giác, sau khi tập trung châm cứu, phản ứng cơ thể đã giảm đi rất nhiều. Không lâu sau, lão thái y mang đến Thanh Lương hoàn. Dù không khiến nàng hoàn toàn dễ chịu nhưng khi nàng châm cứu, cơ thể Ngu Cửu Châu dần ổn định, không còn tỏa tín hương nữa.
Đến lúc này, Trì Vãn mới thở phào, yên tâm trị liệu.
Chăm chú châm cứu suốt hai ba canh giờ, y phục trên người nàng ướt sũng.
Xuân Quy ra lệnh cho tỳ nữ bên cạnh: "Chuẩn bị phòng tắm nước nóng cho phò mã, gọi người hầu hạ và mời thái y đến xem."
Phòng tắm mà Xuân Quy nhắc đến là nơi Ngu Cửu Châu thường dùng. Là đại nha hoàn bên cạnh trưởng công chúa, Xuân Quy mang hàm chính ngũ phẩm chưởng ấn nữ quan, địa vị rất cao. Lời nàng ấy ra lệnh còn hiệu quả hơn nhiều so với một phò mã như Trì Vãn.
Trì Vãn không từ chối. Cánh tay nàng đau nhức dữ dội, may mà không tổn thương đến xương. Nếu không, nàng khó mà trụ được lâu như vậy.
Ngâm mình trong suối nước nóng, Trì Vãn đặt cánh tay lên thành hồ, kiểm tra vết thương. Vết thương sâu thế này chắc chắn sẽ để lại sẹo. Nàng liếc qua, không xem là chuyện lớn. Chỉ cần không chạm đến xương hay cần phẫu thuật, với nàng, đó không phải vấn đề.
Điều quan trọng nhất bây giờ là làm rõ tình cảnh của mình. Rõ ràng, Ngu Cửu Châu hận nàng đến mức muốn gϊếŧ ngay tức khắc. Bị một nhân vật phản diện để ý, ngoài nhân vật chính thì chẳng ai sống sót nổi. Dù nhân vật chính thắng cuối cùng, họ cũng phải trả giá đắt, kiểu "hại người một vạn, tự tổn hại bản thân tám nghìn".
Năm nay là năm Thánh Nguyên hai mươi bảy, năm thứ hai Bảo An Vương một trong những người kế vị vào kinh. Hoàng đế không còn sống được bao lâu.
Nghĩ đến Bảo An Vương, Trì Vãn đột nhiên ngồi bật dậy. Chẳng phải nói Bảo An Vương đến thăm sao? Đã mấy canh giờ trôi qua, không biết phủ công chúa có ai tiếp đãi chưa. Dù sao, phủ có Trường sử, hẳn sẽ đưa ra lời giải thích.
Nàng nhớ trong tiểu thuyết, Bảo An Vương bề ngoài khiêm tốn nhưng nội tâm kiêu ngạo và nhạy cảm. Ai thất lễ với hắn, hắn sẽ ghi nhớ, sau đó trả thù gấp bội. Tiểu thuyết định xây dựng hắn thành hắc liên hoa nhưng cuối cùng lại thành một kẻ nhỏ nhen, thù vặt.
Đọc xong tiểu thuyết, Trì Vãn từng nghĩ, nếu hắn không phải nhân vật chính, Ngu Cửu Châu chắc chắn sẽ thắng. Nhưng nhớ đến kết cục của phò mã cặn bã bị tước thành kẻ thấp hèn, tứ chi bị cắt, ngâm trong vò rượu chỉ lộ mỗi cái đầu nàng liền thấy rùng mình. Bình thường, sát trùng vết thương bằng cồn đã đau đớn, huống chi ngâm cả người trong rượu. Chỉ nghĩ thôi, Trì Vãn đã thấy tê dại như thể cảm nhận được cơn đau ảo.
May mắn là nàng xuyên đến trước khi mọi thứ trở thành kết cục đã định. Dù chỉ khác biệt giữa chín mươi chín và một trăm phần trăm, ít ra vẫn còn tia hy vọng sống.
Tắm rửa xong, Trì Vãn mặc áo tắm, chờ lão thái y đến trị liệu. Lão thái y gật đầu hài lòng: "Phò mã dùng thuốc thật lão luyện. Dù tôn nữ của lão thần học y từ năm năm tuổi, đến nay đã mười lăm năm, vẫn kém phò mã rất xa. Một số cách dùng thuốc, lão thần tự thấy không bằng."
Là ngự y, y thuật của bà thuộc hàng đầu ở thế giới này. Nhưng Trì Vãn không nghĩ mình giỏi hơn: "Trịnh thái y quá khiêm tốn. Ta còn phải học hỏi nhiều."
Trì Vãn bắt đầu học đạo và y từ năm năm tuổi với bà nội, sau đó trải qua học tập có hệ thống, tính ra đã hơn hai mươi năm. Sau khi xuyên không, trí nhớ của nàng tăng đáng kể. Những bài thuốc, kiến thức từng học giờ như khắc sâu trong đầu.
Y thuật của nàng thiếu thực tiễn nhưng lý thuyết thì vững vàng. Trong hội nghị y học cổ truyền, chỉ những lão y sư giàu kinh nghiệm mới vượt được nàng.
Lão thái y ho vài tiếng, có lẽ hôm nay quá mệt, thân thể không chịu nổi: "Phò mã, lão thân mang bệnh, có thể để tôn nữ của lão băng bó cho ngài không?"
"Tất nhiên." Trì Vãn gật đầu.
Lão thái y gọi đích tôn nữ vào. Nhìn người bước tới, Trì Vãn khẽ nhướn mày. Là một Khôn Trạch?
Lão thái y không để ý vẻ ngạc nhiên của nàng, giới thiệu: "Đây là đích tôn nữ của lão, Trịnh Ế. Y thuật của nó khá nhưng không thi đậu Thái Y viện, chỉ có thể theo lão hành y. Hôm nay phò mã muốn tìm y sư Khôn Trạch, may sao nó vừa về."
Trì Vãn mệt mỏi, người ướt đẫm mồ hôi. Phòng ấm vừa nóng vừa ngột ngạt, cộng thêm tín hương của Ngu Cửu Châu không ngừng lan tỏa, nàng như chịu đựng cả thể xác lẫn tinh thần. May mà nàng dùng ngân châm phong bế khứu giác, sau khi tập trung châm cứu, phản ứng cơ thể đã giảm đi rất nhiều. Không lâu sau, lão thái y mang đến Thanh Lương hoàn. Dù không khiến nàng hoàn toàn dễ chịu nhưng khi nàng châm cứu, cơ thể Ngu Cửu Châu dần ổn định, không còn tỏa tín hương nữa.
Đến lúc này, Trì Vãn mới thở phào, yên tâm trị liệu.
Chăm chú châm cứu suốt hai ba canh giờ, y phục trên người nàng ướt sũng.
Xuân Quy ra lệnh cho tỳ nữ bên cạnh: "Chuẩn bị phòng tắm nước nóng cho phò mã, gọi người hầu hạ và mời thái y đến xem."
Trì Vãn không từ chối. Cánh tay nàng đau nhức dữ dội, may mà không tổn thương đến xương. Nếu không, nàng khó mà trụ được lâu như vậy.
Ngâm mình trong suối nước nóng, Trì Vãn đặt cánh tay lên thành hồ, kiểm tra vết thương. Vết thương sâu thế này chắc chắn sẽ để lại sẹo. Nàng liếc qua, không xem là chuyện lớn. Chỉ cần không chạm đến xương hay cần phẫu thuật, với nàng, đó không phải vấn đề.
Điều quan trọng nhất bây giờ là làm rõ tình cảnh của mình. Rõ ràng, Ngu Cửu Châu hận nàng đến mức muốn gϊếŧ ngay tức khắc. Bị một nhân vật phản diện để ý, ngoài nhân vật chính thì chẳng ai sống sót nổi. Dù nhân vật chính thắng cuối cùng, họ cũng phải trả giá đắt, kiểu "hại người một vạn, tự tổn hại bản thân tám nghìn".
Nghĩ đến Bảo An Vương, Trì Vãn đột nhiên ngồi bật dậy. Chẳng phải nói Bảo An Vương đến thăm sao? Đã mấy canh giờ trôi qua, không biết phủ công chúa có ai tiếp đãi chưa. Dù sao, phủ có Trường sử, hẳn sẽ đưa ra lời giải thích.
Nàng nhớ trong tiểu thuyết, Bảo An Vương bề ngoài khiêm tốn nhưng nội tâm kiêu ngạo và nhạy cảm. Ai thất lễ với hắn, hắn sẽ ghi nhớ, sau đó trả thù gấp bội. Tiểu thuyết định xây dựng hắn thành hắc liên hoa nhưng cuối cùng lại thành một kẻ nhỏ nhen, thù vặt.
Đọc xong tiểu thuyết, Trì Vãn từng nghĩ, nếu hắn không phải nhân vật chính, Ngu Cửu Châu chắc chắn sẽ thắng. Nhưng nhớ đến kết cục của phò mã cặn bã bị tước thành kẻ thấp hèn, tứ chi bị cắt, ngâm trong vò rượu chỉ lộ mỗi cái đầu nàng liền thấy rùng mình. Bình thường, sát trùng vết thương bằng cồn đã đau đớn, huống chi ngâm cả người trong rượu. Chỉ nghĩ thôi, Trì Vãn đã thấy tê dại như thể cảm nhận được cơn đau ảo.
Tắm rửa xong, Trì Vãn mặc áo tắm, chờ lão thái y đến trị liệu. Lão thái y gật đầu hài lòng: "Phò mã dùng thuốc thật lão luyện. Dù tôn nữ của lão thần học y từ năm năm tuổi, đến nay đã mười lăm năm, vẫn kém phò mã rất xa. Một số cách dùng thuốc, lão thần tự thấy không bằng."
Là ngự y, y thuật của bà thuộc hàng đầu ở thế giới này. Nhưng Trì Vãn không nghĩ mình giỏi hơn: "Trịnh thái y quá khiêm tốn. Ta còn phải học hỏi nhiều."
Trì Vãn bắt đầu học đạo và y từ năm năm tuổi với bà nội, sau đó trải qua học tập có hệ thống, tính ra đã hơn hai mươi năm. Sau khi xuyên không, trí nhớ của nàng tăng đáng kể. Những bài thuốc, kiến thức từng học giờ như khắc sâu trong đầu.
Y thuật của nàng thiếu thực tiễn nhưng lý thuyết thì vững vàng. Trong hội nghị y học cổ truyền, chỉ những lão y sư giàu kinh nghiệm mới vượt được nàng.
Lão thái y ho vài tiếng, có lẽ hôm nay quá mệt, thân thể không chịu nổi: "Phò mã, lão thân mang bệnh, có thể để tôn nữ của lão băng bó cho ngài không?"
"Tất nhiên." Trì Vãn gật đầu.
Lão thái y gọi đích tôn nữ vào. Nhìn người bước tới, Trì Vãn khẽ nhướn mày. Là một Khôn Trạch?
Lão thái y không để ý vẻ ngạc nhiên của nàng, giới thiệu: "Đây là đích tôn nữ của lão, Trịnh Ế. Y thuật của nó khá nhưng không thi đậu Thái Y viện, chỉ có thể theo lão hành y. Hôm nay phò mã muốn tìm y sư Khôn Trạch, may sao nó vừa về."
4
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
