0 chữ
Chương 6
Chương 3.2
Ngay cả Hoàng đế còn phải nể Công chúa ba phần, huống chi là một phò mã như nàng.
Hạ Khứ vung tay vài nữ vệ mặc khôi giáp tiến lên, chặn ngoài phòng ấm, rõ ràng không cho Trì Vãn vào.
Trì Vãn nói mình có thể chữa nhưng chỉ nhận được tiếng cười nhạo. Bất đắc dĩ, nàng đành nói với thái y: "Lão nhân gia, ngài bịt kín miệng mũi trước khi vào. Chuẩn bị thêm một chậu nước nóng để ngâm chân, bỏ những dược liệu này vào nước. Phòng ấm phải sưởi nóng hơn. Còn lại, nấu dược liệu này thành thuốc, một phần để uống, một phần để ngâm mình."
Thái y bị nhét đầy dược liệu vào tay. Bà không dám từ chối phò mã, chỉ nói: "Đợi thần trị liệu xong, sẽ bẩm lại với phò mã."
Bà không dám hứa chắc, vì chưa ai nghe nói phò mã biết y thuật. Tuy vậy, bà vẫn xé tay áo, quấn quanh miệng mũi.
Thái y bước vào phòng. Trì Vãn lo lắng muốn đi theo nhưng Hạ Khứ lập tức chặn trước mặt: "Phò mã, dừng bước."
Bỗng nhiên, thái y quay lại, lấy từ hòm thuốc một ít thuốc bột, lặng lẽ thả xuống. Bà nghĩ nếu phò mã hiểu y thuật, chắc chắn biết công dụng của chúng.
Trì Vãn nhìn đám thuốc, chợt nhớ ra mình bị thương ở trán và cánh tay. Vết thương trên trán đã tự cầm máu nhưng vết thương ở cánh tay, do nàng nắm chặt khi chạy đi dược phòng, giờ lại rỉ máu. Vừa rồi mải ôm dược liệu chạy, nàng không để ý, khiến vết thương nứt ra, máu thấm đỏ cả y phục.
Tiền thân định làm loạn với Ngu Cửu Châu, cởϊ áσ chỉ còn lại lớp áσ ɭóŧ trắng. Vừa rồi nàng chạy khắp phủ Công chúa với bộ dạng ấy, tay áo trắng nhuộm đỏ máu, chẳng trách ai cũng kinh hãi.
Trì Vãn chọn vài dược liệu, giã nát rồi đắp lên cánh tay, dùng vải trắng băng lại, đơn giản xử lý vết thương.
Chỉ một lát sau, thái y lao ra. Người năm sáu mươi tuổi mà chạy nhanh như thi trăm mét. Ra đến ngoài, bà ngã xuống đất, sắc mặt ửng hồng, trông rất bất thường.
Xuân Quy chạy theo. Thái y cố kìm nén, đau đớn nằm trên đất, dùng chút sức lực cuối cùng nói: "Phò mã, phò mã có thể chữa cho Công chúa."
Mọi người kinh ngạc nhìn thái y, rồi quay sang Trì Vãn.
Trì Vãn cầm dược liệu, xé lá cây, trộn vài loại lại, nhét vào miệng thái y: "Nhai đi."
Thái y ngoan ngoãn nhai, sắc mặt dần khá hơn.
Thấy cảnh này, Xuân Quy hiểu ra nguyên do, vội bước đến trước mặt Trì Vãn, hành lễ. Dù không cam tâm, chỉ cần cứu được Công chúa, cúi đầu thì đã là gì? Nàng nói: "Kính xin phò mã cứu chữa cho Công chúa điện hạ."
Bị ngăn cản hết lần này đến lần khác, suýt nữa còn bị đánh, Trì Vãn trong lòng tất nhiên có chút tức giận. Nhưng với nàng, cứu người là quan trọng nhất.
Nàng không nói thêm, xoay người bước vào phòng, không quay đầu lại dặn: "Chuẩn bị theo lời ta."
Nàng cảm nhận nhiệt độ phòng ấm, ước chừng ba mươi độ nhưng vẫn chưa đủ: "Sưởi phòng ấm nóng hơn nữa."
Phải để như phòng xông hơi, giúp độc tố trong cơ thể thoát ra ngoài.
Ngu Cửu Châu đã được ngâm chân, dược liệu cũng do nàng chuẩn bị. Thái y tán đồng phương pháp của nàng nhưng không chịu nổi tín hương, mới chạy ra gọi nàng.
Trên giường, Ngu Cửu Châu nằm đó, sắc mặt đỏ rực đáng sợ. Khi hôn mê, nàng không còn vẻ hung ác, yên tĩnh như một mỹ nhân đang ngủ. Làn da trắng hồng, toát lên vẻ đẹp không tầm thường.
Nàng tựa như một món sứ Thanh Hoa thượng hạng, vừa ra lò, bóng loáng mịn màng, trong suốt lấp lánh, đẹp đến mức khiến người ta không rời mắt được.
Trì Vãn đưa tay thử độ ấm của nước ngâm chân, dặn người phía sau: "Chuẩn bị ngân châm. Nấu dược liệu ta đưa thành thuốc, nhanh lên."
Nàng nâng Ngu Cửu Châu dậy, ra hiệu cho Xuân Quy. Xuân Quy lập tức ngồi bên cạnh đỡ nàng.
Trì Vãn đưa tay cắt áo Ngu Cửu Châu, để lộ bờ vai trắng ngần. Nàng cần châm cứu ở lưng, áo quần sẽ gây cản trở.
Xuân Quy bên cạnh co rút đồng tử, định nói gì đó nhưng cuối cùng im lặng. Mọi thứ đều đặt an toàn của Công chúa lên hàng đầu. Những chuyện khác, đợi Công chúa tỉnh lại rồi tính.
---
Lời tác giả
Trì Vãn: "Ta thật sự chỉ muốn chữa bệnh!"
Xuân Quy: "Ta không biết gì hết, đều do phò mã bảo ta làm."
Ngu Cửu Châu: "Phò mã gì chứ? Gϊếŧ đi!"
Hạ Khứ vung tay vài nữ vệ mặc khôi giáp tiến lên, chặn ngoài phòng ấm, rõ ràng không cho Trì Vãn vào.
Trì Vãn nói mình có thể chữa nhưng chỉ nhận được tiếng cười nhạo. Bất đắc dĩ, nàng đành nói với thái y: "Lão nhân gia, ngài bịt kín miệng mũi trước khi vào. Chuẩn bị thêm một chậu nước nóng để ngâm chân, bỏ những dược liệu này vào nước. Phòng ấm phải sưởi nóng hơn. Còn lại, nấu dược liệu này thành thuốc, một phần để uống, một phần để ngâm mình."
Thái y bị nhét đầy dược liệu vào tay. Bà không dám từ chối phò mã, chỉ nói: "Đợi thần trị liệu xong, sẽ bẩm lại với phò mã."
Bà không dám hứa chắc, vì chưa ai nghe nói phò mã biết y thuật. Tuy vậy, bà vẫn xé tay áo, quấn quanh miệng mũi.
Bỗng nhiên, thái y quay lại, lấy từ hòm thuốc một ít thuốc bột, lặng lẽ thả xuống. Bà nghĩ nếu phò mã hiểu y thuật, chắc chắn biết công dụng của chúng.
Trì Vãn nhìn đám thuốc, chợt nhớ ra mình bị thương ở trán và cánh tay. Vết thương trên trán đã tự cầm máu nhưng vết thương ở cánh tay, do nàng nắm chặt khi chạy đi dược phòng, giờ lại rỉ máu. Vừa rồi mải ôm dược liệu chạy, nàng không để ý, khiến vết thương nứt ra, máu thấm đỏ cả y phục.
Tiền thân định làm loạn với Ngu Cửu Châu, cởϊ áσ chỉ còn lại lớp áσ ɭóŧ trắng. Vừa rồi nàng chạy khắp phủ Công chúa với bộ dạng ấy, tay áo trắng nhuộm đỏ máu, chẳng trách ai cũng kinh hãi.
Trì Vãn chọn vài dược liệu, giã nát rồi đắp lên cánh tay, dùng vải trắng băng lại, đơn giản xử lý vết thương.
Xuân Quy chạy theo. Thái y cố kìm nén, đau đớn nằm trên đất, dùng chút sức lực cuối cùng nói: "Phò mã, phò mã có thể chữa cho Công chúa."
Mọi người kinh ngạc nhìn thái y, rồi quay sang Trì Vãn.
Trì Vãn cầm dược liệu, xé lá cây, trộn vài loại lại, nhét vào miệng thái y: "Nhai đi."
Thái y ngoan ngoãn nhai, sắc mặt dần khá hơn.
Thấy cảnh này, Xuân Quy hiểu ra nguyên do, vội bước đến trước mặt Trì Vãn, hành lễ. Dù không cam tâm, chỉ cần cứu được Công chúa, cúi đầu thì đã là gì? Nàng nói: "Kính xin phò mã cứu chữa cho Công chúa điện hạ."
Bị ngăn cản hết lần này đến lần khác, suýt nữa còn bị đánh, Trì Vãn trong lòng tất nhiên có chút tức giận. Nhưng với nàng, cứu người là quan trọng nhất.
Nàng cảm nhận nhiệt độ phòng ấm, ước chừng ba mươi độ nhưng vẫn chưa đủ: "Sưởi phòng ấm nóng hơn nữa."
Phải để như phòng xông hơi, giúp độc tố trong cơ thể thoát ra ngoài.
Ngu Cửu Châu đã được ngâm chân, dược liệu cũng do nàng chuẩn bị. Thái y tán đồng phương pháp của nàng nhưng không chịu nổi tín hương, mới chạy ra gọi nàng.
Trên giường, Ngu Cửu Châu nằm đó, sắc mặt đỏ rực đáng sợ. Khi hôn mê, nàng không còn vẻ hung ác, yên tĩnh như một mỹ nhân đang ngủ. Làn da trắng hồng, toát lên vẻ đẹp không tầm thường.
Nàng tựa như một món sứ Thanh Hoa thượng hạng, vừa ra lò, bóng loáng mịn màng, trong suốt lấp lánh, đẹp đến mức khiến người ta không rời mắt được.
Trì Vãn đưa tay thử độ ấm của nước ngâm chân, dặn người phía sau: "Chuẩn bị ngân châm. Nấu dược liệu ta đưa thành thuốc, nhanh lên."
Nàng nâng Ngu Cửu Châu dậy, ra hiệu cho Xuân Quy. Xuân Quy lập tức ngồi bên cạnh đỡ nàng.
Trì Vãn đưa tay cắt áo Ngu Cửu Châu, để lộ bờ vai trắng ngần. Nàng cần châm cứu ở lưng, áo quần sẽ gây cản trở.
Xuân Quy bên cạnh co rút đồng tử, định nói gì đó nhưng cuối cùng im lặng. Mọi thứ đều đặt an toàn của Công chúa lên hàng đầu. Những chuyện khác, đợi Công chúa tỉnh lại rồi tính.
---
Lời tác giả
Trì Vãn: "Ta thật sự chỉ muốn chữa bệnh!"
Xuân Quy: "Ta không biết gì hết, đều do phò mã bảo ta làm."
Ngu Cửu Châu: "Phò mã gì chứ? Gϊếŧ đi!"
4
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
