TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 49
Chương 49: Biến Cố Bất Ngờ 22

Cây sáo va mạnh vào người Đằng Viễn, sau đó rơi xuống mặt đất.

Đằng Viễn cũng không giận, cúi người nhặt cây sáo trúc lên, ngồi xếp bằng trên giường đá, đưa sáo lên môi thổi khẽ một khúc nhạc. Giai điệu du dương ngân vang khắp động phủ tĩnh lặng dưới làn nước. Ánh sáng phản chiếu từ dòng nước xuyên qua khối tinh thạch trên nóc động phủ rọi xuống, in bóng từng lớp gợn nước loang loáng trên người gã. Hàng mi cụp xuống, vẻ mặt tĩnh tại an nhiên, như bước ra từ trong tranh.

Mai Tuyết có phần kinh ngạc. Không ngờ tên sắc lang này nhân phẩm thì tệ, nhưng thổi sáo lại thổi hay đến vậy.

Đằng Viễn thổi xong một khúc, đặt sáo xuống, nói:

“Vừa nãy chỉ đùa chút thôi. Ta nói ngươi không thích hợp dùng pháp khí âm công, nguyên nhân chủ yếu là… ngươi không đủ giàu tình cảm.”

Thấy Mai Tuyết nhíu mày khó hiểu, gã lại giải thích:

“Âm nhạc là để biểu đạt cảm xúc. Muốn học giỏi một khúc nhạc, trước tiên phải hiểu được tình cảm ẩn trong khúc ấy. Nhưng ngươi không phải người giàu tình cảm, ngược lại còn khá lãnh đạm.”

Thấy Mai Tuyết trừng mắt nhìn, gã lập tức biết điều đổi giọng:

“Ngươi biết vì sao tu sĩ dùng âm công để tấn công lại hiếm không?”

Mai Tuyết lắc đầu.

Đằng Viễn đáp:

“Bởi đa số tu sĩ cho rằng tu hành cần phải ít tình cảm, dứt du͙© vọиɠ. Mà học âm công thì ngược lại, càng cần nhập tâm, hòa mình vào cảm xúc. Tu tiên vốn chú trọng thuận theo bản tâm, nếu ép bản thân làm điều không phù hợp, ngược lại dễ sinh tâm ma.”

Mai Tuyết thấy hắn nói cũng có lý, nhưng vẫn không phục chuyện gaz chê cô “lạnh lùng”, hừ một tiếng:

“Ngươi lấy gì nói ta lạnh lùng? Ta thấy ngươi mới là kẻ vô tình đấy!”

Cô vẫn nhớ rõ trong truyện, tên này vì trốn chạy mà bỏ rơi nữ chính!

Đằng Viễn lại nở nụ cười cợt nhả:

“Lần đầu tiên có nữ tử nói ta vô tình đó nha. Những người khác toàn chê ta quá đa tình thôi.”

Mai Tuyết làm bộ buồn nôn.

Đằng Viễn cười cười:

“Được rồi được rồi, không đùa nữa.”

Gã lấy từ túi trữ vật ra một chiếc gương đồng. Mặt sau chiếc gương khắc hình một loài dị thú kỳ dị, gã nói:

“Chiếc gương này gọi là Kính Ánh Tâm, có thể phản ánh nội tâm thật sự của một người dưới hình thái một con thú. Ngươi muốn thử không?”

Mai Tuyết không nói hai lời, đoạt lấy chiếc gương, lập tức soi về phía Đằng Viễn. Chỉ thấy trên mặt gương dần hiện ra hình một con chuột mũi nhọn, tai tròn tròn, một con chuột Thực Kim.

Mai Tuyết kêu lên:

“Cái gương này chuẩn quá rồi! Ngươi chẳng phải chính là loại chuột chuyên đi trộm cắp đó sao?!”

Đằng Viễn thản nhiên:

“Ngươi soi nhầm rồi.”

Gã bế con mèo Hoa Ly trong lòng lên:

“Vừa nãy ngươi soi là nó.”

Mai Tuyết nhìn kỹ lại, đúng là vừa rồi cô chiếu đúng vào con mèo đang ngồi trong lòng gã. Cô lập tức túm cổ con mèo mập:

“Ta làm sao lại có một linh thú như ngươi! Ngoài mặt là mèo, trong tâm lại là chuột, thật mất mặt họ mèo quá đi!”

Mèo Hoa Ly bị bóp đến khó chịu, mất hết tôn nghiêm mèo, phẫn uất kêu "meo meo" phản đối:

“Là một con mèo, ta luôn ghen tị với chuột vì biết đào hang! Cái nỗi đau âm thầm mà chẳng thể giãi bày này… ngươi hiểu không? Hiểu không?!”

Mai Tuyết: “……”

Cô hừ một tiếng, ném con mèo vô sỉ kia sang một bên, lại cầm gương soi vào Đằng Viễn lần nữa. Lần này, trên gương hiện ra một con chim cánh vàng rực, đuôi dài duyên dáng, Kim Sí Điểu. Nghe nói loài chim này có dòng máu thần điểu Phượng Hoàng, tính cách nhạy cảm, kiêu ngạo, thà chết chứ không chịu khuất phục làm linh thú cho người.

Mai Tuyết lặng lẽ liếc Đằng Viễn một cái. Tên mặt dày vô sỉ này mà cũng nhạy cảm kiêu ngạo, thà chết không cúi đầu? Không thể nào!

Cái gương này rõ ràng là không chuẩn rồi! Mai Tuyết khẽ lầm bầm, xoay mặt gương lại, định thử xem bản thân là con gì.

Trong đồng đồng kính hiện lên một sinh vật có thể thay đổi màu sắc theo môi trường.

Một con tắc kè hoa!

Mai Tuyết tức đến nghiến răng, giận dữ đập mạnh gương xuống đất!

Tên sắc lang đó là Kim Sí Điểu lộng lẫy. Mèo Hoa Ly thì hiện ra hình dáng một con chuột Thực Kim đáng yêu. Tới phiên cô thì lại là loài bò sát máu lạnh xấu xí? Dựa vào đâu chứ?!

Đằng Viễn tò mò hỏi:

“Ngươi thấy cái gì trong gương?”

Mai Tuyết tức tối không muốn đáp, hừ lạnh:

“Liên quan gì đến ngươi, đồ chim chóc thối tha!”

Đằng Viễn bị cô đâm chọc, liền lập tức phản pháo:

“Ngươi đúng là nữ nhân độc miệng! Chắc chắn là rắn độc!”

Mèo Hoa Ly đồng tình gật đầu:

“Meo~!”

Mai Tuyết không nhịn được nữa, đá bay cả một người một mèo.

Âm công rõ ràng không hợp với cô. Mai Tuyết buồn bực cả nửa canh giờ rồi dứt khoát từ bỏ, chuyển sang cầm một ngọc giản khác, bên trong chính là bản 《Luyện Thần Quyết》 chưa đại viên mãn mà cô tìm thấy trong túi trữ vật kia.



8

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.