TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 50
Chương 50: Biến Cố Bất Ngờ 23

Cô thu lại suy nghĩ, bắt đầu nghiên cứu bộ pháp quyết này.

Ngay phần mở đầu, ngọc giản đã giới thiệu rõ lai lịch của công pháp:

Pháp quyết này vốn là một phần của 《Ngưng Tâm Luyện Thần Đại Pháp》, từng là bảo vật trấn phái của một môn phái cổ đại tên là Vô Cực Tông, tồn tại từ mấy vạn năm trước. Sau khi Vô Cực Tông suy bại, bộ đại pháp kia cũng thất truyền không rõ tung tích.

Bản 《Luyện Thần Quyết》 này chỉ có ba tầng đầu tiên là bản gốc. Bảy tầng sau đều do người biên soạn tự viết thêm. Mà người biên soạn ấy, là một tu sĩ hậu kỳ Nguyên Anh, cuối cùng vì tu luyện pháp quyết này mà tẩu hỏa nhập ma đến phát cuồng mà chết.

Kết cục đó được chính đệ tử của hắn ta ghi lại ở đoạn cuối ngọc giản, dùng để cảnh báo hậu nhân phải hết sức cẩn trọng.

Thần thức vốn là phần yếu ớt và khó tu luyện nhất trong thân thể tu sĩ, một khi lỡ bước, nhẹ thì tổn thương, nặng thì hồn phi phách tán, chết không toàn thây.

Mai Tuyết đã từng nghe đến Vô Cực Tông, trong ký ức của nguyên chủ có nhắc qua.

Ngày nay, Vô Cực Tông chỉ là một tiểu môn phái tam lưu, chỉ còn một vị Kim Đan làm tông chủ, tổng cộng chưa đến trăm đệ tử. Bởi vì đã sa sút từ lâu, nên sớm đã trở thành môn phái phụ thuộc của Thiên Kiếm Môn.

Trong thức hải của Mai Tuyết có một viên Ngưng Thần Châu, cũng chính là vật xuất thân từ Vô Cực Tông.

Thiên Kiếm Môn cũng giống như các đại môn phái khác đã lập phái nhiều năm, nội bộ chia bè kết phái phức tạp. Mà chưởng môn Vô Cực Tông từ sớm đã bám lấy Tử Dương đạo quân. Viên Ngưng Thần Châu kia là do hắn ta dâng tặng Mai Tuyết, để lấy lòng Tử Dương.

Ngưng Thần Châu có thể củng cố thần thức, ngăn chặn bị người khác đoạt xá. Nếu không phải nguyên chủ tự sát, thì Mai Tuyết cũng không thể đoạt được thân thể này. Có điều, viên châu trong tay cô chỉ là bản sao, hàng thật cũng đã thất truyền như bộ đại pháp kia từ lâu.

Phải biết rằng, việc đoạt xá chỉ có thể thực hiện với tu sĩ thấp hơn mình một đại cảnh giới. Ví dụ: Nguyên Anh đoạt Kim Đan, Kim Đan đoạt Trúc Cơ. Ngưng Thần Châu loại “đạo nhái” này chỉ có thể ngăn được Kim Đan đoạt xá, còn đối với Nguyên Anh thì hoàn toàn vô lực. Mà chưởng môn Vô Cực Tông cũng đã là Kim Đan, giữ lại cũng vô dụng, nên dứt khoát lấy nó đổi lấy chút “ân huệ” từ Tử Dương.

Mai Tuyết suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định học pháp quyết này, nhưng chỉ luyện ba tầng đầu tiên. Dù sao cô cũng có Ngưng Thần Châu, kết hợp với ba tầng pháp quyết gốc, học vào cũng thuận lợi hơn người thường.

Bộ 《Luyện Thần Quyết》 này chủ yếu dạy cách phân thần, nếu không có Ngưng Thần Châu phối hợp thì cực kỳ khó tu luyện. Tên nam tu kia khi trước bị cô gϊếŧ, cũng chỉ có thể khống chế hai kiện pháp khí cùng lúc, e rằng hắn ta mới chỉ luyện đến tầng thứ nhất mà thôi.

Nếu có thể tu luyện xong ba tầng pháp quyết, thần thức của cô sẽ mạnh gấp đôi so với tu sĩ cùng cấp, đồng thời điều khiển bốn món pháp khí một lúc. Hãy thử nghĩ xem, khi giao đấu với người khác, trong khi đối phương chỉ có thể sử dụng một món pháp khí, cô lại có thể điều khiển cùng lúc bốn món, hơn nữa toàn bộ đều là thượng phẩm. Vậy thì ai dám không để mặc cô chà đạp?

Những ngày tiếp theo, thời gian mỗi ngày của Mai Tuyết được chia làm ba phần: tu luyện, trị thương cho Đằng Viễn, luyện thần.

Vết thương trên người Đằng Viễn đã khép miệng, chỉ cần không vận chuyển linh lực, tĩnh dưỡng một hai năm là có thể khôi phục như cũ. Tử Dương đã chuẩn bị sẵn không ít đan dược cho cô nhưng vì chữa thương cho Đằng Viễn nên cô đã hao tổn quá nửa. Bỏ ra cái giá lớn như vậy đều là vì quả ngưng đan, nếu cuối cùng lại để kẻ khác đoạt mất, chẳng phải cô lỗ to rồi sao?

Đằng Viễn thấy cô sốt ruột, bèn lên tiếng trấn an: "Ngươi yên tâm, ít nhất mười năm nữa thì quả ngưng đan mới chín, còn có cả một ổ kiến Thôn Thiên canh giữ, đâu dễ để người ta chiếm được."

"Kiến Thôn Thiên?" Mai Tuyết bật thốt, ánh mắt lập tức trừng sang phía Đằng Viễn.

Cô đã đọc qua thư tịch trong Tàng Thư các của Tử Dương, biết rõ kiến Thôn Thiên đứng thứ mười trong bảng kỳ trùng khắp thiên hạ. Loài kiến này có khẩu vị đặc biệt lớn, gần như không thứ gì chúng không ăn được. Nếu một ổ kiến Thôn Thiên đồng loạt lao đến, cho dù cô đã đến Trúc Cơ đại viên mãn cũng chỉ trong mười hơi thở là bị cắn đến không còn mảnh xương! Đằng Viễn biết có kiến Thôn Thiên trấn giữ vậy mà vẫn lừa cô cùng đi tìm quả ngưng đan!

11

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.