0 chữ
Chương 47
Chương 47: Biến Cố Bất Ngờ 20
Cô đứng dậy, đạp một cước vào mông con mèo háo sắc, sau đó tụ linh lực thành một quả cầu nước lớn dội thẳng xuống đầu nó. Mèo Hoa Ly tỉnh táo lại ngay tức khắc. Dù tu vi bị áp chế, nhưng với thân phận là linh thú cấp năm, cảnh giới của nó vẫn cao hơn tên tu sĩ thổi sáo kia một bậc. Chỉ cần có ngoại lực đánh thức, nó liền thoát ra khỏi ảo cảnh.
Giờ chỉ còn lại Đằng Viễn vẫn còn đang giãy dụa giữa du͙© vọиɠ và mê loạn. Tát tai, dội nước, đều vô hiệu. Nếu không cứu, gã ắt sẽ tẩu hỏa nhập ma mà chết. Mai Tuyết thật vất vả mới tìm được một đồng minh, tạm thời còn chưa muốn gã chết.
Thay vì ngồi chờ chết, chi bằng liều một phen! Đây là thế giới của kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, nếu cô cứ mãi trốn tránh, thì cả đời này cũng đừng mơ trưởng thành!
Mai Tuyết cắn răng, rút ra hai tấm phù lục từ túi trữ vật, lại lấy ra một thanh phi kiếm ánh lên sắc lam trong suốt, nếu hắn ta không vào, vậy ta ra!
Nam tu sĩ đang say sưa thổi sáo, bỗng một con Hỏa Long từ trong trận lao ra gầm vang!
Hắn ta vốn cẩn thận, lập tức tung mình tránh né, đoạn nhạc cũng bị cắt ngang.
Mai Tuyết không chần chừ, điều khiển phi kiếm đánh thẳng tới. Đòn đầu tiên trong kiếm quyết 《Thủy Long Ngâm》 như sóng lớn cuốn trào, tràn ngập linh khí thủy hệ, giáng xuống người đối phương.
Mà con Hỏa Long khi nãy hắn ta tránh được, lúc này cũng đã xoay mình giữa không trung, quay ngược trở lại sau lưng, một trước một sau, hai bên giáp công!
Không ngờ người bước ra từ trận pháp lại là một nữ tu xa lạ chứ không phải Đằng Viễn, nam tu kia luống cuống, chẳng kịp nghĩ nhiều, vội lấy ra từ túi trữ vật một viên châu vàng đυ.c, lập tức điều động. Viên châu phát ra một tầng hào quang bao bọc lấy thân hắn ta. Hai đòn công kích, một thủy một hỏa, nối tiếp nhau đánh vào tầng hào quang. Tuy hắn ta giữ được mạng, nhưng viên châu trong tay đồng thời cũng vỡ nát!
Nam tu đau xót vô cùng, pháp bảo hệ thổ này vốn là thượng phẩm khó gặp, vậy mà vừa rồi bị phù lục của Mai Tuyết đánh trúng. Ít nhất đó là phù cấp bốn, tương đương toàn lực công kích của tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, cộng thêm thanh phi kiếm hệ thủy kia ánh lên bảo quang, hiển nhiên là pháp khí đỉnh cấp.
Trong mắt nam tu thoáng lóe qua một tia tham lam, lập tức lấy ra một thanh phi kiếm hệ thổ. Dù không biết nữ tu kia là ai, nhưng món hời trước mặt… hắn ta quyết không buông tay!
Hai bên lại giao đấu thêm vài hiệp. Mai Tuyết tuy chưa từng thực chiến, nhưng dựa vào kiếm pháp tinh diệu và pháp khí lợi hại, tạm thời vẫn chưa bị hắn ta chế ngự. Nam tu thấy đánh mãi không thắng, bỗng lấy từ túi trữ vật ra một tấm bảo kính. Gương vừa hiện, lập tức bắn ra một đạo ngân quang, chiếu thẳng vào phi kiếm của Mai Tuyết, thanh kiếm như rơi vào bùn lầy, giãy giụa không thể động đậy.
Thông thường tu sĩ Trúc Cơ chỉ có thể điều khiển một pháp khí cùng lúc, nhưng tên này lại đồng thời khống chế hai kiện, hiển nhiên là thần thức vô cùng mạnh mẽ!
Hắn ta nở nụ cười đắc ý, điều khiển phi kiếm lao tới tấn công Mai Tuyết một đòn chí mạng. Cô lập tức giả vờ luống cuống không kịp tránh, nhưng trong ánh mắt lại thoáng hiện ý cười.
“AAAA!!”
Nam tu rú lên một tiếng thê thảm, bị đâm xuyên sau lưng, hai cột máu bắn lên cao, cả người đổ ập xuống đất.
Mèo Hoa Ly từ dưới Phi Vân Cẩm chui ra, nhảy một bước lên vai Mai Tuyết, kêu “meo~” một tiếng khoe công. Thì ra vừa rồi, khi Mai Tuyết đấu pháp chính diện với đối phương, cô âm thầm bảo linh miêu mặc Phi Vân Cẩm, pháp bào có thể ngăn thần thức dò xét, vòng ra phía sau đánh lén. Nếu cô thả linh thú ra từ đầu, e rằng nam tu đã lập tức bỏ chạy. Mà cô còn cần Đằng Viễn dẫn đi tìm quả ngưng đan, tên này lại có thù oán với Đằng Viễn, tất nhiên không thể để sống sót!
“Ngươi còn có linh thú…” Nam tu chưa chết ngay, trong mắt lóe lên tia cay hận, thân thể bỗng như bị bơm khí, bắt đầu phồng to.
“Không ổn! Hắn định tự bạo đan điền!” Mèo Hoa Ly lập tức truyền âm cho Mai Tuyết: “Chạy mau!”
Chạy sao? Nếu cô bỏ chạy bây giờ, Đằng Viễn còn chưa hồi phục, chẳng phải sẽ chết chắc? Mà quả ngưng đan… cô vẫn chưa lấy được!
Trong khoảnh khắc do dự ấy, Mai Tuyết chợt nhớ đến tình tiết Đằng Viễn bị phế đan điền trong truyện, lập tức quyết định, không những không lui, mà còn xông thẳng lên, tung người lao tới phía nam tu, vỗ một chưởng vào đan điền đối phương.
Chưởng lực thuần âm của cô độ tương hợp mạnh, không chỉ không làm linh lực đối phương nổ tung, mà còn nhẹ nhàng tạo ra một khe nứt nhỏ ở đan điền, khiến linh lực rò rỉ hết ra ngoài, không thể tự bạo được nữa.
Giờ chỉ còn lại Đằng Viễn vẫn còn đang giãy dụa giữa du͙© vọиɠ và mê loạn. Tát tai, dội nước, đều vô hiệu. Nếu không cứu, gã ắt sẽ tẩu hỏa nhập ma mà chết. Mai Tuyết thật vất vả mới tìm được một đồng minh, tạm thời còn chưa muốn gã chết.
Thay vì ngồi chờ chết, chi bằng liều một phen! Đây là thế giới của kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, nếu cô cứ mãi trốn tránh, thì cả đời này cũng đừng mơ trưởng thành!
Nam tu sĩ đang say sưa thổi sáo, bỗng một con Hỏa Long từ trong trận lao ra gầm vang!
Hắn ta vốn cẩn thận, lập tức tung mình tránh né, đoạn nhạc cũng bị cắt ngang.
Mai Tuyết không chần chừ, điều khiển phi kiếm đánh thẳng tới. Đòn đầu tiên trong kiếm quyết 《Thủy Long Ngâm》 như sóng lớn cuốn trào, tràn ngập linh khí thủy hệ, giáng xuống người đối phương.
Mà con Hỏa Long khi nãy hắn ta tránh được, lúc này cũng đã xoay mình giữa không trung, quay ngược trở lại sau lưng, một trước một sau, hai bên giáp công!
Không ngờ người bước ra từ trận pháp lại là một nữ tu xa lạ chứ không phải Đằng Viễn, nam tu kia luống cuống, chẳng kịp nghĩ nhiều, vội lấy ra từ túi trữ vật một viên châu vàng đυ.c, lập tức điều động. Viên châu phát ra một tầng hào quang bao bọc lấy thân hắn ta. Hai đòn công kích, một thủy một hỏa, nối tiếp nhau đánh vào tầng hào quang. Tuy hắn ta giữ được mạng, nhưng viên châu trong tay đồng thời cũng vỡ nát!
Trong mắt nam tu thoáng lóe qua một tia tham lam, lập tức lấy ra một thanh phi kiếm hệ thổ. Dù không biết nữ tu kia là ai, nhưng món hời trước mặt… hắn ta quyết không buông tay!
Hai bên lại giao đấu thêm vài hiệp. Mai Tuyết tuy chưa từng thực chiến, nhưng dựa vào kiếm pháp tinh diệu và pháp khí lợi hại, tạm thời vẫn chưa bị hắn ta chế ngự. Nam tu thấy đánh mãi không thắng, bỗng lấy từ túi trữ vật ra một tấm bảo kính. Gương vừa hiện, lập tức bắn ra một đạo ngân quang, chiếu thẳng vào phi kiếm của Mai Tuyết, thanh kiếm như rơi vào bùn lầy, giãy giụa không thể động đậy.
Hắn ta nở nụ cười đắc ý, điều khiển phi kiếm lao tới tấn công Mai Tuyết một đòn chí mạng. Cô lập tức giả vờ luống cuống không kịp tránh, nhưng trong ánh mắt lại thoáng hiện ý cười.
“AAAA!!”
Nam tu rú lên một tiếng thê thảm, bị đâm xuyên sau lưng, hai cột máu bắn lên cao, cả người đổ ập xuống đất.
Mèo Hoa Ly từ dưới Phi Vân Cẩm chui ra, nhảy một bước lên vai Mai Tuyết, kêu “meo~” một tiếng khoe công. Thì ra vừa rồi, khi Mai Tuyết đấu pháp chính diện với đối phương, cô âm thầm bảo linh miêu mặc Phi Vân Cẩm, pháp bào có thể ngăn thần thức dò xét, vòng ra phía sau đánh lén. Nếu cô thả linh thú ra từ đầu, e rằng nam tu đã lập tức bỏ chạy. Mà cô còn cần Đằng Viễn dẫn đi tìm quả ngưng đan, tên này lại có thù oán với Đằng Viễn, tất nhiên không thể để sống sót!
“Ngươi còn có linh thú…” Nam tu chưa chết ngay, trong mắt lóe lên tia cay hận, thân thể bỗng như bị bơm khí, bắt đầu phồng to.
“Không ổn! Hắn định tự bạo đan điền!” Mèo Hoa Ly lập tức truyền âm cho Mai Tuyết: “Chạy mau!”
Chạy sao? Nếu cô bỏ chạy bây giờ, Đằng Viễn còn chưa hồi phục, chẳng phải sẽ chết chắc? Mà quả ngưng đan… cô vẫn chưa lấy được!
Trong khoảnh khắc do dự ấy, Mai Tuyết chợt nhớ đến tình tiết Đằng Viễn bị phế đan điền trong truyện, lập tức quyết định, không những không lui, mà còn xông thẳng lên, tung người lao tới phía nam tu, vỗ một chưởng vào đan điền đối phương.
Chưởng lực thuần âm của cô độ tương hợp mạnh, không chỉ không làm linh lực đối phương nổ tung, mà còn nhẹ nhàng tạo ra một khe nứt nhỏ ở đan điền, khiến linh lực rò rỉ hết ra ngoài, không thể tự bạo được nữa.
6
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
