TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 46
Chương 46: Phần Thưởng Và Trừng Phạt 5

Bị phát hiện rồi! Mai Tuyết cắn môi dưới, ép bản thân giữ bình tĩnh.

Nam tu kia nhìn về phía trận pháp, cười nhạt:

“Chiếu Ảnh Trận à? Người bên trong… là sư đệ Đằng Viễn đó sao?”

Mai Tuyết cúi đầu hỏi Đằng Viễn:

“Ngươi quen hắn ta à?”

Đằng Viễn mặt mày vênh váo:

“Lão tử đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý, người quen ta nhiều vô số, ta làm sao biết được hắn là cây củ cải nào!”

Mai Tuyết hoàn toàn không buồn châm chọc tên mặt dày này nữa. Cái gì mà "tâm điểm chú ý", phải nói là "mục tiêu công kích của toàn thiên hạ" mới đúng! Trong truyện, Đằng Viễn chính là kẻ bị người người đòi chém, đi tới đâu cũng gây họa, ăn cắp ăn trộm không biết bao nhiêu đồ, người muốn lột da xẻ thịt gã đếm không xuể.

Chỉ nghe nam tu kia chậm rãi nói tiếp:

“Đã hơn ba mươi năm không gặp, không biết Đằng sư đệ vẫn khỏe chứ? Bộ Chiếu Ảnh Trận của ta, sư đệ dùng có thuận tay không?”

Đằng Viễn bỗng nhiên vỡ lẽ:

“Hóa ra trận pháp này là ta lấy từ tay hắn!”

Thấy bộ dạng cạn lời của Mai Tuyết, gã vội vàng giải thích:

“Không thể trách ta không nhớ ra hắn. Bộ trận pháp này ngoài tác dụng ẩn thân ra thì không có tí công kích hay phòng ngự nào cả. Thứ gà mờ như thế, ta tiện tay ném vào túi trữ vật, mấy chục năm chưa sờ tới, thử hỏi ai mà nhớ được là nhặt từ tên nghèo nào chứ!”

Mai Tuyết: “…”

Nam nhân kia có vẻ tâm trạng rất tốt, vẫn ung dung nhàn nhã mà chuyện trò với Đằng Viễn:

“Đằng sư đệ xưa nay không phải hạng người chịu chui rúc trong trận pháp làm rùa rụt cổ, để ta đoán xem là vì cớ gì…"

Hắn ta dừng lại một chút, bỗng đập tay cái bốp:

“Đằng sư đệ cố ý bày một trận giả ở đây, còn mình thì lén lút ẩn thân, chắc hẳn là trúng trọng thương rồi!”

Ánh mắt hắn ta liếc sang thi thể nữ tu nằm dưới đất, khóe môi cong lên đầy ám muội:

“Đằng sư đệ vẫn phong lưu như xưa, với mỹ nhân như thế, thua cũng không uổng.”

Đằng Viễn phì một tiếng, quay đầu nói với Mai Tuyết:

“Tên lắm lời đó miệng lưỡi lanh lợi, nhưng tay chân thì vụng về. Ngươi đi gϊếŧ hắn đi, đỡ để hắn lải nhải làm phiền tai!”

Mai Tuyết liếc xéo gã một cái:

“Ngươi nói thì dễ nghe lắm!”

Người bị tống vào cái nhà lao tu sĩ này, chẳng ai hiền lành gì. Mà đã sống được mấy chục năm, thì bất kể tâm cơ hay thủ đoạn đều không thể xem thường. Mai Tuyết từ nhỏ đến lớn đến một con gà cũng chưa từng gϊếŧ, bảo cô ra tay với tên kia thì quả thật… cô chẳng có chút tự tin nào.

Nhưng Chiếu Ảnh Trận vốn không có công năng công kích, nếu nam nhân kia thật sự bất cẩn bước vào, ngược lại sẽ rơi vào trận Tiểu Thái Âm Kỳ Môn mà cô bố trí sẵn, lúc ấy cơ hội thắng của cô mới cao hơn một chút.

Đáng tiếc, tên kia lại không có ý định bước vào trận. Mai Tuyết âm thầm sốt ruột, trận pháp dù lợi hại, đối phương không mắc bẫy thì cũng uổng phí! Cô dõi theo từng hành động của hắn ta, chỉ thấy đối phương lấy từ trong túi trữ vật ra một cây sáo trúc màu xanh thẫm, thân sáo loang lổ vài vệt đỏ sẫm như bị máu tươi nhuộm qua.

Tay Mai Tuyết lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Âm công vô hình vô chất, không trận pháp nào có thể ngăn được!

Nam tu đặt sáo trúc lên môi, nhếch miệng cười:

“Gần đây ta mới học được một khúc, mời Đằng sư đệ thưởng thức một phen.”

Lời vừa dứt, một khúc nhạc trúc mang theo phong vị xa xăm kỳ dị vang lên réo rắt.

Mai Tuyết lập tức bịt tai, nhưng âm thanh xuyên thấu mạnh mẽ, tu sĩ lại có ngũ giác tinh mẫn, tiếng sáo từng đợt từng đợt chui vào tai cô như nước chảy không ngừng. Chỉ nghe một lúc mà tim cô đã đập nhanh, thần trí có phần mê muội, chân tay bắt đầu khẽ động đậy, muốn… nhảy múa!

Cô lập tức nhắm mắt, lặng lẽ tụng Thanh Tịnh Kinh, không uổng trước kia đọc mấy cuốn trúc giản trong động phủ của Tử Dương. Đọc được mấy lần, thần trí liền ổn định lại.

Cô quay sang nhìn hai "người bạn đồng hành"…

Chỉ thấy mèo Hoa Ly đang lăn qua lăn lại, thân thể dán chặt mặt đất mà cọ quẹt loạn xạ.

Đằng Viễn thì càng tệ hơn, vốn đã trọng thương, tâm thần yếu nhược, lúc này mặt đỏ bừng, mắt mơ màng, mồ hôi túa ra như mưa, thở dốc ngày một nặng.

Cảnh tượng trước mắt, thế nào cũng giống như… lên cơn động tình!

Mai Tuyết cạn lời, cái thế giới không có giới hạn đạo đức này rốt cuộc còn có thể tồi tệ tới đâu?!

Nữ tử vốn ít bị tác động bởi loại dục âm này, lại thêm cô chưa từng trải qua tìиɧ ɖu͙©, vốn không có ham muốn lớn, cộng thêm hiệu quả của Thanh Tĩnh Kinh, nên khúc nhạc này đối với cô gần như không gây ảnh hưởng.



6

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.