0 chữ
Chương 45
Chương 45: Biến Cố Bất Ngờ 19
Đằng Viễn yếu ớt nở nụ cười:
“Vậy thì… thật tốt… tốt quá…”
Nói xong lại từ từ nhắm mắt, khoé môi vẫn còn đọng nụ cười mãn nguyện. Mai Tuyết nhìn thấy cũng có chút động lòng, tuy nơi đây hiểm ác, nhưng ai cũng đều cố sống sót đến cùng, chưa từng buông xuôi.
Đã quyết định cứu gã, cô cũng không làm khó nữa, hằng ngày trị thương đều đặn cho gã.
Hơn mười ngày trôi qua, trong khoảng thời gian ấy, lần lượt có vài tu sĩ ghé qua sơn động. Nhưng nhìn thấy bên trong chỉ có một thi thể nữ tu lõa thể đã chết, liền không thèm để tâm mà rời đi. Trong số đó có một nam tu đứng bên xác nữ tu rất lâu, mồ hôi Mai Tuyết vã ra như tắm, hắn ta không định làm chuyện quái đản gì với xác chết đấy chứ? May thay, tên kia cuối cùng chỉ lắc đầu tiếc rẻ rồi bỏ đi.
Mai Tuyết lau mồ hôi: Nơi này thật sự quá đáng sợ! Đám đàn ông kia rốt cuộc nghẹn đến mức nào? Tu sĩ không phải nên thanh tâm quả dục sao?
Cũng may nơi này đủ lớn, cô cẩn thận né tránh là có thể không chạm mặt bọn họ.
Trong hơn mười ngày đó, Đằng Viễn hễ rảnh là quấn lấy Mai Tuyết trò chuyện, cô chẳng thèm đáp lời, coi gã như chim sẻ kêu bên tai, trừ việc chính ra thì chẳng thèm để tâm. Đằng Viễn bị bơ mấy lần, cũng biết điều không tán tỉnh nữa. Đã xấu thì chớ, người ba vòng như một, tính tình lại như gai nhọn, câu nào cũng châm chọc người khác, cho dù đàn bà trên đời có chết hết thì lão đây cũng chẳng động lòng với cô đâu!
Nghĩ vậy, gã cũng dẹp luôn ý định nịnh nọt, mỗi ngày cư xử với cô như một tu sĩ bình thường. Nói trắng ra, không coi cô là phụ nữ.
Ngược lại, gã và con mèo Hoa Ly lại rất hợp cạ. Hai tên "đực rựa háo sắc" rảnh rỗi là tụ lại tán chuyện đàn bà. mèo Hoa Ly tuy nghe hiểu tiếng người nhưng chưa biết nói, muốn trò chuyện với Đằng Viễn chỉ có thể thông qua Mai Tuyết phiên dịch. Hai tên chẳng coi cô là nữ nhân gì cả, chuyện gì cũng lôi ra nói trước mặt cô, còn xưng huynh gọi đệ với nhau, Đằng Viễn gọi nó là “Miêu ca”, còn con mèo gọi gã là “Viễn đệ”, khiến Mai Tuyết dở khóc dở cười.
Đợi đến khi Đằng Viễn có thể cử động đôi chút, gã lập tức lấy ra một tập Mỹ Nhân Đồ được gã gìn giữ bao năm, hí hửng chia sẻ cùng con mèo. Mai Tuyết tò mò cũng ghé lại xem, phát hiện những bức hoạ đó chẳng khác gì ảnh động ở thế giới hiện đại, không chỉ có thể chớp mắt, uốn éo eo lưng, lắc hông đầy mê hoặc, mà quan trọng nhất là: tất cả mỹ nhân trong tranh đều không có lấy một mảnh vải che thân!
Đằng Viễn chỉ vào một tấm tranh mỹ nhân, nói với mèo Hoa Ly:
“Người này tên là Tề Uyển Nhi, được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân của Ma giới. Năm mươi năm trước khi ta vừa bị nhốt vào đây, nàng đã là Kim Đan đại viên mãn rồi, không biết bây giờ đã lên Nguyên Anh chưa nữa.”
Mai Tuyết bĩu môi:
“Đương nhiên là Nguyên Anh rồi.”
Đằng Viễn trố mắt:
“Thật à? Vậy chẳng phải ta hết hy vọng rồi sao?” Gã dừng một chút, ánh mắt bỗng bừng bừng lửa cháy:
“Không sao! Chờ ta kết đan thành Nguyên Anh, ta sẽ đi ngủ với nàng!”
Mèo Hoa Ly “meo” lên hai tiếng ở bên cạnh. Lần này không cần Mai Tuyết dịch lại, Đằng Viễn đã tự động lĩnh hội, vỗ vỗ đầu mèo, hứa chắc như đinh đóng cột:
“Yên tâm đi, Miêu huynh, đến lúc đó ta nhất định dẫn ngươi theo! Chúng ta cùng nhau ngủ với nàng!”
Một người một mèo bắt tay, hào hùng lập chí, quyết tâm tu luyện cho thật giỏi để thực hiện đại nguyện này.
Mai Tuyết: “…”
Cô cúi đầu, lần đầu tiên không buồn châm chọc hai kẻ này. Trong truyện, nữ ma tu Nguyên Anh Tề Uyển Nhi một lòng si mê ma tu Đoan Mộc Linh. Sau này giữa đường xuất hiện Mai Tuyết, Tề Uyển Nhi ghen ghét đến phát điên, liền sai mấy tên đệ tử dưới trướng thay phiên cưỡиɠ ɧϊếp Mai Tuyết.
Đang lúc một người một mèo chăm chú ngắm tranh mỹ nhân, bất ngờ một nam tu tiến vào sơn động. Nhưng lần này khác với những người trước đó, hắn ta không bị trận pháp lừa gạt, ngược lại còn nhìn thẳng về phía nơi ba người đang ẩn thân, mỉm cười đầy mỉa mai.
Bị phát hiện rồi.
“Vậy thì… thật tốt… tốt quá…”
Nói xong lại từ từ nhắm mắt, khoé môi vẫn còn đọng nụ cười mãn nguyện. Mai Tuyết nhìn thấy cũng có chút động lòng, tuy nơi đây hiểm ác, nhưng ai cũng đều cố sống sót đến cùng, chưa từng buông xuôi.
Đã quyết định cứu gã, cô cũng không làm khó nữa, hằng ngày trị thương đều đặn cho gã.
Hơn mười ngày trôi qua, trong khoảng thời gian ấy, lần lượt có vài tu sĩ ghé qua sơn động. Nhưng nhìn thấy bên trong chỉ có một thi thể nữ tu lõa thể đã chết, liền không thèm để tâm mà rời đi. Trong số đó có một nam tu đứng bên xác nữ tu rất lâu, mồ hôi Mai Tuyết vã ra như tắm, hắn ta không định làm chuyện quái đản gì với xác chết đấy chứ? May thay, tên kia cuối cùng chỉ lắc đầu tiếc rẻ rồi bỏ đi.
Mai Tuyết lau mồ hôi: Nơi này thật sự quá đáng sợ! Đám đàn ông kia rốt cuộc nghẹn đến mức nào? Tu sĩ không phải nên thanh tâm quả dục sao?
Trong hơn mười ngày đó, Đằng Viễn hễ rảnh là quấn lấy Mai Tuyết trò chuyện, cô chẳng thèm đáp lời, coi gã như chim sẻ kêu bên tai, trừ việc chính ra thì chẳng thèm để tâm. Đằng Viễn bị bơ mấy lần, cũng biết điều không tán tỉnh nữa. Đã xấu thì chớ, người ba vòng như một, tính tình lại như gai nhọn, câu nào cũng châm chọc người khác, cho dù đàn bà trên đời có chết hết thì lão đây cũng chẳng động lòng với cô đâu!
Nghĩ vậy, gã cũng dẹp luôn ý định nịnh nọt, mỗi ngày cư xử với cô như một tu sĩ bình thường. Nói trắng ra, không coi cô là phụ nữ.
Ngược lại, gã và con mèo Hoa Ly lại rất hợp cạ. Hai tên "đực rựa háo sắc" rảnh rỗi là tụ lại tán chuyện đàn bà. mèo Hoa Ly tuy nghe hiểu tiếng người nhưng chưa biết nói, muốn trò chuyện với Đằng Viễn chỉ có thể thông qua Mai Tuyết phiên dịch. Hai tên chẳng coi cô là nữ nhân gì cả, chuyện gì cũng lôi ra nói trước mặt cô, còn xưng huynh gọi đệ với nhau, Đằng Viễn gọi nó là “Miêu ca”, còn con mèo gọi gã là “Viễn đệ”, khiến Mai Tuyết dở khóc dở cười.
Đằng Viễn chỉ vào một tấm tranh mỹ nhân, nói với mèo Hoa Ly:
“Người này tên là Tề Uyển Nhi, được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân của Ma giới. Năm mươi năm trước khi ta vừa bị nhốt vào đây, nàng đã là Kim Đan đại viên mãn rồi, không biết bây giờ đã lên Nguyên Anh chưa nữa.”
Mai Tuyết bĩu môi:
“Đương nhiên là Nguyên Anh rồi.”
Đằng Viễn trố mắt:
“Thật à? Vậy chẳng phải ta hết hy vọng rồi sao?” Gã dừng một chút, ánh mắt bỗng bừng bừng lửa cháy:
Mèo Hoa Ly “meo” lên hai tiếng ở bên cạnh. Lần này không cần Mai Tuyết dịch lại, Đằng Viễn đã tự động lĩnh hội, vỗ vỗ đầu mèo, hứa chắc như đinh đóng cột:
“Yên tâm đi, Miêu huynh, đến lúc đó ta nhất định dẫn ngươi theo! Chúng ta cùng nhau ngủ với nàng!”
Một người một mèo bắt tay, hào hùng lập chí, quyết tâm tu luyện cho thật giỏi để thực hiện đại nguyện này.
Mai Tuyết: “…”
Cô cúi đầu, lần đầu tiên không buồn châm chọc hai kẻ này. Trong truyện, nữ ma tu Nguyên Anh Tề Uyển Nhi một lòng si mê ma tu Đoan Mộc Linh. Sau này giữa đường xuất hiện Mai Tuyết, Tề Uyển Nhi ghen ghét đến phát điên, liền sai mấy tên đệ tử dưới trướng thay phiên cưỡиɠ ɧϊếp Mai Tuyết.
Đang lúc một người một mèo chăm chú ngắm tranh mỹ nhân, bất ngờ một nam tu tiến vào sơn động. Nhưng lần này khác với những người trước đó, hắn ta không bị trận pháp lừa gạt, ngược lại còn nhìn thẳng về phía nơi ba người đang ẩn thân, mỉm cười đầy mỉa mai.
Bị phát hiện rồi.
3
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
