TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 37
Chương 37: Sư Huynh Xuất Hiện 9

Hoàng Bồ Hiên đã chịu đủ hai mươi roi đánh thần, tiếp theo đáng ra là đến phiên Mai Tuyết bị phát xử đày đến vùng lưu đày. Nhưng Tử Dương vẫn chưa lên tiếng, Mạc Vô Thương không dám tự tiện hành sự. Chấn Dương đạo quân thấy Tử Dương sầm mặt không nói, bèn mượn lời kích bác: “Chẳng hay Tử Dương sư đệ đây định bao che đồ đệ ngay trước mặt bao người sao?”

Hiện trường ngoài Chấn Dương và Tử Dương đạo quân, còn có bốn vị đạo quân Nguyên Anh khác. Chấn Dương là trưởng bối lâu năm trong Thiên Kiếm môn, còn Tử Dương lại là hậu bối tân tú đang lên. Nay vì chuyện đệ tử mà sinh mâu thuẫn, mấy vị đạo quân kia vừa vặn có dịp tới xem náo nhiệt nhưng nói gì thì nói, đánh nhau thì tuyệt đối không thể. Toàn tông môn chỉ có sáu đạo quân, thiếu một người cũng là tổn thất to lớn. Thế nên họ vừa đến xem trò vui, vừa sẵn sàng làm người hòa giải.

Vốn dĩ chuyện hôm nay, hai bên nhường nhau một bước, mỗi người chịu tám mươi roi là xong. Ai ngờ tên đầu óc cứng ngắc như Hoàng Bồ Hiên lại chủ động chịu hai mươi roi đánh thần khiến Chấn Dương đạo quân sao có thể bỏ qua cho Mai Tuyết? Cô đã chắc suất đi vùng lưu đày rồi!

Mấy vị đạo quân còn lại liếc nhìn Mai Tuyết, lắc đầu than thở: Một tiểu cô nương mềm mại thế kia mà bị đưa đến nơi đầy rẫy phạm nhân hung ác, tám chín phần là không thể sống sót trở ra.

Lúc này, sắc mặt Minh Vũ trầm xuống, âm thầm truyền âm cho Tử Dương ở bên cạnh: “Sư huynh, hay là tạm thời cứ để Mai Tuyết vào vùng lưu đày, chúng ta sẽ nghĩ cách sau. Bí cảnh đó là không gian giới tử do tu sĩ Hóa Thần luyện chế, tuy ta không phá được nhưng nếu tốn vài năm lần tìm khe hở thì vẫn có thể len vào. Chỉ cần nha đầu kia chưa chết, ta nhất định có thể đưa nàng ra ngoài.”

Thấy Tử Dương vẫn chưa lên tiếng, Minh Vũ lập tức sốt ruột. Hắn ta vốn không sợ Chấn Dương, nhưng thương thế của Tử Dương chưa lành, không thể liều mạng với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. Nghĩ đến đây, trong tiếng truyền âm của hắn ta đã mang theo vài phần lo lắng: “Ca!”

Cuối cùng Tử Dương cũng mở lời:

“Các ngươi lui ra trước, ta có chuyện muốn nói riêng với Mai Tuyết.”

Chấn Dương khẽ cười khẩy: “Chẳng lẽ Tử Dương sư đệ định kéo dài thời gian?”

Minh Vũ lập tức phản bác: “Chấn Dương sư huynh quá đa nghi rồi. Bốn bề đều có đạo quân trông chừng, chẳng lẽ không thể để sư huynh ta dặn dò đồ đệ vài câu?”

Mấy vị đạo quân khác cũng sợ hai bên thật sự động thủ, vội vàng lên tiếng khuyên can: “Nói vài câu cũng không sao.”

Chấn Dương hừ lạnh, phất tay áo bỏ đi đầu tiên:

“Cho các ngươi nửa canh giờ, hết giờ ta sẽ đích thân đến bắt người!”

Nghe vậy, Minh Vũ không khỏi vui mừng trong lòng: nửa canh giờ, nếu hành động nhanh một chút thì vẫn kịp.

Ánh mắt da^ʍ tà của Minh Vũ lướt qua Mai Tuyết làm cô rùng mình, lưng lạnh toát. Đợi đến khi mọi người rời đi, Tử Dương lập tức bày ra kết giới ngăn cách thần thức dò xét, lòng cô liền dâng lên cảm giác tê dại, chẳng lẽ Tử Dương định làm gì tại đây...

Một khoảng lặng ngắn ngủi qua đi, ánh mắt Tử Dương chợt trở nên lạnh lẽo, giữa đôi mày toát lên một tia nghiêm nghị:

“Ngươi… rốt cuộc là ai?”

“Hả?” Mai Tuyết ngẩn ra, theo bản năng đáp:

“Là con, Mai Tuyết mà…”

“Còn dám nói dối!”

Tiếng quát lạnh như băng đột ngột vang lên khiến Mai Tuyết kinh sợ, không tự chủ lùi lại một bước, đôi mắt dâng lên một tầng hơi nước, vừa oan ức vừa tủi thân:

“Sư phụ, sao người lại hung dữ như vậy! Đồ nhi biết sai rồi mà, đồ nhi hứa sẽ không gây chuyện nữa… không được sao?”

Giọng điệu ấy, vẻ mặt ấy… quả thực giống hệt Mai Tuyết. Nhưng hắn biết rõ, người trước mặt tuyệt đối không phải là Tuyết Nhi của hắn!

Mai Tuyết tuyệt đối không có gan khıêυ khí©h tu sĩ Kim Đan, càng không thể chấp nhận để bản thân nhếch nhác như vừa lăn từ bùn đất lên, nàng ấy yêu cái đẹp, tuyệt đối không cho phép mình trở nên như vậy!

Đôi môi Tử Dương khẽ run, thật lâu không nói nên lời. Không phải ai cũng dễ đoạt xá, ngoại trừ yêu cầu thân thể phải tương thích cực cao, nguyên thần đôi bên cũng phải có khả năng hòa hợp, nếu không khi cưỡng ép dung hợp sẽ chỉ khiến nguyên thần kẻ đoạt xá tan vỡ, hồn phi phách tán.

Nhưng điều quan trọng nhất chính là: năm xưa để phòng ngừa Mai Tuyết bị người khác đoạt xá, hắn từng đặt một viên Luyện Thần Châu vào trong thức hải của nàng ấy. Viên châu ấy không chỉ giúp nàng ấy luyện thần thức, mà nếu gặp phải nguyên thần có ý đồ đoạt xá, nàng ấy còn có thể kích phát Luyện Thần Châu, luyện hóa nguyên thần đối phương, biến đối phương thành bổ phẩm cho chính mình.



2

0

2 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.