0 chữ
Chương 36
Chương 36: Sư Huynh Xuất Hiện 8
Sự việc lần này lại liên quan đến Hoàng Bồ Hiên có hy vọng kết anh nhất của họ Hoàng, Chấn Dương đạo quân chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha, tất nhiên sẽ ép Mai Tuyết chịu tội thay.
Quả nhiên, chỉ nghe Chấn Dương đạo quân cười lạnh một tiếng: “Chính nàng ta đã thừa nhận, Tử Dương sư đệ còn định bao che hay sao? Đường đường là trưởng lão Thiên Kiếm môn, coi môn quy như không, công khai bao che đệ tử dưới trướng, ngươi bảo các đệ tử trong môn nhìn chúng ta như thế nào? Ngươi muốn biến Thiên Kiếm môn thành trò cười cho thiên hạ hay sao?”
Tử Dương lạnh mặt, kéo Mai Tuyết về phía sau lưng mình: “Một đệ tử Trúc Cơ trung kỳ thì lấy đâu ra bản lĩnh đả thương mười mấy đệ tử đồng cấp? Chấn Dương sư huynh nói ta bao che đồ đệ, vậy chẳng phải chính huynh cũng đang bao che huyết mạch hậu bối hay sao?”
Chấn Dương đạo quân còn chưa kịp đáp lời, Hoàng Bồ Hiên đã bước ra, chủ động nói: “Sư phụ, mười mấy đệ tử đó đúng là do đồ nhi làm bị thương.”
Khóe miệng Mai Tuyết giật nhẹ: tên này cũng thật chính khí lẫm liệt…
Sắc mặt Chấn Dương đạo quân lập tức trầm như nước đá. Vị đồ đệ này của ông ta cái gì cũng tốt, thiên phú cao, tu hành cần cù nhưng lại quá cứng đầu, một khi cố chấp thì đến mười con linh thú cũng kéo không về!
Hoàng Bồ Hiên cũng chẳng nhìn sắc mặt sư phụ, tiếp tục nói: “Song, đầu đuôi sự việc là Mai sư muội thả linh thú gây họa. Ta vốn định áp giải nàng về Chấp Pháp đường, nàng lại kháng cự không theo, còn sai linh thú tấn công ta. Pháp thuật của ta không khống chế được, vô ý làm liên lụy người vô tội. Vậy nên hai bên đều có lỗi. Nếu đã phạm sai, tất phải nhận phạt, nếu không sau này làm sao có thể khiến người người phục?”
Dứt lời, hắn ta quay sang hỏi một vị nam tử đang đứng bên cạnh: “Mặc sư đệ, chiếu theo môn quy nên xử thế nào?”
Ngay lập tức, ánh mắt của hai vị Nguyên Anh đạo quân đồng loạt rơi trên người Mạc Vô Thương. Mồ hôi lạnh sau lưng cậu ta tức thì tuôn chảy như mưa.
Hoàng Bồ Hiên trầm giọng nói: “Ngươi cứ nói theo đúng quy định là được.”
Mạc Vô Thương lau mồ hôi lạnh trên trán, lên tiếng: “Nếu là đệ tử dưới Kim Đan thì sẽ bị phạt đày đến vùng lưu đày còn nếu là tu sĩ Kim Đan trở lên thì sẽ căn cứ vào tu vi mà chịu hình phạt roi đánh thần. Hoàng sư huynh có tu vi Kim Đan trung kỳ, theo luật phải chịu hai mươi roi.”
Roi đánh thần không giống roi phàm tục. Nó không đánh vào thân thể mà trực tiếp quất lên thần thức. Thần thức là chỗ yếu nhất của tu sĩ, một khi bị tổn thương, e là cả đời khó lòng khôi phục. Gặp may thì chỉ bị tụt tu vi, không may thì trọn đời không thể tiến cấp. Bởi vậy, hình phạt này nặng nề không sao kể xiết.
Chấn Dương đạo quân sao nỡ để hậu bối Hoàng Bồ Hiên mà cả gia tộc trông chờ kết anh chịu đòn nặng như thế? Ông ta vừa định thương lượng riêng với Tử Dương để dàn xếp êm đẹp thì đã thấy Hoàng Bồ Hiên quỳ gối cúi đầu trước mặt mình: “Nam nhi đứng giữa đất trời, phải sống sao cho không thẹn với lương tâm. Đúng là đúng, sai là sai. Nếu hôm nay ta phạm mà không bị phạt, đời này ta tất bị tâm ma quấn thân, tu vi không tiến nổi nửa bước.”
Tu sĩ sợ nhất là bị tâm ma cắn xé, một khi sinh ra tâm ma, nhẹ thì tu vi đình trệ, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, thân diệt đạo vong.
Chấn Dương đạo quân thấy hắn ta đã quyết tâm đến mức đem cả “tâm ma” ra thề, đành gật đầu cho hắn ta nhận hình phạt. Nhưng người của Chấn Dương không thể chịu oan ức như vậy được! Đã vậy, hôm nay Mai Tuyết bắt buộc phải tới vùng lưu đày!
Mai Tuyết trơ mắt nhìn hắn ta chịu trọn hai mươi roi đánh thần, người này cũng cứng cỏi thật, không hề rên một tiếng.
Chúng nhân trong sảnh ai nấy đều sinh lòng kính phục.
Sau khi chịu phạt, Hoàng Bồ Hiên đứng dậy, khẽ lau vết máu nơi khóe môi, lạnh nhạt liếc nhìn Mai Tuyết, mở miệng: “Bây giờ, đến lượt Mai sư muội rồi nhỉ?”
Xem ra hắn ta thật sự hận cô đến tận xương tủy rồi…
Mai Tuyết thầm nghĩ: thua người không thua trận. Cô ngẩng cao đầu, rạng rỡ mỉm cười với hắn ta: “Hoàng sư huynh, tiểu muội khuyên huynh một câu, nam nhân chớ nên quá nhỏ mọn, bằng không…”
Cô cố ý dừng lại, nở nụ cười quỷ dị.
“Bằng không thế nào?”
“Dễ bị trĩ đấy!”
Quả nhiên, chỉ nghe Chấn Dương đạo quân cười lạnh một tiếng: “Chính nàng ta đã thừa nhận, Tử Dương sư đệ còn định bao che hay sao? Đường đường là trưởng lão Thiên Kiếm môn, coi môn quy như không, công khai bao che đệ tử dưới trướng, ngươi bảo các đệ tử trong môn nhìn chúng ta như thế nào? Ngươi muốn biến Thiên Kiếm môn thành trò cười cho thiên hạ hay sao?”
Tử Dương lạnh mặt, kéo Mai Tuyết về phía sau lưng mình: “Một đệ tử Trúc Cơ trung kỳ thì lấy đâu ra bản lĩnh đả thương mười mấy đệ tử đồng cấp? Chấn Dương sư huynh nói ta bao che đồ đệ, vậy chẳng phải chính huynh cũng đang bao che huyết mạch hậu bối hay sao?”
Khóe miệng Mai Tuyết giật nhẹ: tên này cũng thật chính khí lẫm liệt…
Sắc mặt Chấn Dương đạo quân lập tức trầm như nước đá. Vị đồ đệ này của ông ta cái gì cũng tốt, thiên phú cao, tu hành cần cù nhưng lại quá cứng đầu, một khi cố chấp thì đến mười con linh thú cũng kéo không về!
Hoàng Bồ Hiên cũng chẳng nhìn sắc mặt sư phụ, tiếp tục nói: “Song, đầu đuôi sự việc là Mai sư muội thả linh thú gây họa. Ta vốn định áp giải nàng về Chấp Pháp đường, nàng lại kháng cự không theo, còn sai linh thú tấn công ta. Pháp thuật của ta không khống chế được, vô ý làm liên lụy người vô tội. Vậy nên hai bên đều có lỗi. Nếu đã phạm sai, tất phải nhận phạt, nếu không sau này làm sao có thể khiến người người phục?”
Ngay lập tức, ánh mắt của hai vị Nguyên Anh đạo quân đồng loạt rơi trên người Mạc Vô Thương. Mồ hôi lạnh sau lưng cậu ta tức thì tuôn chảy như mưa.
Hoàng Bồ Hiên trầm giọng nói: “Ngươi cứ nói theo đúng quy định là được.”
Mạc Vô Thương lau mồ hôi lạnh trên trán, lên tiếng: “Nếu là đệ tử dưới Kim Đan thì sẽ bị phạt đày đến vùng lưu đày còn nếu là tu sĩ Kim Đan trở lên thì sẽ căn cứ vào tu vi mà chịu hình phạt roi đánh thần. Hoàng sư huynh có tu vi Kim Đan trung kỳ, theo luật phải chịu hai mươi roi.”
Roi đánh thần không giống roi phàm tục. Nó không đánh vào thân thể mà trực tiếp quất lên thần thức. Thần thức là chỗ yếu nhất của tu sĩ, một khi bị tổn thương, e là cả đời khó lòng khôi phục. Gặp may thì chỉ bị tụt tu vi, không may thì trọn đời không thể tiến cấp. Bởi vậy, hình phạt này nặng nề không sao kể xiết.
Tu sĩ sợ nhất là bị tâm ma cắn xé, một khi sinh ra tâm ma, nhẹ thì tu vi đình trệ, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, thân diệt đạo vong.
Chấn Dương đạo quân thấy hắn ta đã quyết tâm đến mức đem cả “tâm ma” ra thề, đành gật đầu cho hắn ta nhận hình phạt. Nhưng người của Chấn Dương không thể chịu oan ức như vậy được! Đã vậy, hôm nay Mai Tuyết bắt buộc phải tới vùng lưu đày!
Mai Tuyết trơ mắt nhìn hắn ta chịu trọn hai mươi roi đánh thần, người này cũng cứng cỏi thật, không hề rên một tiếng.
Chúng nhân trong sảnh ai nấy đều sinh lòng kính phục.
Sau khi chịu phạt, Hoàng Bồ Hiên đứng dậy, khẽ lau vết máu nơi khóe môi, lạnh nhạt liếc nhìn Mai Tuyết, mở miệng: “Bây giờ, đến lượt Mai sư muội rồi nhỉ?”
Xem ra hắn ta thật sự hận cô đến tận xương tủy rồi…
Mai Tuyết thầm nghĩ: thua người không thua trận. Cô ngẩng cao đầu, rạng rỡ mỉm cười với hắn ta: “Hoàng sư huynh, tiểu muội khuyên huynh một câu, nam nhân chớ nên quá nhỏ mọn, bằng không…”
Cô cố ý dừng lại, nở nụ cười quỷ dị.
“Bằng không thế nào?”
“Dễ bị trĩ đấy!”
2
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
