0 chữ
Chương 35
Chương 35: Sư Huynh Xuất Hiện 7
“Ai đang náo loạn ở đây?!”
Một tiếng quát vang vọng từ trên không trung truyền đến!
Động tĩnh nơi này quá lớn, hai vị tu sĩ Kim Đan của Chấp Pháp đường lập tức phi thân đến.
Vừa thấy có người đến, Mai Tuyết liền nhanh nhẹn trốn sau lưng hai vị Kim Đan sư huynh, cáo trạng trước: “Hai vị sư huynh cứu mạng! Hoàng Bồ Hiên muốn gϊếŧ ta!”
“Ngươi còn dám nói bậy!” Hoàng Bồ Hiên giận dữ quát lớn, bước lên định dạy dỗ cô. Tu sĩ Kim Đan kia vội vã đưa tay ngăn lại.
Hai kẻ gây họa trước mắt, một là hậu bối ruột thịt của Chấn Dương đạo quân, một là đệ tử độc truyền của Tử Dương đạo quân, không ai là người mà bọn họ có thể đắc tội! Hai tu sĩ Kim Đan liếc nhau, thầm thấy việc này chẳng thể quản nổi, chi bằng về Chấp Pháp đường trước, rồi mời cả Chấn Dương lẫn Tử Dương đạo quân cùng đến thì hơn.
Đệ tử Chấp Pháp đường tên Mạc Vô Thương bước đến, hành lễ ngang vai với Hoàng Bồ Hiên, dịu giọng khuyên nhủ: “Có chuyện gì thì Hoàng sư huynh và sư đệ hãy về rồi hẵng nói, cứ tranh cãi ở đây chẳng phải để cho đám tiểu bối chê cười hay sao?”
Lúc này xung quanh đã tụ lại không ít đệ tử Trúc Cơ, Luyện Khí đang đứng xa xa hóng chuyện. L*иg ngực Hoàng Bồ Hiên phập phồng lên xuống, cuối cùng nhắm mắt hít sâu một hơi, khi mở mắt lại đã dằn được lửa giận trong lòng. Tu hành trăm năm, tâm tính vốn đã sớm thanh tịnh, bình thường hắn ta đâu dễ nổi giận như vậy, chỉ không hiểu vì sao cứ mỗi lần gặp nữ nhân kia là lại bị chọc tức đến muốn phun máu.
Mạc Vô Thương thấy hắn ta đồng ý liền tế một pháp bảo hình chiếc quạt lá chuối, để Mai Tuyết ngồi sau, ba người hóa thành ba đạo độn quang bay về phía Chấp Pháp đường.
Dọc đường, Hoàng Bồ Hiên lại liếc nhìn Mai Tuyết một cái, chỉ thấy nữ nhân kia đang soi gương chỉnh tóc, còn tô lại son môi. Bắt gặp ánh mắt hắn ta, cô lập tức trừng mắt lườm lại một cái. Hoàng Bồ Hiên tức đến run người, nghiến răng rủa thầm: “Xấu mà còn làm màu!”
Mai Tuyết lập tức lè lưỡi: “Đồ nam nhân ế già!”
Quân tử không chấp nữ nhân! Hoàng Bồ Hiên hừ lạnh, vọt lên trước.
Đây là lần đầu Mai Tuyết đặt chân đến Chấp Pháp đường. Dưới chân lát đá thanh cương, bên trên chỉ đặt mấy chiếc ghế và bàn trà bằng linh mộc, ngoài ra không còn vật gì khác. Trông thì trống trải đơn sơ, song cũng không hề âm trầm đáng sợ như cô từng tưởng tượng.
Mạc Vô Thương nào dám tra hỏi hai vị thiếu gia tu chân thế gia này, vừa vào đến nơi liền khách khí mời hai người ngồi xuống, đích thân pha linh trà mang lên. Mai Tuyết chẳng có dáng vẻ phạm nhân, tự nhiên như ở nhà nâng chén uống sạch, uống xong còn nhăn mặt chê: “Linh khí nhạt nhẽo quá.”
Tóm lại, những thói xấu thường thấy ở các tiểu thư ngỗ ngược, bướng bỉnh, tùy tiện, đều có thể tìm thấy trên người cô. Mạc Vô Thương cười mà không dám nói gì, Hoàng Bồ Hiên thì càng nhìn càng thấy ngứa mắt. Mai Tuyết lại âm thầm đắc ý: Càng ghét càng tốt, tốt nhất từ nay về sau tránh xa ta ra, càng xa càng tốt, đừng có mà dây vào ta nữa.
Không bao lâu sau, từ ngoài truyền đến vài luồng áp lực của tu sĩ Nguyên Anh.
Mai Tuyết lập tức đặt chén trà xuống, vừa thấy thân ảnh màu tím quen thuộc bước vào, liền vọt tới, túm lấy tay áo Tử Dương cáo trạng: “Sư phụ! Hoàng Bồ Hiên bắt nạt con! Con chỉ đánh vài đệ tử thôi mà, hắn lại dám bắt con đến Chấp Pháp đường! Mau giúp con đánh lại hắn đi!”
Tử Dương không nói một lời, lặng lẽ nhìn chằm chằm Mai Tuyết. Ánh mắt kia mang theo uy thế khiến người run sợ, ép đến nỗi Mai Tuyết cũng không dám ngẩng đầu, lí nhí cúi đầu không dám cất tiếng.
Bỗng bên cạnh vang lên một tiếng cười lạnh:
“Đã vậy rồi, Tử Dương sư đệ, đồ đệ của ngươi đã tự miệng thừa nhận là kẻ chủ động gây sự, ta thấy vụ án này cũng không cần thẩm tra thêm, chi bằng cứ theo môn quy xử trí, lập tức phát phối đến vùng lưu đày cho xong.”
Tử Dương giật tay áo ra khỏi tay Mai Tuyết rồi lập tức nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay, giọng lạnh như băng phản bác: “Chấn Dương sư huynh nói vậy là sai rồi. Sư đệ lại nghe nói, chính Hoàng sư điệt là kẻ tự tiện thi triển pháp thuật trong môn, khiến mấy chục đệ tử bị thương.”
Mai Tuyết nhân cơ hội len lén ngẩng đầu, nhìn thoáng qua vị được gọi là đệ nhất cao thủ của Thiên Kiếm môn Chấn Dương đạo quân. Chỉ thấy ông ta trạc tứ tuần, dung mạo nghiêm nghị, dưới cằm để ba sợi râu dài nhẹ bay theo gió, đúng là mang khí chất cao nhân.
Mai Tuyết nhớ lại mấy lần trước từng nghe Trần Chỉ Lan nói chuyện phiếm, từng nhắc đến vài chuyện bên lề. Vị Chấn Dương đạo quân này nay đã một nghìn tám trăm tuổi, muốn bước vào Hóa Thần là điều xa vời. Nếu trong hai trăm năm tới mà không thể giúp dòng họ Hoàng bồi dưỡng thêm một vị Nguyên Anh đạo quân thì e rằng địa vị của họ Hoàng trong Thiên Kiếm môn sẽ tuột dốc không phanh. Trái lại, hai huynh đệ nhà họ Tiêu là Tử Dương và Minh Vũ thì chỉ mới ngoài ba trăm tuổi, mà Tử Dương đã đạt đến Nguyên Anh trung kỳ. Thiên Kiếm môn trong tương lai sẽ khó tránh khỏi nghiêng về phía họ Tiêu.
Một tiếng quát vang vọng từ trên không trung truyền đến!
Động tĩnh nơi này quá lớn, hai vị tu sĩ Kim Đan của Chấp Pháp đường lập tức phi thân đến.
Vừa thấy có người đến, Mai Tuyết liền nhanh nhẹn trốn sau lưng hai vị Kim Đan sư huynh, cáo trạng trước: “Hai vị sư huynh cứu mạng! Hoàng Bồ Hiên muốn gϊếŧ ta!”
“Ngươi còn dám nói bậy!” Hoàng Bồ Hiên giận dữ quát lớn, bước lên định dạy dỗ cô. Tu sĩ Kim Đan kia vội vã đưa tay ngăn lại.
Hai kẻ gây họa trước mắt, một là hậu bối ruột thịt của Chấn Dương đạo quân, một là đệ tử độc truyền của Tử Dương đạo quân, không ai là người mà bọn họ có thể đắc tội! Hai tu sĩ Kim Đan liếc nhau, thầm thấy việc này chẳng thể quản nổi, chi bằng về Chấp Pháp đường trước, rồi mời cả Chấn Dương lẫn Tử Dương đạo quân cùng đến thì hơn.
Lúc này xung quanh đã tụ lại không ít đệ tử Trúc Cơ, Luyện Khí đang đứng xa xa hóng chuyện. L*иg ngực Hoàng Bồ Hiên phập phồng lên xuống, cuối cùng nhắm mắt hít sâu một hơi, khi mở mắt lại đã dằn được lửa giận trong lòng. Tu hành trăm năm, tâm tính vốn đã sớm thanh tịnh, bình thường hắn ta đâu dễ nổi giận như vậy, chỉ không hiểu vì sao cứ mỗi lần gặp nữ nhân kia là lại bị chọc tức đến muốn phun máu.
Mạc Vô Thương thấy hắn ta đồng ý liền tế một pháp bảo hình chiếc quạt lá chuối, để Mai Tuyết ngồi sau, ba người hóa thành ba đạo độn quang bay về phía Chấp Pháp đường.
Mai Tuyết lập tức lè lưỡi: “Đồ nam nhân ế già!”
Quân tử không chấp nữ nhân! Hoàng Bồ Hiên hừ lạnh, vọt lên trước.
Đây là lần đầu Mai Tuyết đặt chân đến Chấp Pháp đường. Dưới chân lát đá thanh cương, bên trên chỉ đặt mấy chiếc ghế và bàn trà bằng linh mộc, ngoài ra không còn vật gì khác. Trông thì trống trải đơn sơ, song cũng không hề âm trầm đáng sợ như cô từng tưởng tượng.
Mạc Vô Thương nào dám tra hỏi hai vị thiếu gia tu chân thế gia này, vừa vào đến nơi liền khách khí mời hai người ngồi xuống, đích thân pha linh trà mang lên. Mai Tuyết chẳng có dáng vẻ phạm nhân, tự nhiên như ở nhà nâng chén uống sạch, uống xong còn nhăn mặt chê: “Linh khí nhạt nhẽo quá.”
Không bao lâu sau, từ ngoài truyền đến vài luồng áp lực của tu sĩ Nguyên Anh.
Mai Tuyết lập tức đặt chén trà xuống, vừa thấy thân ảnh màu tím quen thuộc bước vào, liền vọt tới, túm lấy tay áo Tử Dương cáo trạng: “Sư phụ! Hoàng Bồ Hiên bắt nạt con! Con chỉ đánh vài đệ tử thôi mà, hắn lại dám bắt con đến Chấp Pháp đường! Mau giúp con đánh lại hắn đi!”
Tử Dương không nói một lời, lặng lẽ nhìn chằm chằm Mai Tuyết. Ánh mắt kia mang theo uy thế khiến người run sợ, ép đến nỗi Mai Tuyết cũng không dám ngẩng đầu, lí nhí cúi đầu không dám cất tiếng.
Bỗng bên cạnh vang lên một tiếng cười lạnh:
“Đã vậy rồi, Tử Dương sư đệ, đồ đệ của ngươi đã tự miệng thừa nhận là kẻ chủ động gây sự, ta thấy vụ án này cũng không cần thẩm tra thêm, chi bằng cứ theo môn quy xử trí, lập tức phát phối đến vùng lưu đày cho xong.”
Tử Dương giật tay áo ra khỏi tay Mai Tuyết rồi lập tức nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay, giọng lạnh như băng phản bác: “Chấn Dương sư huynh nói vậy là sai rồi. Sư đệ lại nghe nói, chính Hoàng sư điệt là kẻ tự tiện thi triển pháp thuật trong môn, khiến mấy chục đệ tử bị thương.”
Mai Tuyết nhân cơ hội len lén ngẩng đầu, nhìn thoáng qua vị được gọi là đệ nhất cao thủ của Thiên Kiếm môn Chấn Dương đạo quân. Chỉ thấy ông ta trạc tứ tuần, dung mạo nghiêm nghị, dưới cằm để ba sợi râu dài nhẹ bay theo gió, đúng là mang khí chất cao nhân.
Mai Tuyết nhớ lại mấy lần trước từng nghe Trần Chỉ Lan nói chuyện phiếm, từng nhắc đến vài chuyện bên lề. Vị Chấn Dương đạo quân này nay đã một nghìn tám trăm tuổi, muốn bước vào Hóa Thần là điều xa vời. Nếu trong hai trăm năm tới mà không thể giúp dòng họ Hoàng bồi dưỡng thêm một vị Nguyên Anh đạo quân thì e rằng địa vị của họ Hoàng trong Thiên Kiếm môn sẽ tuột dốc không phanh. Trái lại, hai huynh đệ nhà họ Tiêu là Tử Dương và Minh Vũ thì chỉ mới ngoài ba trăm tuổi, mà Tử Dương đã đạt đến Nguyên Anh trung kỳ. Thiên Kiếm môn trong tương lai sẽ khó tránh khỏi nghiêng về phía họ Tiêu.
3
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
