TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 34
Chương 34: Sư Huynh Xuất Hiện 6

Trong giới tu hành, mỗi một cảnh giới lớn cách nhau đều như có vực sâu vạn trượng, khó lòng vượt qua.

Đối mặt với Hoàng Bồ Hiên có Kim Đan trung kỳ mà bản thân chỉ mới Trúc Cơ trung kỳ, Mai Tuyết gần như không có chút phần thắng nào. Nếu không nhờ cô có một con linh thú cấp năm tương đương Kim Đan sơ kỳ, lại thêm Hoàng Bồ Hiên cố kỵ thân phận không dám gϊếŧ người trong tông môn thì cô chẳng dám trêu chọc hắn ta nửa câu.

Nhưng nay bị Mai Tuyết chọc tức đến cực điểm, Hoàng Bồ Hiên không kiềm chế được, linh lực cuồn cuộn tràn ra, sáu mươi tư thanh trúc kiếm hợp thành Bát Quái kiếm trận, linh áp cuồn cuộn khiến Mai Tuyết đang đứng trên pháp khí phi hành cũng cảm thấy lưng lạnh run rẩy. Mà con mèo phản chủ kia đã sớm chạy mất tăm, cô chỉ có thể tự cứu lấy mình.

Tu sĩ đạt đến cảnh giới Kim Đan mới bắt đầu cảm ứng được một tia quy tắc của thiên đạo, dù chưa thể vận dụng nhưng pháp thuật thi triển ra đã mang theo thiên uy.

Mà nơi này lại ở ngay cửa núi, đệ tử qua lại không ít. Không ít đệ tử cấp thấp do tránh né không kịp, lại không chịu nổi khí tức thiên uy kia mà ngất lịm, được các đồng môn kéo ra khỏi hiện trường.

Đồng tử Mai Tuyết co rút kịch liệt, liều mạng thúc giục phi thuyền dưới chân. Chiếc phi thuyền bạch ngọc này là thượng phẩm pháp khí phi hành, tốc độ không thể gọi là chậm. Thế nhưng lúc này, kiếm trận đã thành, mấy chục đạo kiếm quang như mưa sa gió giật, phá không lao tới. Chỉ trong mấy hơi thở, kiếm quang đã đuổi kịp cô.

Dù Hoàng Bồ Hiên không dám lấy mạng cô nhưng đánh trọng thương thì hắn ta có gan! Chiếc ô xanh trong tay Mai Tuyết đã sớm được tế ra nhưng chỉ trong tích tắc liền bị đánh thành tro bụi. Mai Tuyết đau lòng khôn xiết, bất đắc dĩ phải kích phát một tấm phù lục phòng ngự phẩm cấp bảy do Tử Dương chưa kịp thu hồi, may mà cô đã chuẩn bị sẵn.

“Ầm ầm!”

Pháp thuật cấp cao va chạm giữa không trung, nổ tung ra một quầng sáng ngũ sắc rực rỡ, bầu trời chấn động, đất rung núi chuyển. Không ít đệ tử cấp thấp bị chấn thương, trong khoảnh khắc tiếng kêu rên vang lên khắp nơi.

Mai Tuyết bị lực trùng kích đẩy văng, “ai nha” một tiếng rồi rơi thẳng xuống đất. Dù cô sử dụng phù lục phòng ngự cấp bảy do tu sĩ Nguyên Anh kỳ luyện chế, lại mặc pháp y phòng ngự thượng phẩm nên không bị thương tổn gì nhưng tư thế té ngã thực sự quá mức chật vật.

Hoàng Bồ Hiên lập tức lao đến, đứng trước mặt cô, cười lạnh: “Thứ tốt trên người ngươi không ít nhỉ!”

Mai Tuyết cười gượng hai tiếng, đáp: “Làm sao sánh được với pháp bảo của Hoàng sư huynh. Một chiêu đánh ra khiến vô số đệ tử ngã lăn, sư muội khâm phục khâm phục.”

Theo bối phận trong môn phái, đáng lý cô phải gọi Hoàng Bồ Hiên là sư thúc nhưng vì cô là đệ tử của Tử Dương đạo quân nên chỉ cần xưng hô sư huynh là đủ.

Sắc mặt Hoàng Bồ Hiên u ám như sắp nhỏ máu. Vừa rồi hắn ta giận dữ xuất chiêu, làm không ít đệ tử vô tội bị thương. Dù mục đích là để bắt Mai Tuyết nhưng tổn thương người khác thì vẫn phải chịu trách nhiệm. Chấp Pháp đường tất sẽ có hình phạt, mà hắn ta không thể thoát can hệ.

Nữ tử trước mắt ngồi bệt dưới đất, tóc tai tán loạn, trâm vòng nghiêng lệch, dáng vẻ vô cùng chật vật. Vậy mà trên mặt cô vẫn là bộ dạng không thèm để tâm, ánh mắt nhìn hắn ta rõ ràng viết bốn chữ lớn: “Ngươi tiêu đời rồi.”

Hoàng Bồ Hiên tức đến nghiến răng, quyết định phải dạy dỗ cô một trận. Nghĩ vậy, hắn ta liền đưa tay kéo cô từ mặt đất dậy. Mai Tuyết kinh hãi: “Ngươi định làm gì?!”

“Vừa rồi không phải ngươi rất kiêu ngạo sao?” Hoàng Bồ Hiên cười lạnh: “Giờ biết sợ rồi à? Đã muộn rồi!”

Anh hùng không chịu thiệt trước mắt, Mai Tuyết thấy đối phương có ý ra tay liền không chút do dự gào lên: “Cứu mạng! Phi lễ! Có người cưỡng bức!”

Hoàng Bồ Hiên tức đến run cả người. Hắn ta tu hành hơn trăm năm, gặp qua vô số tiểu nhân, vô lại cũng chẳng thiếu nhưng loại vừa tiểu nhân lại vừa vô lại như thế này thì quả thực là lần đầu tiên! Phàm tục có câu: "Duy nữ tử dữ tiểu nhân nan dưỡng dã" thật là chí lý!

Hắn ta nhất thời không biết nên đánh cô trước hay bịt miệng cô trước, do dự hai giây liền đưa tay bịt miệng cô lại. Nào ngờ nữ nhân này như thể thuộc loài chó, lập tức há miệng cắn mạnh một phát!

Hắn ta chưa kịp vận linh lực hộ thể, cú cắn này của Mai Tuyết lại mang theo linh lực, đợi đến khi hắn ta đẩy cô ra bằng linh lực, lòng bàn tay đã bị cắn đến mức máu thịt lẫn lộn!

“Ngươi!” Hoàng Bồ Hiên giơ tay run rẩy, giận đến toàn thân phát run, chỉ hận không thể một chưởng đánh chết cô tại chỗ.

Mai Tuyết cũng chẳng khá hơn, vừa phun ra mấy ngụm máu lẫn theo hai chiếc răng trắng, linh lực chấn động đã làm gãy hai cái răng cửa của cô, khóe miệng cũng nứt toạc. Hai người trừng mắt nhìn nhau, cổ đỏ mặt tía, khí thế không ai nhường ai thì đúng lúc ấy…



3

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.