0 chữ
Chương 33
Chương 33: Biến Cố Bất Ngờ 17
Mèo Hoa Ly "meo" một tiếng đầy uất hận, xoay người phóng về phía ba nữ tu, kế đó liền vang lên tiếng hô hoán thảng thốt từ phía ấy. Mai Tuyết quay đầu nhìn, suýt nữa tức hộc máu. Vốn chỉ muốn nó dọa người một chút thôi, nào ngờ tên mèo háo sắc này lại quá đáng đến thế: xé rách nửa tà váy của một nữ tu, chồm lên ngực người thứ hai, còn liếʍ môi người thứ ba một cái!
Loại hành vi lưu manh như thế không chỉ thiên lý khó dung mà còn khiến cô thân là chủ nhân cũng mất hết thể diện!
Cô đang định thu mèo về thì từ xa, Hoàng Bồ Hiên đã nghe thấy động tĩnh, bước ra ngoài.
Thấy linh thú tấn công nữ đệ tử, hắn ta lập tức tế ra một pháp bảo hình trúc xanh, phóng thẳng về phía mèo Hoa Ly. May thay con mèo này là linh thú hệ Phong, tốc độ linh hoạt dị thường, thấy trúc xanh đánh tới liền vặn người né tránh giữa không trung, rồi lập tức phóng về phía Mai Tuyết.
Hoàng Bồ Hiên đuổi theo sau, thấy con mèo nhảy tọt vào lòng Mai Tuyết thì sắc mặt lập tức trầm xuống, lạnh giọng quát: “Lại là ngươi!”
“Phải, chính là ta đấy, làm sao?” Mai Tuyết ném con sắc mèo xuống đất, ngẩng đầu kiêu ngạo: “Ngươi có ý kiến?”
Tuy rằng trong mắt Hoàng Bồ Hiên, nữ tử trên đời đều là kẻ yếu đuối giả tạo, ngang ngược vô lý nhưng chưa từng gặp ai chướng mắt như nữ tử trước mặt. Quả nhiên, nữ nhân càng đẹp thì lòng dạ càng độc! Hắn ta cười lạnh: “Lần trước ngươi cố ý đánh đệ tử giữ cửa bị thương, lần này lại thả linh thú quấy rối người khác. Ngươi thật nghĩ rằng làm đệ tử của Tử Dương đạo quân thì chẳng ai dám quản ngươi sao?”
Mai Tuyết vênh mặt: “Sư phụ ta còn chẳng quản ta, ngươi quản được sao?”
Hoàng Bồ Hiên tức giận quát lớn: “Ngươi thử xem ta có dám quản hay không!”
Dứt lời, hắn ta khẽ hất tay, pháp bảo thanh trúc trong tay bay lên không trung, trong khoảnh khắc liền phóng đại, hóa thành một thanh cự kiếm, mang theo tiếng gió gào thét, chém về phía Mai Tuyết.
Mai Tuyết hét to một tiếng tách mèo Hoa Ly để tránh. Thanh trúc ghim mạnh xuống đất, đá vụn sắc nhọn văng khắp bốn phía, có mấy mảnh còn đánh trúng người cô, thậm chí trên má cũng bị rạch ra từng vết máu loang lổ.
Mai Tuyết đưa tay lên mặt, dính đầy máu tươi, lập tức giận dữ mắng lớn: “Ngay cả mặt của nữ nhân mà ngươi cũng đánh, ngươi đáng bị ế cả đời!”
Hoàng Bồ Hiên mím chặt môi, linh lực toàn thân bạo khởi, thanh trúc từ mặt đất bật ngược trở lại.
“Mèo mập, còn không lên!” Mai Tuyết thấp giọng quát, ra hiệu cho mèo Hoa Ly tấn công Hoàng Bồ Hiên, bản thân thì lôi ô xanh ra để phòng ngự.
Mèo Hoa Ly “meo” một tiếng, mang theo từng đạo gió, nhanh như chớp vọt về phía Hoàng Bồ Hiên. Nếu so về tu vi, linh miêu tương đương tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, còn Hoàng Bồ Hiên là Kim Đan trung kỳ, cao hơn nó một tiểu cảnh giới. Nhưng yêu thú hệ phong nổi tiếng về tốc độ, linh miêu không đấu lực chính diện mà xoay quanh hắn ta, mượn tốc độ và móng vuốt bén nhọn kèm gió, chuyên đánh vào ba tấc dưới rốn.
Sắc mặt Hoàng Bồ Hiên tái mét. Dù sao cũng đang ở trong tông môn, nơi cửa núi đệ tử qua lại không ít, hắn ta sợ đả thương người vô tội nên không dám toàn lực ra tay. Ngặt nỗi con mèo chết tiệt này lại chẳng cố kỵ gì, toàn dùng ám chiêu, nếu không phải tu vi của hắn ta cao hơn, chỗ kia e rằng sớm đã xuất đầu lộ diện, dù vậy quần hắn ta cũng đã bị cào rách mấy chỗ.
Mà Mai Tuyết lại còn đứng một bên lớn tiếng reo hò: “Cố lên cố lên! Lột được quần hắn, mỗi ngày ta sẽ nấu linh ngư cho ngươi ăn!”
Đồ nữ nhân vô sỉ! Thật sự không thể nhịn được nữa!
Hoàng Bồ Hiên tức đến đỏ mặt, hai tay kết ấn, thanh trúc hóa một thành hai, hai thành bốn, sau cùng chia ra thành tám tám sáu mươi tư thanh, tạo thành kiếm trận Bát Quái, linh áp cường đại hội tụ giữa không trung, hóa thành cơn bão linh lực.
Thấy hắn ta thật sự nổi điên, Mai Tuyết lập tức đem phi thuyền bạch ngọc bay vυ"t lên trời, vừa chạy vừa gọi linh miêu: “Chạy mau!”
Không ngờ con mèo kia nhanh như chớp, “vèo” một cái đã chạy vượt trước cô.
Mai Tuyết trợn mắt há mồm: Mẹ nó! Còn nhanh hơn ta?!
Sau lưng truyền đến tiếng hừ lạnh của Hoàng Bồ Hiên: “Muốn chạy? Tất cả ở lại cho ta!”
Loại hành vi lưu manh như thế không chỉ thiên lý khó dung mà còn khiến cô thân là chủ nhân cũng mất hết thể diện!
Cô đang định thu mèo về thì từ xa, Hoàng Bồ Hiên đã nghe thấy động tĩnh, bước ra ngoài.
Thấy linh thú tấn công nữ đệ tử, hắn ta lập tức tế ra một pháp bảo hình trúc xanh, phóng thẳng về phía mèo Hoa Ly. May thay con mèo này là linh thú hệ Phong, tốc độ linh hoạt dị thường, thấy trúc xanh đánh tới liền vặn người né tránh giữa không trung, rồi lập tức phóng về phía Mai Tuyết.
“Phải, chính là ta đấy, làm sao?” Mai Tuyết ném con sắc mèo xuống đất, ngẩng đầu kiêu ngạo: “Ngươi có ý kiến?”
Tuy rằng trong mắt Hoàng Bồ Hiên, nữ tử trên đời đều là kẻ yếu đuối giả tạo, ngang ngược vô lý nhưng chưa từng gặp ai chướng mắt như nữ tử trước mặt. Quả nhiên, nữ nhân càng đẹp thì lòng dạ càng độc! Hắn ta cười lạnh: “Lần trước ngươi cố ý đánh đệ tử giữ cửa bị thương, lần này lại thả linh thú quấy rối người khác. Ngươi thật nghĩ rằng làm đệ tử của Tử Dương đạo quân thì chẳng ai dám quản ngươi sao?”
Mai Tuyết vênh mặt: “Sư phụ ta còn chẳng quản ta, ngươi quản được sao?”
Hoàng Bồ Hiên tức giận quát lớn: “Ngươi thử xem ta có dám quản hay không!”
Mai Tuyết hét to một tiếng tách mèo Hoa Ly để tránh. Thanh trúc ghim mạnh xuống đất, đá vụn sắc nhọn văng khắp bốn phía, có mấy mảnh còn đánh trúng người cô, thậm chí trên má cũng bị rạch ra từng vết máu loang lổ.
Mai Tuyết đưa tay lên mặt, dính đầy máu tươi, lập tức giận dữ mắng lớn: “Ngay cả mặt của nữ nhân mà ngươi cũng đánh, ngươi đáng bị ế cả đời!”
Hoàng Bồ Hiên mím chặt môi, linh lực toàn thân bạo khởi, thanh trúc từ mặt đất bật ngược trở lại.
“Mèo mập, còn không lên!” Mai Tuyết thấp giọng quát, ra hiệu cho mèo Hoa Ly tấn công Hoàng Bồ Hiên, bản thân thì lôi ô xanh ra để phòng ngự.
Sắc mặt Hoàng Bồ Hiên tái mét. Dù sao cũng đang ở trong tông môn, nơi cửa núi đệ tử qua lại không ít, hắn ta sợ đả thương người vô tội nên không dám toàn lực ra tay. Ngặt nỗi con mèo chết tiệt này lại chẳng cố kỵ gì, toàn dùng ám chiêu, nếu không phải tu vi của hắn ta cao hơn, chỗ kia e rằng sớm đã xuất đầu lộ diện, dù vậy quần hắn ta cũng đã bị cào rách mấy chỗ.
Mà Mai Tuyết lại còn đứng một bên lớn tiếng reo hò: “Cố lên cố lên! Lột được quần hắn, mỗi ngày ta sẽ nấu linh ngư cho ngươi ăn!”
Đồ nữ nhân vô sỉ! Thật sự không thể nhịn được nữa!
Hoàng Bồ Hiên tức đến đỏ mặt, hai tay kết ấn, thanh trúc hóa một thành hai, hai thành bốn, sau cùng chia ra thành tám tám sáu mươi tư thanh, tạo thành kiếm trận Bát Quái, linh áp cường đại hội tụ giữa không trung, hóa thành cơn bão linh lực.
Thấy hắn ta thật sự nổi điên, Mai Tuyết lập tức đem phi thuyền bạch ngọc bay vυ"t lên trời, vừa chạy vừa gọi linh miêu: “Chạy mau!”
Không ngờ con mèo kia nhanh như chớp, “vèo” một cái đã chạy vượt trước cô.
Mai Tuyết trợn mắt há mồm: Mẹ nó! Còn nhanh hơn ta?!
Sau lưng truyền đến tiếng hừ lạnh của Hoàng Bồ Hiên: “Muốn chạy? Tất cả ở lại cho ta!”
3
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
