0 chữ
Chương 27
Chương 27: Biến Cố Bất Ngờ 12
Hiện tại Tử Dương mới chỉ ba trăm tuổi, tính theo thọ nguyên hai ngàn năm của tu sĩ Nguyên Anh thì hắn vẫn còn rất trẻ, thời gian dư dả để nâng luyện đan thuật lên cấp tám, thậm chí chạm tới cấp chín cũng không phải là không thể. Chính vì vậy mà không ai dám ép hắn nhận đệ tử, chỉ yêu cầu mỗi năm hắn phải giao nộp một số lượng đan dược nhất định, đồng thời định kỳ hướng dẫn những luyện đan sư khác trong môn phái.
Một vị sư phụ dâng đến tận cửa như vậy, đương nhiên Mai Tuyết sẽ không bỏ lỡ. Chỉ là cô mang linh căn hệ thủy, chưa bước vào Kim Đan kỳ nên chưa sinh ra Đan Hỏa, chỉ có thể mượn địa hỏa để luyện đan. Trong giới luyện đan, phần lớn là tu sĩ mang linh căn hệ hỏa. Như Tử Dương chẳng hạn, là song linh căn lôi và hỏa. So ra, tu sĩ hệ thủy kém hơn về thuật khống hỏa, xác suất luyện đan thành công cũng thấp hơn không ít.
Thế nhưng luyện đan sư hệ thủy lại có một ưu điểm riêng: dược tính ôn hòa. Phải biết rằng, đan dược luyện bằng lửa sẽ mang theo khí tức bá đạo thuộc hỏa. Mà linh lực hệ thủy lại có thể hóa giải phần hỏa khí này, khiến đan dược thành phẩm thêm phần tinh thuần, dễ dàng được tu sĩ hấp thu, bởi vậy mà giá cả cũng cao hơn. Cho nên dù luyện đan sư hệ thủy hiếm thấy nhưng không phải là không có. Chỉ là từ cấp sáu trở lên, hầu như chẳng còn ai mang linh căn hệ thủy nữa.
Mai Tuyết cũng không ôm mộng trở thành đại sư luyện đan, cô chỉ muốn học một nghề phòng thân. Nếu sau này rời khỏi Tử Dương mà không có chút bản lĩnh mưu sinh nào, chẳng phải chỉ có thể liều mạng săn gϊếŧ yêu thú đó sao? Dựa vào linh thạch của Tử Dương, cô không tiếc tiêu tốn vô số linh dược của hắn, cuối cùng mười ngày sau cũng luyện ra được lò đan đầu tiên: mười viên Tụ Linh hoàn chuyên dành cho tu sĩ Trúc Cơ sử dụng.
Tử Dương nhìn cô mà không nói nên lời. Hắn từng chỉ điểm cho không ít luyện đan sư, trong đó cũng có vài người mang linh căn hệ thủy nhưng chưa từng ai có xác suất thất bại thấp đến mức này, thất bại trọn vẹn một nghìn lần mới luyện ra được một lò đan dược cấp thấp.
Ban đầu hắn còn định khuyên Mai Tuyết sớm từ bỏ con đường này, song lời đến bên miệng lại nuốt xuống. Ngẫm lại thì thất bại nghìn lần mà không nản, nghị lực này cũng vô cùng đáng quý. Với thân phận Nguyên Anh tu sĩ, tiêu hao linh thảo cấp thấp cũng chẳng hề gì. Vì vậy để mặc cô "tàn phá". Không ngờ, có lẽ do lần trước thất bại quá nhiều mà sau khi luyện thành lò đầu tiên, Mai Tuyết chưa từng thất bại lần nào nữa khi luyện Tụ Linh hoàn.
Chuyện này, e là nhờ vào tư duy của Mai Tuyết từ xã hội hiện đại. Thế giới này, phần nhiều luyện đan dựa vào cảm giác, giống như người Trung Hoa nấu ăn, cùng một món nhưng mỗi đầu bếp lại có mùi vị riêng biệt.
Còn như KFC hay McDonald"s của người ngoại quốc, ngoại trừ loại đã được cải biến đặc biệt thì bất kể ai làm ra, hương vị đều như một. Mai Tuyết đã đưa tinh thần "sản xuất tinh xác hóa" của hiện đại ứng dụng vào luyện đan. Trải qua nghìn lần thất bại, cô đúc kết ra lượng thuốc, thời gian, lượng lửa, mỗi bước luyện Tụ Linh hoàn đều phải chuẩn xác tuyệt đối. Kể từ đó, chỉ cần theo quy trình, chẳng hề có một viên phế đan nào nữa.
Trong lòng Tử Dương thầm an ủi: hơn nghìn phần linh dược kia xem như không uổng phí. Đợi Mai Tuyết luyện đủ một trăm lò Tụ Linh hoàn, hắn mới truyền cho cô luyện chế đan dược cao hơn một bậc. Mai Tuyết vẫn như trước, tiêu hao linh dược không biết bao nhiêu mà kể. Đến khi Tử Dương thấy túi trữ vật đã sắp trống rỗng mới bảo cô ở yên trong động phủ chờ, còn mình thì ra ngoài mua linh dược mới.
Mai Tuyết ở lại, dùng nốt mấy phần linh tài cuối cùng tiếp tục luyện đan. Khi vừa luyện hết phần cuối cùng, bên ngoài cấm chế bỗng dao động. Cô ngỡ Tử Dương đã trở về, vội vã chạy ra nghênh đón. Nào ngờ, kẻ bước vào lại là một thiếu niên áo trắng thân hình thon dài, đôi mắt đào hoa mang ý cười như có như không. Chính là Minh Vũ.
Một vị sư phụ dâng đến tận cửa như vậy, đương nhiên Mai Tuyết sẽ không bỏ lỡ. Chỉ là cô mang linh căn hệ thủy, chưa bước vào Kim Đan kỳ nên chưa sinh ra Đan Hỏa, chỉ có thể mượn địa hỏa để luyện đan. Trong giới luyện đan, phần lớn là tu sĩ mang linh căn hệ hỏa. Như Tử Dương chẳng hạn, là song linh căn lôi và hỏa. So ra, tu sĩ hệ thủy kém hơn về thuật khống hỏa, xác suất luyện đan thành công cũng thấp hơn không ít.
Mai Tuyết cũng không ôm mộng trở thành đại sư luyện đan, cô chỉ muốn học một nghề phòng thân. Nếu sau này rời khỏi Tử Dương mà không có chút bản lĩnh mưu sinh nào, chẳng phải chỉ có thể liều mạng săn gϊếŧ yêu thú đó sao? Dựa vào linh thạch của Tử Dương, cô không tiếc tiêu tốn vô số linh dược của hắn, cuối cùng mười ngày sau cũng luyện ra được lò đan đầu tiên: mười viên Tụ Linh hoàn chuyên dành cho tu sĩ Trúc Cơ sử dụng.
Ban đầu hắn còn định khuyên Mai Tuyết sớm từ bỏ con đường này, song lời đến bên miệng lại nuốt xuống. Ngẫm lại thì thất bại nghìn lần mà không nản, nghị lực này cũng vô cùng đáng quý. Với thân phận Nguyên Anh tu sĩ, tiêu hao linh thảo cấp thấp cũng chẳng hề gì. Vì vậy để mặc cô "tàn phá". Không ngờ, có lẽ do lần trước thất bại quá nhiều mà sau khi luyện thành lò đầu tiên, Mai Tuyết chưa từng thất bại lần nào nữa khi luyện Tụ Linh hoàn.
Chuyện này, e là nhờ vào tư duy của Mai Tuyết từ xã hội hiện đại. Thế giới này, phần nhiều luyện đan dựa vào cảm giác, giống như người Trung Hoa nấu ăn, cùng một món nhưng mỗi đầu bếp lại có mùi vị riêng biệt.
Trong lòng Tử Dương thầm an ủi: hơn nghìn phần linh dược kia xem như không uổng phí. Đợi Mai Tuyết luyện đủ một trăm lò Tụ Linh hoàn, hắn mới truyền cho cô luyện chế đan dược cao hơn một bậc. Mai Tuyết vẫn như trước, tiêu hao linh dược không biết bao nhiêu mà kể. Đến khi Tử Dương thấy túi trữ vật đã sắp trống rỗng mới bảo cô ở yên trong động phủ chờ, còn mình thì ra ngoài mua linh dược mới.
Mai Tuyết ở lại, dùng nốt mấy phần linh tài cuối cùng tiếp tục luyện đan. Khi vừa luyện hết phần cuối cùng, bên ngoài cấm chế bỗng dao động. Cô ngỡ Tử Dương đã trở về, vội vã chạy ra nghênh đón. Nào ngờ, kẻ bước vào lại là một thiếu niên áo trắng thân hình thon dài, đôi mắt đào hoa mang ý cười như có như không. Chính là Minh Vũ.
6
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
