0 chữ
Chương 28
Chương 28: Biến Cố Bất Ngờ 13
Vừa trông thấy Minh Vũ, mặt Mai Tuyết lập tức sa sầm: “Ngài tới đây làm gì?”
“Tiểu Mai Tuyết lãnh đạm như thế, sư thúc đây sẽ đau lòng lắm đấy.” Thần thức của Minh Vũ đảo qua cô từ trên xuống dưới, phát hiện nguyên âm vẫn còn liền bật ra hai tiếng tặc lưỡi: “Không ngờ ngươi lại trinh liệt đến vậy.”
Sắc mặt Mai Tuyết thoáng cứng lại, nhắc nhở hắn ta: “Kỳ hạn ba tháng vẫn chưa đến, ngài gấp gáp cái gì?”
“Ngài yên tâm, ta đã hứa cho ngài ba tháng thì sẽ không sớm hơn một ngày.” Minh Vũ khẽ vén tà áo, ung dung ngồi xuống ghế đá. Pháp y trắng muốt như mây, từng lớp tung bay, khí độ thanh nhàn. Hắn ta dùng ngón trỏ khẽ gõ mặt bàn: “Tiểu Mai Tuyết, pha cho sư thúc một ấm trà.”
Mai Tuyết lạnh nhạt đáp lời: “Tự ngài đi mà pha.”
“Ôi chao, sao mà lãnh đạm vậy chứ.” Minh Vũ làm bộ đau lòng, chợt lấy từ túi trữ vật ra một khối linh thạch lấp lánh hình lục giác, đưa lên tay đùa nghịch: “Tiểu Mai Tuyết có muốn cái này không?”
Mai Tuyết liếc mắt nhìn qua, không ngờ lại là một viên linh thạch cực phẩm!
Một viên linh thạch thượng phẩm có thể đổi được một trăm viên trung phẩm, tương đương một vạn viên hạ phẩm. Thế nhưng linh thạch cực phẩm lại tương đương một trăm viên thượng phẩm, hơn nữa số lượng cực kỳ hiếm có, quý báu vô cùng, thông thường chẳng ai dễ dàng đem ra giao dịch. Nếu cô có được viên linh thạch này, đủ để cô tu luyện đến Kim Đan kỳ.
“Cho ta sao?” Mai Tuyết kinh ngạc hỏi.
Khóe môi Minh Vũ cong lên, mỉm cười: “Trà của ta đâu rồi?”
Tên này thật đáng ghét nhưng linh thạch thì không đáng ghét chút nào. Pha trà mà được lấy linh thạch, không lấy thì đúng là ngốc. Mai Tuyết lục lọi trong động phủ Tử Dương, tìm ra linh trà, dùng linh tuyền pha xong liền bưng tới trước mặt Minh Vũ. Cô từng nghĩ đến chuyện động tay động chân trong trà nhưng lại nghĩ tới thần thức của tu sĩ Nguyên Anh mạnh đến thế nào, từng cử động nhỏ của cô đều không thoát khỏi sự giám sát của hắn ta, cuối cùng đành từ bỏ ý định làm bậy.
Minh Vũ nâng chén trà nhấp một ngụm, thần sắc có vẻ khá hài lòng.
Thấy hắn ta đã uống quá nửa chén trà mà vẫn chưa đưa linh thạch, Mai Tuyết nhịn không được lên tiếng: “Có thể đưa linh thạch cho ta rồi chứ?”
Không ngờ Minh Vũ lại làm ra vẻ ngạc nhiên: “Ta từng nói sẽ cho ngươi sao?”
Hắn ta dám đùa cợt cô! Mai Tuyết giận dữ: “Ngài không định cho ta thì hỏi ta làm gì?”
Minh Vũ cười nhìn cô, khoái chí vô cùng: “Ta chỉ mang ra cho ngươi nhìn mà thôi, ai bảo ngươi tự nghĩ quá nhiều?”
Mai Tuyết: “…”
Cô hít một hơi rồi một hơi, rồi thêm một hơi nữa, cố ép bản thân nuốt cơn giận xuống. Quả nhiên, cô vẫn còn quá dễ bị lay động, chỉ một viên linh thạch cực phẩm mà đã bị lừa. Mai Tuyết âm thầm tức giận, vốn dĩ cô đã tính nếu có được viên linh thạch ấy, sau khi rời khỏi Tử Dương thì không còn phải lo chuyện sinh kế nữa.
Từ khi Tử Dương sinh lòng nghi ngờ cô sẽ rời đi, ngoài pháp y trên người và đan dược tu luyện ra, những thứ từng cho cô trước đó đều bị thu lại. Hiện tại trên người cô không có pháp khí cũng chẳng còn linh thạch, nếu thật sự rời khỏi Tử Dương, chỉ có thể nghĩ cách kiếm tiền mua lại pháp khí. Thực lực của tu sĩ, ngoài tu vi ra còn phụ thuộc vào uy lực pháp khí trong tay. Có được một món pháp khí lợi hại, dù tu vi kém người khác một bậc cũng có thể dễ dàng gϊếŧ địch.
Minh Vũ uống trà xong, lại thản nhiên nói: “Qua đây bóp vai cho sư thúc.”
Mai Tuyết chẳng buồn đáp lời, xoay người định rời đi. Nhưng vừa bước một bước, hai chân như rơi vào bùn sâu không sao nhấc nổi. Không cần đoán cũng biết là ai giở trò, cô tức tối quay đầu nhìn Minh Vũ.
Minh Vũ vẫn mỉm cười nhìn cô: “Qua đây.”
Giọng nói ấy vẫn thấp và bình thản nhưng lại mang theo áp lực không thể kháng cự của một tu sĩ cấp cao.
Mai Tuyết giận dữ bước tới sau lưng hắn ta, tay nắm thành quyền, linh lực tụ lại, nắm đấm như mưa rơi xuống vai Minh Vũ. Nếu đổi lại là tu sĩ có tu vi tương đương, bị cô đấm thế này chắc chắn đã phun máu trọng thương. Ấy vậy mà Minh Vũ lại lộ ra vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, được lợi rồi còn không quên trêu chọc: “Dùng lực mạnh hơn chút đi. Bên trái, bên trái! Quá rồi, lại lệch sang phải rồi! Ai nha, thật là ngốc!”
“Tiểu Mai Tuyết lãnh đạm như thế, sư thúc đây sẽ đau lòng lắm đấy.” Thần thức của Minh Vũ đảo qua cô từ trên xuống dưới, phát hiện nguyên âm vẫn còn liền bật ra hai tiếng tặc lưỡi: “Không ngờ ngươi lại trinh liệt đến vậy.”
Sắc mặt Mai Tuyết thoáng cứng lại, nhắc nhở hắn ta: “Kỳ hạn ba tháng vẫn chưa đến, ngài gấp gáp cái gì?”
“Ngài yên tâm, ta đã hứa cho ngài ba tháng thì sẽ không sớm hơn một ngày.” Minh Vũ khẽ vén tà áo, ung dung ngồi xuống ghế đá. Pháp y trắng muốt như mây, từng lớp tung bay, khí độ thanh nhàn. Hắn ta dùng ngón trỏ khẽ gõ mặt bàn: “Tiểu Mai Tuyết, pha cho sư thúc một ấm trà.”
Mai Tuyết lạnh nhạt đáp lời: “Tự ngài đi mà pha.”
“Ôi chao, sao mà lãnh đạm vậy chứ.” Minh Vũ làm bộ đau lòng, chợt lấy từ túi trữ vật ra một khối linh thạch lấp lánh hình lục giác, đưa lên tay đùa nghịch: “Tiểu Mai Tuyết có muốn cái này không?”
Một viên linh thạch thượng phẩm có thể đổi được một trăm viên trung phẩm, tương đương một vạn viên hạ phẩm. Thế nhưng linh thạch cực phẩm lại tương đương một trăm viên thượng phẩm, hơn nữa số lượng cực kỳ hiếm có, quý báu vô cùng, thông thường chẳng ai dễ dàng đem ra giao dịch. Nếu cô có được viên linh thạch này, đủ để cô tu luyện đến Kim Đan kỳ.
“Cho ta sao?” Mai Tuyết kinh ngạc hỏi.
Khóe môi Minh Vũ cong lên, mỉm cười: “Trà của ta đâu rồi?”
Tên này thật đáng ghét nhưng linh thạch thì không đáng ghét chút nào. Pha trà mà được lấy linh thạch, không lấy thì đúng là ngốc. Mai Tuyết lục lọi trong động phủ Tử Dương, tìm ra linh trà, dùng linh tuyền pha xong liền bưng tới trước mặt Minh Vũ. Cô từng nghĩ đến chuyện động tay động chân trong trà nhưng lại nghĩ tới thần thức của tu sĩ Nguyên Anh mạnh đến thế nào, từng cử động nhỏ của cô đều không thoát khỏi sự giám sát của hắn ta, cuối cùng đành từ bỏ ý định làm bậy.
Thấy hắn ta đã uống quá nửa chén trà mà vẫn chưa đưa linh thạch, Mai Tuyết nhịn không được lên tiếng: “Có thể đưa linh thạch cho ta rồi chứ?”
Không ngờ Minh Vũ lại làm ra vẻ ngạc nhiên: “Ta từng nói sẽ cho ngươi sao?”
Hắn ta dám đùa cợt cô! Mai Tuyết giận dữ: “Ngài không định cho ta thì hỏi ta làm gì?”
Minh Vũ cười nhìn cô, khoái chí vô cùng: “Ta chỉ mang ra cho ngươi nhìn mà thôi, ai bảo ngươi tự nghĩ quá nhiều?”
Mai Tuyết: “…”
Cô hít một hơi rồi một hơi, rồi thêm một hơi nữa, cố ép bản thân nuốt cơn giận xuống. Quả nhiên, cô vẫn còn quá dễ bị lay động, chỉ một viên linh thạch cực phẩm mà đã bị lừa. Mai Tuyết âm thầm tức giận, vốn dĩ cô đã tính nếu có được viên linh thạch ấy, sau khi rời khỏi Tử Dương thì không còn phải lo chuyện sinh kế nữa.
Minh Vũ uống trà xong, lại thản nhiên nói: “Qua đây bóp vai cho sư thúc.”
Mai Tuyết chẳng buồn đáp lời, xoay người định rời đi. Nhưng vừa bước một bước, hai chân như rơi vào bùn sâu không sao nhấc nổi. Không cần đoán cũng biết là ai giở trò, cô tức tối quay đầu nhìn Minh Vũ.
Minh Vũ vẫn mỉm cười nhìn cô: “Qua đây.”
Giọng nói ấy vẫn thấp và bình thản nhưng lại mang theo áp lực không thể kháng cự của một tu sĩ cấp cao.
Mai Tuyết giận dữ bước tới sau lưng hắn ta, tay nắm thành quyền, linh lực tụ lại, nắm đấm như mưa rơi xuống vai Minh Vũ. Nếu đổi lại là tu sĩ có tu vi tương đương, bị cô đấm thế này chắc chắn đã phun máu trọng thương. Ấy vậy mà Minh Vũ lại lộ ra vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, được lợi rồi còn không quên trêu chọc: “Dùng lực mạnh hơn chút đi. Bên trái, bên trái! Quá rồi, lại lệch sang phải rồi! Ai nha, thật là ngốc!”
6
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
