TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Chương 26: Biến Cố Bất Ngờ 11

Tử Dương giằng tay cô ra, trong lúc hai người giằng co, Mai Tuyết lảo đảo ngã xuống đất. Hắn vờ như không thấy, sải bước rời khỏi động phủ.

Mai Tuyết tức giận đập tay xuống nền đá, bàn tay mảnh mai lập tức rướm máu. Bước chân Tử Dương thoáng khựng lại rồi hắn quay người trở về. Hắn quỳ xuống nửa người, nắm lấy bàn tay bị thương của cô, giọng khẽ trầm: “Lần trước là tự sát, lần này lại tự tổn thương… Vì sao mỗi lần muốn ta đau lòng, con đều dùng cách này?”

Nghe hắn nói vậy, Mai Tuyết mới giật mình nhớ ra, nguyên chủ từng chọn cái chết để bảo vệ tiết hạnh. Nếu bỗng dưng cô chủ động hiến thân, lỡ bị Tử Dương nghi ngờ cô là người đoạt xác thì sao? Nguy hiểm thật! May mà vừa rồi chưa kịp làm gì lố lăng.

Chỉ nghe thấy giọng Tử Dương vang lên, xen chút tiêu điều: “Con đã thà chết cũng không chịu cùng vi sư... thì vi sư sẽ không chạm vào con nữa. Giờ ta chỉ cầu xin con ở lại bên cạnh ta, đến vậy con cũng không bằng lòng sao?”

Mai Tuyết bỗng cảm thấy một nỗi bi ai dâng lên nhưng không phải vì Tử Dương mà là vì nguyên chủ. Nam nhân trước mắt miệng nói yêu Mai Tuyết nhưng thực chất hắn chỉ muốn chiếm hữu nàng ấy. Hắn bẻ gãy đôi cánh tự do của nàng ấy, nhốt nàng ấy lại như một đóa tơ liễu sống nhờ cây khác, khiến nàng ấy không thể rời xa hắn. Tình yêu như thế chẳng qua chỉ là tổn thương được khoác lên danh nghĩa "yêu".

Cô cụp mắt xuống, che giấu đi tia châm biếm nơi đáy mắt, chủ động nhào vào lòng Tử Dương tỏ lòng trung thành:

“Sư phụ, đồ nhi sẽ không rời khỏi người.”

Toàn thân Tử Dương chấn động, lập tức siết chặt cô vào lòng. Mai Tuyết thuận thế ôm lấy tấm lưng vững chãi của hắn: “Đồ nhi chỉ là muốn ra ngoài đi dạo một chút. Trước đây con có đọc sách thấy rằng, tu sĩ không thể mãi tu luyện trong động phủ, cần phải tiếp xúc thiên nhiên, cảm ngộ thiên đạo mới có thể nâng cao tâm tính.”

Thấy Tử Dương không lên tiếng, cô lại cố gắng cầu xin: “Đồ nhi chỉ đi lại quanh đỉnh Tê Hà thôi, sư phụ đừng nhốt con mãi trong này được không?”

Tử Dương đẩy cô ra một khoảng, nhìn vào mắt cô mà hỏi: “Con thật sự sẽ không rời đi?”

Mai Tuyết vội vàng lắc đầu.

“Thế con có hận vi sư không?”

“Không hận.”

Ban đầu Mai Tuyết chỉ định ứng phó cho xong nhưng khi lời “không hận” thốt ra khỏi miệng, cô mới phát hiện ra bản thân thực sự không hận. Cô đã nuốt chửng phần nguyên thần còn sót lại của nguyên chủ nên đã không còn cách nào sinh ra thù hận với nam nhân này. Mai Tuyết hít sâu một hơi, đè nén nỗi chua xót trong lòng, khẽ cúi đầu nói nhỏ:

“Trước nay đồ nhi vẫn luôn kính trọng sư phụ như phụ thân. Con chưa từng nghĩ sẽ cùng người song tu nhưng thực lòng cũng không ghét người… người có thể cho con chút thời gian để suy nghĩ không?”

Dẫu sao người trước mặt cũng là yêu quái sống hơn ba trăm năm, đường hắn đi còn dài hơn từng bước của cô. Mai Tuyết sợ bị hắn nhìn thấu tâm tư, vội vùi đầu vào ngực hắn để giấu đi vẻ mặt, hồi lâu sau mới nghe thấy Tử Dương thở dài một tiếng: “Được, ta đồng ý.”

Cuối cùng cũng có thể bước ra khỏi cái động phủ chết tiệt này rồi!

Mai Tuyết ngẩng đầu đứng dưới ánh dương rực rỡ sau bao ngày vắng bóng, ánh sáng mặt trời chiếu rọi khiến mắt cô cay xè, suýt nữa rơi lệ. Thiên Kiếm môn có tổng cộng sáu vị đạo quân Nguyên Anh, mỗi người chiếm cứ một ngọn núi. Núi của các vị đạo quân khác đều có đầy môn đồ, vô cùng náo nhiệt, ngay cả Minh Vũ vô trách nhiệm cũng thu nhận đến bảy đệ tử, môn sinh dưới trướng cũng đông đúc. Chỉ có Tử Dương, từ đầu đến cuối chỉ thu một mình Mai Tuyết, cả đỉnh Tê Hà chỉ có hai sư đồ, quạnh quẽ vô cùng.

Suốt mấy ngày liền, Mai Tuyết hết sức tự giác, chỉ quanh quẩn trong phạm vi đỉnh Tê Hà, tuyệt không bước ra ngoài phạm vi thần thức của Tử Dương. Mỗi ngày chỉ ra khỏi động phủ khoảng hai canh giờ, thời gian còn lại đều ở trong động cùng Tử Dương “bồi dưỡng tình cảm”, lằng nhằng năn nỉ hắn dạy luyện đan.

Tu sĩ tu luyện cũng như phàm nhân mưu sinh, đều cần tiền. Tiền của tu sĩ gọi là linh thạch. Thông thường, tu sĩ sẽ săn gϊếŧ yêu thú đổi lấy linh thạch, hoặc học các nghề thủ công như luyện đan, luyện khí, khắc trận, chế phù để kiếm sống. Mai Tuyết đã tính toán, nếu muốn sống độc lập sau này thì nhất định phải tinh thông một nghề. Trong đó, nghề luyện đan là lựa chọn không tồi.

Địa vị của Tử Dương ở Thiên Kiếm môn có vẻ không tồi. Trước khi thu Mai Tuyết làm đồ đệ, hắn không nhận môn sinh cũng không phụ trách đào tạo đệ tử cho môn phái, vậy mà chẳng ai dám dị nghị, bởi vì hắn chính là luyện đan sư cấp bảy duy nhất của Thiên Kiếm môn. Nghề luyện đan có chín cấp, hiện nay trong toàn bộ Thái Cực giới chỉ có ba luyện đan sư cấp bảy, một người đạt cấp tám còn luyện đan sư cấp chín thì chưa từng xuất hiện suốt mấy ngàn năm.



6

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.