0 chữ
Chương 25
Chương 25: Biến Cố Bất Ngờ 10
Tử Dương lại tự mình đóng cửa tu luyện, Mai Tuyết đứng ngoài đi tới đi lui ba vòng mà không vào được, cuối cùng đành buông tay thở dài.
Cô quay lại Tàng Thư các, thấy mèo Hoa Ly đang cuộn mình ngủ ngon lành trên một chiếc đệm dày mềm mại. Trong lòng bực bội không thôi, chủ nhân đang sầu não vậy mà thú cưng lại còn dám ngủ đến say sưa, chẳng biết an ủi chủ nhân gì cả. Mai Tuyết lập tức túm cổ con mèo, giơ nó lên giữa không trung lắc mạnh, ép nó tỉnh ngủ.
“Meo meo! Meo meo!” (Nữ nhân xấu xí, ngươi làm gì vậy!)
Mai Tuyết tức giận ném nó xuống đất một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi nói ai là nữ nhân xấu xí hả?”
Mèo Hoa Ly thấy cô nổi giận, lập tức lăn một vòng trên đất, lộ cái bụng trắng muốt ra mà làm nũng.
Mai Tuyết mặt không cảm xúc, lạnh lùng nói: “Đừng có lăn nữa, sắp lộ hàng rồi.”
Toàn thân mèo Hoa Ly cứng đờ, bỗng giơ chân sau lên, dùng móng vuốt sắc nhọn kéo lấy một tấm lụa linh khí che phần dưới của mình lại rồi mới e thẹn “meo” một tiếng.
Mai Tuyết chẳng buồn để ý nó làm trò, nửa ngồi xuống, tay chống cằm, hỏi: “Ngươi nói xem, Tử Dương không để ý ta là vì lý do gì?”
Cô vừa dứt lời liền bổ sung ngay một câu: “Không được nói là vì ta xấu!”
Mèo Hoa Ly im lặng một hồi, lưỡng lự kêu: “Meo meo meo?” (Hắn chê… ngực ngươi nhỏ?)
Mai Tuyết tức đến mức ném mèo bay ra xa lần nữa.
Cô đúng là bị ma xui quỷ khiến mới đi hỏi ý kiến con mèo chết tiệt này.
Mãi đến ba ngày sau Tử Dương mới rời khỏi phòng tu luyện. Nhiệm vụ của Minh Vũ giao phó chỉ còn chưa đầy một tháng, Mai Tuyết bực bội chờ bên ngoài, vừa thấy Tử Dương bước ra liền gọi: “Sư phụ!” Nhưng chỉ nhận lại một cái gật đầu lạnh nhạt rồi thấy hắn rời khỏi động phủ.
Nếu để hắn đi rồi, không biết bao giờ mới quay lại. Mai Tuyết thầm bực tức, rốt cuộc người này có ý gì? Đã không muốn quan tâm cô vậy mà còn cố tình lập cấm chế ở cửa động, nhốt cô trong động phủ không cho ra ngoài nửa bước. Nuôi thú cưng còn phải cho nó ra ngoài hít thở không khí mỗi ngày, còn cô thì không bằng thú cưng.
Nếu có thể, cô cũng chẳng muốn mặt dày mày dạn đi cầu xin người kia. Nhưng nếu đến mạng cũng không giữ được thì còn cần thể diện làm gì? Nếu vô liêm sỉ có thể sống, cô sẽ vô liêm sỉ. Nếu đê tiện có thể sống, cô sẽ đê tiện. Trong mắt cô loé lên tia độc ác: cô phải sống nhục nhã mà kiên cường, đợi đến ngày mạnh lên, sẽ đem mọi sỉ nhục hôm nay trả lại cho Minh Vũ gấp mười, gấp trăm, gấp ngàn lần!
Mai Tuyết nghiến răng, vội vã đuổi theo rồi gọi theo bóng lưng Tử Dương: “Sư phụ!”
“Có chuyện gì?” Tử Dương đứng lại, vẫn quay lưng về phía cô.
Mai Tuyết dừng chân lại. Sự lạnh nhạt của Tử Dương khiến cô luống cuống, không biết nên làm gì. Dù đã hạ quyết tâm buông bỏ liêm sỉ nhưng từ nhỏ đến lớn cô chưa từng chủ động theo đuổi nam nhân, căn bản không có kinh nghiệm. Mối tình duy nhất cô từng có cũng là do đối phương chủ động theo đuổi. Cô đồng ý chỉ vì các cô gái trong ký túc xá ai cũng có người yêu, cô không muốn tụt lại phía sau. Hơn nữa, mối quan hệ đó chỉ kéo dài nửa năm, ngoài nắm tay ra thì chẳng có gì, so ra còn không bằng lần gần gũi đầy "gợi cảm" với Tử Dương.
Cô chưa từng thích ai thật sự. Hồi trung học, khi mấy cô bạn thân tụ lại nói chuyện phiếm, từng người thú nhận về cậu bạn mình thầm thương trộm nhớ, đến lượt Mai Tuyết thì cô chỉ đành đáp là không có. Kết quả bị cả nhóm trách là không thật lòng. Cô cũng hết cách, chẳng lẽ không có người trong lòng thì cũng là tội sao? Chẳng lẽ vô tâm bẩm sinh là điều đáng trách?
Tử Dương chờ một lúc vẫn không thấy cô trả lời, trong lòng khẽ hụt hẫng rồi nhấc chân định rời đi.
Mai Tuyết hoảng hốt, vội kéo lấy tay áo hắn: “Sư phụ!”
“Buông tay.” Tử Dương cúi đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn mặt đất.
Mai Tuyết cố moi trí nhớ xem bạn trai cũ từng dùng lý do gì để hẹn cô ra ngoài. Phải rồi, đi dạo!
Nghĩ vậy, cô lập tức nở nụ cười, ngước lên nói với Tử Dương: “Sư phụ, chúng ta ra ngoài đi dạo một lát được không?”
Không ngờ Tử Dương lại xoay người, gỡ tay cô khỏi tay áo: "Con ở lại đây tu hành cho tốt. Hôm nay ta có việc.”
Có việc cái đầu ngươi ấy! Mai Tuyết bực bội, vẫn cố chấp giữ lấy tay áo,nhưng sức cô không địch lại hắn. Cuối cùng trong cơn tức giận, cô không nhịn được mà hét lên: “Tử Dương! Rốt cuộc người định nhốt con đến bao giờ? Đã hơn hai tháng rồi, suốt thời gian qua con không được bước ra khỏi động phủ một bước, không biết ngoài kia nắng hay mưa, không thấy ánh mặt trời cũng chẳng được nhìn trăng sao. Ngay cả thú cưng người ta nuôi cũng được thả ra hóng gió, còn con, con là một tu sĩ Trúc Cơ đường đường chính chính, chứ không phải vật nuôi của người!”
Cô quay lại Tàng Thư các, thấy mèo Hoa Ly đang cuộn mình ngủ ngon lành trên một chiếc đệm dày mềm mại. Trong lòng bực bội không thôi, chủ nhân đang sầu não vậy mà thú cưng lại còn dám ngủ đến say sưa, chẳng biết an ủi chủ nhân gì cả. Mai Tuyết lập tức túm cổ con mèo, giơ nó lên giữa không trung lắc mạnh, ép nó tỉnh ngủ.
“Meo meo! Meo meo!” (Nữ nhân xấu xí, ngươi làm gì vậy!)
Mai Tuyết tức giận ném nó xuống đất một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi nói ai là nữ nhân xấu xí hả?”
Mèo Hoa Ly thấy cô nổi giận, lập tức lăn một vòng trên đất, lộ cái bụng trắng muốt ra mà làm nũng.
Mai Tuyết mặt không cảm xúc, lạnh lùng nói: “Đừng có lăn nữa, sắp lộ hàng rồi.”
Mai Tuyết chẳng buồn để ý nó làm trò, nửa ngồi xuống, tay chống cằm, hỏi: “Ngươi nói xem, Tử Dương không để ý ta là vì lý do gì?”
Cô vừa dứt lời liền bổ sung ngay một câu: “Không được nói là vì ta xấu!”
Mèo Hoa Ly im lặng một hồi, lưỡng lự kêu: “Meo meo meo?” (Hắn chê… ngực ngươi nhỏ?)
Mai Tuyết tức đến mức ném mèo bay ra xa lần nữa.
Cô đúng là bị ma xui quỷ khiến mới đi hỏi ý kiến con mèo chết tiệt này.
Mãi đến ba ngày sau Tử Dương mới rời khỏi phòng tu luyện. Nhiệm vụ của Minh Vũ giao phó chỉ còn chưa đầy một tháng, Mai Tuyết bực bội chờ bên ngoài, vừa thấy Tử Dương bước ra liền gọi: “Sư phụ!” Nhưng chỉ nhận lại một cái gật đầu lạnh nhạt rồi thấy hắn rời khỏi động phủ.
Nếu có thể, cô cũng chẳng muốn mặt dày mày dạn đi cầu xin người kia. Nhưng nếu đến mạng cũng không giữ được thì còn cần thể diện làm gì? Nếu vô liêm sỉ có thể sống, cô sẽ vô liêm sỉ. Nếu đê tiện có thể sống, cô sẽ đê tiện. Trong mắt cô loé lên tia độc ác: cô phải sống nhục nhã mà kiên cường, đợi đến ngày mạnh lên, sẽ đem mọi sỉ nhục hôm nay trả lại cho Minh Vũ gấp mười, gấp trăm, gấp ngàn lần!
Mai Tuyết nghiến răng, vội vã đuổi theo rồi gọi theo bóng lưng Tử Dương: “Sư phụ!”
Mai Tuyết dừng chân lại. Sự lạnh nhạt của Tử Dương khiến cô luống cuống, không biết nên làm gì. Dù đã hạ quyết tâm buông bỏ liêm sỉ nhưng từ nhỏ đến lớn cô chưa từng chủ động theo đuổi nam nhân, căn bản không có kinh nghiệm. Mối tình duy nhất cô từng có cũng là do đối phương chủ động theo đuổi. Cô đồng ý chỉ vì các cô gái trong ký túc xá ai cũng có người yêu, cô không muốn tụt lại phía sau. Hơn nữa, mối quan hệ đó chỉ kéo dài nửa năm, ngoài nắm tay ra thì chẳng có gì, so ra còn không bằng lần gần gũi đầy "gợi cảm" với Tử Dương.
Cô chưa từng thích ai thật sự. Hồi trung học, khi mấy cô bạn thân tụ lại nói chuyện phiếm, từng người thú nhận về cậu bạn mình thầm thương trộm nhớ, đến lượt Mai Tuyết thì cô chỉ đành đáp là không có. Kết quả bị cả nhóm trách là không thật lòng. Cô cũng hết cách, chẳng lẽ không có người trong lòng thì cũng là tội sao? Chẳng lẽ vô tâm bẩm sinh là điều đáng trách?
Tử Dương chờ một lúc vẫn không thấy cô trả lời, trong lòng khẽ hụt hẫng rồi nhấc chân định rời đi.
Mai Tuyết hoảng hốt, vội kéo lấy tay áo hắn: “Sư phụ!”
“Buông tay.” Tử Dương cúi đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn mặt đất.
Mai Tuyết cố moi trí nhớ xem bạn trai cũ từng dùng lý do gì để hẹn cô ra ngoài. Phải rồi, đi dạo!
Nghĩ vậy, cô lập tức nở nụ cười, ngước lên nói với Tử Dương: “Sư phụ, chúng ta ra ngoài đi dạo một lát được không?”
Không ngờ Tử Dương lại xoay người, gỡ tay cô khỏi tay áo: "Con ở lại đây tu hành cho tốt. Hôm nay ta có việc.”
Có việc cái đầu ngươi ấy! Mai Tuyết bực bội, vẫn cố chấp giữ lấy tay áo,nhưng sức cô không địch lại hắn. Cuối cùng trong cơn tức giận, cô không nhịn được mà hét lên: “Tử Dương! Rốt cuộc người định nhốt con đến bao giờ? Đã hơn hai tháng rồi, suốt thời gian qua con không được bước ra khỏi động phủ một bước, không biết ngoài kia nắng hay mưa, không thấy ánh mặt trời cũng chẳng được nhìn trăng sao. Ngay cả thú cưng người ta nuôi cũng được thả ra hóng gió, còn con, con là một tu sĩ Trúc Cơ đường đường chính chính, chứ không phải vật nuôi của người!”
6
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
