0 chữ
Chương 9
Chương 5.1: Cái Nhà Này Cuồng Con Trai Quá Mức Rồi!
Khóe miệng Chu Dĩ Ninh càng lúc càng nhếch lên, nụ cười mang theo vài phần giễu cợt: "Tôi quản nó làm gì? Nó có phải con tôi đâu. Mà cho dù có là con tôi đi nữa thì đủ mười tám tuổi đầu cũng phải tự lo cho bản thân rồi chứ. Lớn ngần này rồi còn chưa dứt sữa, đúng là hết thuốc chữa."
Triệu Tú Na cũng không ngờ con gái ngoan ngoãn mọi ngày lại dám cãi lời mình. Bà ta vội vàng chữa cháy, xoa dịu tình hình để hai chị em khỏi cãi nhau:
"Thôi thôi, con bớt nói đi. Dĩ Ninh, con mau đi rửa tay, đến giờ cơm rồi."
Chu Dĩ Ninh liếc xéo Chu Gia Minh một cái, quay người đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Chu Gia Minh chơi xong ván game, thấy Chu Dĩ Ninh đi vệ sinh liền tranh thủ nói xấu: "Mẹ xem kìa, con nhỏ đó uống nhầm thuốc à? Vừa về đến nhà đã kiếm chuyện với con."
"Thôi đi, con cũng bớt nói lại đi. Chị con sắp lên 12 rồi, áp lực học hành lớn cũng là chuyện thường," Triệu Tú Na hòa giải.
"Áp lực học hành á? Nó xếp hạng chín trăm mấy trong trường, đội sổ luôn rồi còn áp lực nỗi gì? Mẹ à, sau này mẹ với ba chỉ có nước trông chờ vào con thôi. Nhìn cái kiểu của Chu Dĩ Ninh xem, liệu có kiếm được việc làm tử tế không?"
Chu Gia Minh lải nhải kể tội Chu Dĩ Ninh, không quên nịnh hót Triệu Tú Na.
"Được rồi, mẹ biết Gia Minh nhà ta giỏi nhất mà. Đừng có cãi nhau với chị nữa." Triệu Tú Na xoa đầu con trai, cười hiền từ.
Chu Dĩ Ninh xoa xoa cánh tay nổi da gà, cái nhà này đúng là cuồng con trai quá mức rồi.
Triệu Tú Na thấy Chu Dĩ Ninh đi ra thì vội vàng niềm nở: "Mau lại đây ngồi đi con, hôm nay mẹ nấu món hầm rau củ các con thích ăn nhất đấy."
Chu Dĩ Ninh cũng thấy đói bụng. Cơm thì phải ăn từng miếng, mà chuyện cũng phải giải quyết từng việc.
Chu Dĩ Ninh ngồi xuống, nhìn lướt qua mâm cơm. Một thau lớn bày món rau cải thảo hầm với miến, phía trên có hai viên thịt sư tử đầu to đùng, bên cạnh còn có đĩa khoai tây xào, đĩa bắp cải xào chua ngọt.
Chu Gia Minh chẳng khách sáo, xốc tới gắp ngay một viên thịt sư tử đầu. Chu Dĩ Ninh cũng cầm đũa định gắp viên còn lại.
Chu Gia Minh thấy thế lập tức xù lông lên: "Mày định làm gì đấy? Hai viên thịt sư tử đầu này là của tao!"
Chu Dĩ Ninh tức đến bật cười: "Cái gì mà của mày? Có khắc tên mày lên đó à? Tao thích ăn đấy, làm gì nhau?"
Nói rồi, Chu Dĩ Ninh gắp nốt viên thịt sư tử cuối cùng trong nồi bỏ vào bát mình, còn tiện thể cắn một miếng.
Chu Gia Minh giận đến bốc khói, chỉ tay vào Chu Dĩ Ninh: "Mày... cái đó là của tao! Chu Dĩ Ninh mày điên rồi à?"
Vừa nói, cậu ta vừa quay sang Triệu Tú Na: "Mẹ, chẳng phải mẹ bảo hai viên thịt sư tử đầu đều là của con sao?"
Triệu Tú Na cũng có chút khó xử nhìn Chu Dĩ Ninh: "Dĩ Ninh, trước đây con không phải không thích ăn thịt sao? Mẹ còn đặc biệt xào khoai tây cho con, không phải con thích ăn khoai tây nhất à?"
Chu Dĩ Ninh thiếu điều bật ngửa: "Ai bảo là con không thích ăn thịt? Con có điên đâu! Với lại nhà mình cũng đâu đến nỗi nghèo rớt mồng tơi phải đi ăn xin ngoài đường chứ? Nếu ai cũng thích ăn thì làm thêm vài viên thịt sư tử đầu nữa thì có làm sao? Tại sao nó lại được ăn hai viên? Chỉ vì nó là con trai thôi à? Đến cái thời đại nào rồi mà còn trọng nam khinh nữ?"
"Không phải, trước đây hỏi con, con đều bảo không thích ăn, nhường cho em ăn, mẹ cứ tưởng con thật sự không thích," Triệu Tú Na đỏ mặt, nhìn Chu Dĩ Ninh với ánh mắt lảng tránh.
Chu Dĩ Ninh cạn lời: "Con không thích là vì bị ép cho không thích đấy!"
Chu Gia Minh thấy hôm nay Chu Dĩ Ninh khí thế ngút trời thì lập tức nổi đóa: "Chu Dĩ Ninh mày bị thần kinh à? Mày có gì thì xả vào tao này, đừng có mà ăn nói xấc xược với mẹ!"
Chu Dĩ Ninh khinh khỉnh cười lạnh một tiếng: "Tao xả vào mày làm gì? Đồ con cưng của mẹ, mày tưởng mày có bản lĩnh gì?"
"Thôi được rồi, đừng có cãi nhau nữa, ăn cơm đi. Sau này mẹ sẽ chuẩn bị đầy đủ cho các con, Dĩ Ninh, coi như cho mẹ một bậc thang xuống đi, đừng cãi nhau nữa," Triệu Tú Na mắt đỏ hoe, như thể Chu Dĩ Ninh mà không đồng ý thì bà ta sẽ khóc ngay lập tức.
Chu Dĩ Ninh chỉ thấy Triệu Tú Na thật là khó hiểu. Chính bà ta không coi trọng con gái, lại còn tỏ vẻ như mình mới là người chịu ấm ức vậy.
Chu Dĩ Ninh không nói gì thêm, tự mình ăn cơm. Cô đâu phải là nguyên chủ, cũng chẳng có tình cảm gì với cái gia đình này nên cũng chẳng thấy đau lòng gì sất.
Nhưng cứ nghĩ đến việc nguyên chủ trước đây phải sống trong cái gia đình này, cô lại cảm thấy ngột ngạt đến khó thở. ‘Chu Dĩ Ninh’ hồi trước đúng là quá thảm.
Triệu Tú Na cũng không ngờ con gái ngoan ngoãn mọi ngày lại dám cãi lời mình. Bà ta vội vàng chữa cháy, xoa dịu tình hình để hai chị em khỏi cãi nhau:
"Thôi thôi, con bớt nói đi. Dĩ Ninh, con mau đi rửa tay, đến giờ cơm rồi."
Chu Dĩ Ninh liếc xéo Chu Gia Minh một cái, quay người đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Chu Gia Minh chơi xong ván game, thấy Chu Dĩ Ninh đi vệ sinh liền tranh thủ nói xấu: "Mẹ xem kìa, con nhỏ đó uống nhầm thuốc à? Vừa về đến nhà đã kiếm chuyện với con."
"Thôi đi, con cũng bớt nói lại đi. Chị con sắp lên 12 rồi, áp lực học hành lớn cũng là chuyện thường," Triệu Tú Na hòa giải.
Chu Gia Minh lải nhải kể tội Chu Dĩ Ninh, không quên nịnh hót Triệu Tú Na.
"Được rồi, mẹ biết Gia Minh nhà ta giỏi nhất mà. Đừng có cãi nhau với chị nữa." Triệu Tú Na xoa đầu con trai, cười hiền từ.
Chu Dĩ Ninh xoa xoa cánh tay nổi da gà, cái nhà này đúng là cuồng con trai quá mức rồi.
Triệu Tú Na thấy Chu Dĩ Ninh đi ra thì vội vàng niềm nở: "Mau lại đây ngồi đi con, hôm nay mẹ nấu món hầm rau củ các con thích ăn nhất đấy."
Chu Dĩ Ninh cũng thấy đói bụng. Cơm thì phải ăn từng miếng, mà chuyện cũng phải giải quyết từng việc.
Chu Dĩ Ninh ngồi xuống, nhìn lướt qua mâm cơm. Một thau lớn bày món rau cải thảo hầm với miến, phía trên có hai viên thịt sư tử đầu to đùng, bên cạnh còn có đĩa khoai tây xào, đĩa bắp cải xào chua ngọt.
Chu Gia Minh thấy thế lập tức xù lông lên: "Mày định làm gì đấy? Hai viên thịt sư tử đầu này là của tao!"
Chu Dĩ Ninh tức đến bật cười: "Cái gì mà của mày? Có khắc tên mày lên đó à? Tao thích ăn đấy, làm gì nhau?"
Nói rồi, Chu Dĩ Ninh gắp nốt viên thịt sư tử cuối cùng trong nồi bỏ vào bát mình, còn tiện thể cắn một miếng.
Chu Gia Minh giận đến bốc khói, chỉ tay vào Chu Dĩ Ninh: "Mày... cái đó là của tao! Chu Dĩ Ninh mày điên rồi à?"
Vừa nói, cậu ta vừa quay sang Triệu Tú Na: "Mẹ, chẳng phải mẹ bảo hai viên thịt sư tử đầu đều là của con sao?"
Triệu Tú Na cũng có chút khó xử nhìn Chu Dĩ Ninh: "Dĩ Ninh, trước đây con không phải không thích ăn thịt sao? Mẹ còn đặc biệt xào khoai tây cho con, không phải con thích ăn khoai tây nhất à?"
"Không phải, trước đây hỏi con, con đều bảo không thích ăn, nhường cho em ăn, mẹ cứ tưởng con thật sự không thích," Triệu Tú Na đỏ mặt, nhìn Chu Dĩ Ninh với ánh mắt lảng tránh.
Chu Dĩ Ninh cạn lời: "Con không thích là vì bị ép cho không thích đấy!"
Chu Gia Minh thấy hôm nay Chu Dĩ Ninh khí thế ngút trời thì lập tức nổi đóa: "Chu Dĩ Ninh mày bị thần kinh à? Mày có gì thì xả vào tao này, đừng có mà ăn nói xấc xược với mẹ!"
Chu Dĩ Ninh khinh khỉnh cười lạnh một tiếng: "Tao xả vào mày làm gì? Đồ con cưng của mẹ, mày tưởng mày có bản lĩnh gì?"
"Thôi được rồi, đừng có cãi nhau nữa, ăn cơm đi. Sau này mẹ sẽ chuẩn bị đầy đủ cho các con, Dĩ Ninh, coi như cho mẹ một bậc thang xuống đi, đừng cãi nhau nữa," Triệu Tú Na mắt đỏ hoe, như thể Chu Dĩ Ninh mà không đồng ý thì bà ta sẽ khóc ngay lập tức.
Chu Dĩ Ninh chỉ thấy Triệu Tú Na thật là khó hiểu. Chính bà ta không coi trọng con gái, lại còn tỏ vẻ như mình mới là người chịu ấm ức vậy.
Chu Dĩ Ninh không nói gì thêm, tự mình ăn cơm. Cô đâu phải là nguyên chủ, cũng chẳng có tình cảm gì với cái gia đình này nên cũng chẳng thấy đau lòng gì sất.
Nhưng cứ nghĩ đến việc nguyên chủ trước đây phải sống trong cái gia đình này, cô lại cảm thấy ngột ngạt đến khó thở. ‘Chu Dĩ Ninh’ hồi trước đúng là quá thảm.
5
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
