0 chữ
Chương 10
Chương 5.2
Ăn cơm xong, Triệu Tú Na giục Chu Gia Minh và Chu Dĩ Ninh đi nghỉ trưa. Lúc này Chu Dĩ Ninh mới bắt đầu quan sát kỹ lưỡng cái nhà này.
Căn nhà của nguyên chủ rộng khoảng 65 mét vuông, chỉ có hai phòng ngủ. Một phòng là của vợ chồng Triệu Tú Na, phòng này có cả ban công, còn phòng kia là của Chu Gia Minh.
Sắc mặt Chu Dĩ Ninh lạnh đi. Tổng cộng có chút xíu diện tích như vậy, vậy phòng của nguyên chủ đâu?
Cô đi một vòng quanh phòng khách, tiện tay tắt chức năng ghi âm của điện thoại, lưu lại đoạn vừa rồi. Mấy đoạn ghi âm này sau này biết đâu lại có tác dụng lớn.
Chu Dĩ Ninh đi về phía nhà bếp, lúc đi ngang qua chỗ khúc quanh thì cả người cứng đờ.
Chỗ này vốn là vị trí của phòng ăn nhỏ, kết quả bây giờ lại bày một chiếc giường đơn, sát bên giường là một cái bàn học.
Mà phía trước chỗ này là nhà bếp đầy dầu mỡ, bên trái là phòng ngủ của Chu Gia Minh, không có cả cửa lẫn cửa sổ, trống hoác ra.
Khóe miệng Chu Dĩ Ninh nhếch lên một nụ cười. Cô thật sự chưa từng thấy kiểu cha mẹ nào như thế này. Đời trước cô không có người thân, lớn lên ở cô nhi viện, nhưng với những gì đang thấy, Chu Dĩ Ninh cảm thấy môi trường ở cô nhi viện còn tốt hơn nhà họ Chu nhiều.
Nguyên chủ sắp mười tám tuổi rồi, một cô gái sắp trưởng thành mà trong nhà lại không có nổi một phòng riêng? Chu Dĩ Ninh thật sự không thể tin được.
Triệu Tú Na thấy cô ngơ ngác đứng đó, lại nhớ đến sự khác thường của Chu Dĩ Ninh hôm nay, vội vàng dịu giọng an ủi: "Sao còn đứng ở đây thế? Mau đi nghỉ đi con, kẻo lát nữa lại đến giờ đi học đấy."
Chu Dĩ Ninh hít sâu một hơi, khẽ gật đầu, cũng chẳng thèm để ý đến Triệu Tú Na mà cứ thế trèo lên chiếc giường đơn.
Nằm trên giường, Chu Dĩ Ninh cảm thấy nguyên chủ quá đỗi vất vả. Cô chỉ vừa nằm xuống đã thấy khó chịu không chịu được, huống chi nguyên chủ đã sống trong cái nhà này mười bảy năm trời.
Thật là ngột ngạt, quá là chịu đựng, nhẫn nhịn. Cô, một người chuyên viết truyện sảng văn nữ chủ, tuyệt đối không thể nhịn được dù chỉ một chút!
Cảm xúc bây giờ của Chu Dĩ Ninh như là muốn cho nổ tung cái nơi này. Đừng ai động vào cô, cô mà nổi điên lên thì chó đi ngang qua cũng bị cô túm lại cắn cho mấy phát.
Tất nhiên là vì mới đến đây, và đây chỉ mới là ngày đầu tiên Chu Dĩ Ninh đến thế giới này nên cô quyết định cứ án binh bất động, tìm hiểu rõ mọi chuyện của nguyên chủ rồi tính tiếp.
Cô sẽ giải quyết từng chuyện rắc rối một. Công đạo mà nguyên chủ không đòi được, cô sẽ đòi lại cho bằng được.
Nghĩ như vậy, Chu Dĩ Ninh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Thời gian nghỉ trưa rất ngắn, bốn mươi phút sau, chuông báo thức của Chu Dĩ Ninh vang lên. Cô thức dậy rửa mặt, tùy tiện bôi chút kem dưỡng da rồi xách túi đeo chéo rời khỏi nhà, trong túi còn có cuốn nhật ký.
Chu Dĩ Ninh vốn định cất cuốn nhật ký ở nhà, nhưng đến một căn phòng có cửa còn không có nên hiển nhiên không thể để nhật ký ở nhà được, giờ chỉ có thể mang theo bên mình, nhưng đúng là hơi bất tiện.
Chu Dĩ Ninh đi bộ đến trường. Cô ra khỏi nhà khá sớm nên cũng không vội, vừa đi vừa ngắm nghía xung quanh.
Gần đến cổng trường, Chu Dĩ Ninh muốn mua một cốc trà sữa uống, nhưng sờ vào túi thì còn sạch hơn cả mặt cô, nhìn vào app điện thoại cũng trống trơn.
Phải rồi, nhà nguyên chủ cuồng con trai như vậy, tiền chắc đều dồn hết vào cái tên Chu Gia Minh vô dụng kia rồi, làm sao có thể cho nguyên chủ tiền tiêu vặt được chứ?
Chu Dĩ Ninh vừa định đi vào trường thì Điền Tuyết đã gọi giật cô lại từ phía sau:
"Chu Dĩ Ninh, sao hôm nay cậu không đợi tớ ở ngã tư?"
Chu Dĩ Ninh ngẩn người một lát, rồi mới lên tiếng giải thích: "Mình quên mất. Với lại lúc đi học bọn mình cũng không cùng đường, đợi nhau làm gì cho mất thời gian."
Điền Tuyết nhìn Chu Dĩ Ninh một cái: "Ừ, cậu nói cũng đúng. Vậy sau này tan học bọn mình đi cùng nhau, lúc đi học thì ai đi đường nấy."
"Ừ, được thôi." Chu Dĩ Ninh thật ra lúc tan học cũng muốn đi một mình. Mấy đứa con gái ở cái tuổi này đến đi vệ sinh cũng phải gọi bạn đi cùng, nhưng Chu Dĩ Ninh đời trước đã hai mươi tám tuổi rồi, sớm không còn là cô bé cái gì cũng cần người đi cùng nữa.
"Hôm nay cậu sao thế? Kỳ kỳ lạ lạ. Tớ mời cậu uống trà sữa nhé?" Điền Tuyết kéo Chu Dĩ Ninh đi về phía quán trà sữa trước cổng trường.
Chu Dĩ Ninh thật ra vừa nãy cũng muốn mua một cốc. Giờ trời đang nóng, uống một cốc trà sữa đá thì còn gì bằng. Cô nghĩ, thôi thì cứ mua đi, sau này trả lại Điền Tuyết sau.
Điền Tuyết kéo Chu Dĩ Ninh vào quán, hỏi: "Cậu muốn uống loại nào? Cứ gọi thoải mái, tớ bao."
"Vậy trà sữa bạc hà đi, năm phần đường thôi," Chu Dĩ Ninh nhìn giá, tám tệ một cốc, cũng không đắt lắm.
"Vậy được, tớ uống trà đào," Điền Tuyết nhanh chóng trả tiền, rồi đứng trong quán tán gẫu với Chu Dĩ Ninh.
Nhớ đến chuyện buổi sáng, cô bèn hỏi: "Có phải cậu đi học thêm tiếng Anh với Toán không?"
Chu Dĩ Ninh lắc đầu: "Sao có thể chứ? Hoàn cảnh nhà mình thế nào cậu cũng biết rồi đấy."
Chu Dĩ Ninh không nói thẳng ra, nhưng cô đoán Điền Tuyết và nguyên chủ là bạn tốt, Điền Tuyết chắc hẳn rất rõ hoàn cảnh gia đình của nguyên chủ.
Quả nhiên, Điền Tuyết gật đầu: "Ừ, nhà cậu còn có thằng em nữa, chắc nhà không có điều kiện cho cậu đi học thêm. Vậy sáng nay sao cậu bỗng nhiên giỏi thế? Còn dám cãi thầy Tào nữa chứ."
"Không biết nữa, tự dưng cái gì cũng biết hết. Với lại tớ cũng không phải cãi nhau với thầy giáo tiếng Anh, là ông ta coi thường tớ, vu oan cho tớ trước mà."
"Haiz, bọn mình là bạn thân nhất mà, cậu có thể nói cho tớ biết sao cậu lại tự dưng biết hết không?" Đôi mắt ảm đạm của Điền Tuyết bỗng sáng lên, như thể thật sự đặt hy vọng vào Chu Dĩ Ninh vậy.
Chu Dĩ Ninh không thể nói với cô ta rằng mình đã bị đổi linh hồn, nhưng cũng không muốn Điền Tuyết đoán mò: "Nói thật thì học hành không có đường tắt đâu, vẫn phải học từng chút một vào đầu thì mới được, nếu không thì không thể nào cải thiện được thành tích."
Điền Tuyết bĩu môi: "Nói tóm lại là cậu không muốn nói cho tớ biết thôi."
Căn nhà của nguyên chủ rộng khoảng 65 mét vuông, chỉ có hai phòng ngủ. Một phòng là của vợ chồng Triệu Tú Na, phòng này có cả ban công, còn phòng kia là của Chu Gia Minh.
Sắc mặt Chu Dĩ Ninh lạnh đi. Tổng cộng có chút xíu diện tích như vậy, vậy phòng của nguyên chủ đâu?
Cô đi một vòng quanh phòng khách, tiện tay tắt chức năng ghi âm của điện thoại, lưu lại đoạn vừa rồi. Mấy đoạn ghi âm này sau này biết đâu lại có tác dụng lớn.
Chu Dĩ Ninh đi về phía nhà bếp, lúc đi ngang qua chỗ khúc quanh thì cả người cứng đờ.
Chỗ này vốn là vị trí của phòng ăn nhỏ, kết quả bây giờ lại bày một chiếc giường đơn, sát bên giường là một cái bàn học.
Mà phía trước chỗ này là nhà bếp đầy dầu mỡ, bên trái là phòng ngủ của Chu Gia Minh, không có cả cửa lẫn cửa sổ, trống hoác ra.
Nguyên chủ sắp mười tám tuổi rồi, một cô gái sắp trưởng thành mà trong nhà lại không có nổi một phòng riêng? Chu Dĩ Ninh thật sự không thể tin được.
Triệu Tú Na thấy cô ngơ ngác đứng đó, lại nhớ đến sự khác thường của Chu Dĩ Ninh hôm nay, vội vàng dịu giọng an ủi: "Sao còn đứng ở đây thế? Mau đi nghỉ đi con, kẻo lát nữa lại đến giờ đi học đấy."
Chu Dĩ Ninh hít sâu một hơi, khẽ gật đầu, cũng chẳng thèm để ý đến Triệu Tú Na mà cứ thế trèo lên chiếc giường đơn.
Nằm trên giường, Chu Dĩ Ninh cảm thấy nguyên chủ quá đỗi vất vả. Cô chỉ vừa nằm xuống đã thấy khó chịu không chịu được, huống chi nguyên chủ đã sống trong cái nhà này mười bảy năm trời.
Cảm xúc bây giờ của Chu Dĩ Ninh như là muốn cho nổ tung cái nơi này. Đừng ai động vào cô, cô mà nổi điên lên thì chó đi ngang qua cũng bị cô túm lại cắn cho mấy phát.
Tất nhiên là vì mới đến đây, và đây chỉ mới là ngày đầu tiên Chu Dĩ Ninh đến thế giới này nên cô quyết định cứ án binh bất động, tìm hiểu rõ mọi chuyện của nguyên chủ rồi tính tiếp.
Cô sẽ giải quyết từng chuyện rắc rối một. Công đạo mà nguyên chủ không đòi được, cô sẽ đòi lại cho bằng được.
Nghĩ như vậy, Chu Dĩ Ninh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Thời gian nghỉ trưa rất ngắn, bốn mươi phút sau, chuông báo thức của Chu Dĩ Ninh vang lên. Cô thức dậy rửa mặt, tùy tiện bôi chút kem dưỡng da rồi xách túi đeo chéo rời khỏi nhà, trong túi còn có cuốn nhật ký.
Chu Dĩ Ninh đi bộ đến trường. Cô ra khỏi nhà khá sớm nên cũng không vội, vừa đi vừa ngắm nghía xung quanh.
Gần đến cổng trường, Chu Dĩ Ninh muốn mua một cốc trà sữa uống, nhưng sờ vào túi thì còn sạch hơn cả mặt cô, nhìn vào app điện thoại cũng trống trơn.
Phải rồi, nhà nguyên chủ cuồng con trai như vậy, tiền chắc đều dồn hết vào cái tên Chu Gia Minh vô dụng kia rồi, làm sao có thể cho nguyên chủ tiền tiêu vặt được chứ?
Chu Dĩ Ninh vừa định đi vào trường thì Điền Tuyết đã gọi giật cô lại từ phía sau:
"Chu Dĩ Ninh, sao hôm nay cậu không đợi tớ ở ngã tư?"
Chu Dĩ Ninh ngẩn người một lát, rồi mới lên tiếng giải thích: "Mình quên mất. Với lại lúc đi học bọn mình cũng không cùng đường, đợi nhau làm gì cho mất thời gian."
Điền Tuyết nhìn Chu Dĩ Ninh một cái: "Ừ, cậu nói cũng đúng. Vậy sau này tan học bọn mình đi cùng nhau, lúc đi học thì ai đi đường nấy."
"Ừ, được thôi." Chu Dĩ Ninh thật ra lúc tan học cũng muốn đi một mình. Mấy đứa con gái ở cái tuổi này đến đi vệ sinh cũng phải gọi bạn đi cùng, nhưng Chu Dĩ Ninh đời trước đã hai mươi tám tuổi rồi, sớm không còn là cô bé cái gì cũng cần người đi cùng nữa.
"Hôm nay cậu sao thế? Kỳ kỳ lạ lạ. Tớ mời cậu uống trà sữa nhé?" Điền Tuyết kéo Chu Dĩ Ninh đi về phía quán trà sữa trước cổng trường.
Chu Dĩ Ninh thật ra vừa nãy cũng muốn mua một cốc. Giờ trời đang nóng, uống một cốc trà sữa đá thì còn gì bằng. Cô nghĩ, thôi thì cứ mua đi, sau này trả lại Điền Tuyết sau.
Điền Tuyết kéo Chu Dĩ Ninh vào quán, hỏi: "Cậu muốn uống loại nào? Cứ gọi thoải mái, tớ bao."
"Vậy trà sữa bạc hà đi, năm phần đường thôi," Chu Dĩ Ninh nhìn giá, tám tệ một cốc, cũng không đắt lắm.
"Vậy được, tớ uống trà đào," Điền Tuyết nhanh chóng trả tiền, rồi đứng trong quán tán gẫu với Chu Dĩ Ninh.
Nhớ đến chuyện buổi sáng, cô bèn hỏi: "Có phải cậu đi học thêm tiếng Anh với Toán không?"
Chu Dĩ Ninh lắc đầu: "Sao có thể chứ? Hoàn cảnh nhà mình thế nào cậu cũng biết rồi đấy."
Chu Dĩ Ninh không nói thẳng ra, nhưng cô đoán Điền Tuyết và nguyên chủ là bạn tốt, Điền Tuyết chắc hẳn rất rõ hoàn cảnh gia đình của nguyên chủ.
Quả nhiên, Điền Tuyết gật đầu: "Ừ, nhà cậu còn có thằng em nữa, chắc nhà không có điều kiện cho cậu đi học thêm. Vậy sáng nay sao cậu bỗng nhiên giỏi thế? Còn dám cãi thầy Tào nữa chứ."
"Không biết nữa, tự dưng cái gì cũng biết hết. Với lại tớ cũng không phải cãi nhau với thầy giáo tiếng Anh, là ông ta coi thường tớ, vu oan cho tớ trước mà."
"Haiz, bọn mình là bạn thân nhất mà, cậu có thể nói cho tớ biết sao cậu lại tự dưng biết hết không?" Đôi mắt ảm đạm của Điền Tuyết bỗng sáng lên, như thể thật sự đặt hy vọng vào Chu Dĩ Ninh vậy.
Chu Dĩ Ninh không thể nói với cô ta rằng mình đã bị đổi linh hồn, nhưng cũng không muốn Điền Tuyết đoán mò: "Nói thật thì học hành không có đường tắt đâu, vẫn phải học từng chút một vào đầu thì mới được, nếu không thì không thể nào cải thiện được thành tích."
Điền Tuyết bĩu môi: "Nói tóm lại là cậu không muốn nói cho tớ biết thôi."
4
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
