TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 4.2

Khương Tiện Chi cũng nhìn Chu Dĩ Ninh một cái. Nhà nàng rất giàu, là người giàu nhất thành phố Nam Xuyên, trong trường không mấy ai là không biết đến tên nàng. Sao Chu Dĩ Ninh này lại dám không biết nàng chứ?

Nhưng nàng vẫn nói: "Tôi tên Khương Tiện Chi, sau này nếu cô muốn điều tra về chuyện nhật ký, tôi có thể giúp cô."

Khóe miệng Chu Dĩ Ninh hơi cong lên, cảm thấy Khương Tiện Chi khá đáng yêu, cô bước lên một bước, khẽ cười: "Được, cảm ơn bạn Khương, cậu thật tốt."

Khương Tiện Chi trừng mắt nhìn Chu Dĩ Ninh, luôn cảm thấy lời này của Chu Dĩ Ninh thật kỳ lạ, thật giống như đang phát "thẻ người tốt" cho nàng vậy.

Chu Dĩ Ninh thấy nàng không nói gì, liền vẫy tay với nàng, cười nói: "Nếu không còn chuyện gì nữa thì mình đi trước đây, tạm biệt."

"Tạm biệt." Khương Tiện Chi nhỏ giọng đáp lại một câu, đợi đến khi đáp xong nàng lại hối hận. Nàng và Chu Dĩ Ninh có thân quen gì đâu, sao lại nói tạm biệt với cô ta?

Chu Dĩ Ninh lại không nghĩ nhiều, cô nhìn điện thoại, theo hướng dẫn trên bản đồ mà đi về nhà. Điền Tuyết lúc này mới từ bên cạnh chạy tới.

Vừa nãy khi Trương Dã chặn cô lại, Điền Tuyết đã lùi ra xa cô, Chu Dĩ Ninh còn tưởng Điền Tuyết đã đi từ lâu rồi chứ.

"Cái đó... vừa nãy..."

Chu Dĩ Ninh đoán được Điền Tuyết muốn nói gì, chẳng phải là sợ cuộc chiến nảy lửa lúc nãy lan đến mình sao? Xem ra người bạn này của nguyên chủ phẩm chất cũng bình thường thôi.

"Không sao, đi thôi. Giờ này rồi, phải nhanh về ăn cơm thôi." Chu Dĩ Ninh không vạch trần cô ta, lúc này cô thật sự có hơi đói rồi.

Chu Dĩ Ninh vừa đi vừa nói chuyện gượng gạo với Điền Tuyết. Chuyện mà Điền Tuyết nói chủ yếu là những chủ đề mà nữ sinh trung học thích nói, ví dụ như chuyện bát quái trong lớp, hay quán trà sữa nào ở cổng trường ngon. Thật ra Chu Dĩ Ninh không hứng thú với những chuyện này lắm, cho nên chỉ có thể nói chuyện cho có lệ.

Mãi đến khi Điền Tuyết rẽ sang con phố khác, Chu Dĩ Ninh mới coi như được yên tĩnh.

Cô theo chỉ dẫn trên bản đồ điện thoại đến một khu dân cư cũ kỹ. Chu Dĩ Ninh theo địa chỉ trên phần mềm mua sắm lên tầng năm, gõ cửa phòng 501.

Không lâu sau, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi ra mở cửa, thấy Chu Dĩ Ninh, người phụ nữ cười nói: "Mau vào đi con, mẹ sắp làm xong món cuối rồi, mau vào rửa tay đi."

"Vâng ạ." Chu Dĩ Ninh không lộ vẻ gì bước vào nhà.

Cô đảo mắt nhìn khắp nhà, thấy bên cạnh bàn ăn ở phòng khách đã có một cậu con trai đang ngồi. Cậu ta đã cầm đũa ăn rồi, tay còn cầm điện thoại, hình như đang chơi game gì đó.

Chu Dĩ Ninh không lộ vẻ gì lấy điện thoại ra, bật chức năng ghi âm, sau đó mới bỏ điện thoại lại vào túi áo rồi bước vào nhà.

Thằng bé kia thấy Chu Dĩ Ninh đi vào, khinh thường cười lạnh:

"Mày không mang chìa khóa à? Còn phải để mẹ ra mở cửa cho, có bệnh à?"

"Còn mày thì sao? Mọi người còn chưa ngồi vào bàn ăn mà mày đã động đũa rồi, đúng là vô giáo dục." Cả buổi sáng Chu Dĩ Ninh đã mệt mỏi đối phó với chuyện ở trường rồi, không ngờ về đến nhà vẫn còn một đống chuyện phiền phức.

Thằng em trai này của nguyên chủ vừa nhìn đã thấy không ra gì rồi. Chẳng trách trong kịch bản trong đầu cô lại viết rằng, gia đình gốc đã gây tổn thương rất lớn cho nguyên chủ. Xem ra Chu Dĩ Ninh trước kia thật sự là số khổ, ở trường phải đối mặt với bạo lực học đường, về nhà cũng không được yên ổn.

Nhưng đã đến đây rồi, cô đương nhiên không thể vô duyên vô cớ chịu những ấm ức này được.

Chu Gia Minh dường như không ngờ cô chị hiền lành của mình lại dám cãi lại mình, cậu ta tranh thủ ngước mắt lên trừng Chu Dĩ Ninh, mắng: "Mày bị bệnh à Chu Dĩ Ninh? Ăn nhầm thuốc nổ rồi hả, tao có đυ.ng chạm gì đến mày đâu."

"Loại phế vật miệng toàn lời lẽ dơ bẩn như mày, cũng chỉ dám hùng hổ vô năng ở nhà thôi, trừng cái gì mà trừng? Mắt không cần nữa thì móc ra cho chó ăn đi." Chu Dĩ Ninh lạnh lùng nhìn Chu Gia Minh, không hề có ý nhượng bộ.

Cô đâu phải là con cừu non như nguyên chủ, bị người ta cưỡi lên đầu rồi vẫn để mặc người ta xâu xé.

Chu Gia Minh không ngờ cô chị vốn ít nói của mình hôm nay lại nói ra những lời sắc bén như vậy, cậu ta nhất thời bị nghẹn họng.

Đúng lúc này Triệu Tú Na từ trong bếp bưng đĩa thức ăn ra, Chu Gia Minh lập tức mách lẻo: "Mẹ, mẹ xem Chu Dĩ Ninh kìa, vừa về đến nhà đã mắng con rồi, như chó điên ấy."

Triệu Tú Na liếc nhìn Chu Dĩ Ninh, nói: "Dĩ Ninh à, sao con lại có thể mắng em trai mình như thế? Nó là em trai ruột của con đấy, sau này bố mẹ không còn nữa hai đứa còn phải nương tựa vào nhau chứ."

Khóe miệng Chu Dĩ Ninh khẽ nhếch lên một nụ cười. Từ khi bước vào nhà đến giờ dù chưa đầy năm phút, nhưng Chu Dĩ Ninh đã cảm nhận được sự ngột ngạt của nguyên chủ rồi.

Đã rất rõ ràng, gia đình này rất có thể trọng nam khinh nữ. Nếu cô đoán không sai, bố mẹ nguyên chủ chắc còn muốn nguyên chủ trở thành "cái máy rút tiền" cho em trai nữa.

"Xì, con mặc kệ cô ta, mẹ xem thành tích của Chu Dĩ Ninh đi, cũng chỉ thi được cái bằng đại học dân lập thôi, sau này cô ta có công việc gì tốt chứ? Con mặc kệ cô ta, đúng là đồ mất mặt." Chu Gia Minh bĩu môi, ghét bỏ nhìn Chu Dĩ Ninh.

Khóe miệng Chu Dĩ Ninh hơi nhếch lên.

"Vậy thì tốt, tôi cũng không muốn quản cậu, tốt nhất là chúng ta đừng ai đυ.ng đến ai."

Triệu Tú Na thấy hai đứa sắp cãi nhau đến nơi, lập tức ngăn lại: "Hai đứa không được cãi nhau nữa, còn ra thể thống gì, Gia Minh, sao con lại nói chị mình như thế?"

Chu Gia Minh khinh thường liếc nhìn Chu Dĩ Ninh một cái, rồi hai tay ôm điện thoại tiếp tục chơi game.

Triệu Tú Na lại nhìn Chu Dĩ Ninh, giọng đầy ý khuyên nhủ: "Còn con nữa, em con nó còn nhỏ sao con lại chấp nhặt với nó? Hai đứa là chị em ruột thịt, sao con có thể không quan tâm đến em trai mình chứ?"

4

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.