0 chữ
Chương 7
Chương 4.1: Chu Dĩ Ninh Đang Chửi Trương Dã Sao?
Chu Dĩ Ninh không để ý đến thầy Tào mà bắt đầu tự mình ôn tập. Môn tiếng Anh đối với cô mà nói không có gì khó khăn, dù là ngữ pháp hay từ vựng, trình độ của Chu Dĩ Ninh đều vượt xa trình độ của học sinh cấp ba.
Cô ngồi xuống, tùy ý lật xem một quyển bài tập tiếng Anh, độ khó cũng xấp xỉ với bài kiểm tra vừa làm, trong lòng Chu Dĩ Ninh cũng đã nắm chắc phần nào.
Ngược lại, Hứa Nguyệt Minh ngồi bên cạnh thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô, Chu Dĩ Ninh đương nhiên cũng không thèm để ý đến cậu ta.
Rất nhanh đã đến giờ tan học, lớp trưởng xuống thu bài kiểm tra.
Chu Dĩ Ninh ngồi nguyên tại chỗ không nhúc nhích. Cô không biết nhà của nguyên chủ ở đâu, đành phải lấy điện thoại của nguyên chủ ra, tìm xem có thể tìm được chút dấu vết nào không.
Mở phần mềm mua sắm, cuối cùng Chu Dĩ Ninh cũng tìm được một địa chỉ.
Cô hơi thu dọn lại mặt bàn, nghĩ ngợi một hồi quyết định mang theo cuốn nhật ký bên mình, rồi đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
Cô gái gầy yếu tên Điền Tuyết lúc nãy đuổi theo, nói: "Chu Dĩ Ninh, đợi tớ với, chúng ta cùng nhau về."
Chu Dĩ Ninh khựng lại một lát, ánh mắt nhìn về phía cô gái kia, nói: "Đi thôi."
"Ừm, tớ cứ cảm thấy sáng nay cậu có hơi lạ." Điền Tuyết cẩn thận nhìn Chu Dĩ Ninh, nói.
"Vẫn ổn mà, sau này tớ sẽ như vậy." Chu Dĩ Ninh thật ra không muốn nói chuyện nhiều với Điền Tuyết. Bởi cô xem ra Điền Tuyết hẳn là bạn của nguyên chủ, cô sợ mình nói nhiều sẽ lộ sơ hở.
Hai người nói những chuyện vô thưởng vô phạt vừa đi về phía cổng trường, còn chưa ra đến cổng trường thì Chu Dĩ Ninh lại bị người gọi lại.
Cô quay người nhìn lại, là một chàng trai có vẻ ngoài khá điển trai đang gọi cô. Chàng trai đó vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn cô không mấy thiện cảm.
"Chu Dĩ Ninh, mau chóng xóa hết những thứ trên bảng tỏ tình đi, mấy thứ đó của cô đã ảnh hưởng đến tôi rồi đấy."
Chu Dĩ Ninh đối diện với ánh mắt của chàng trai kia, trả lời: "Mấy thứ đấy không phải do tôi đăng. Tôi cũng muốn xóa nhưng ít nhất tôi cũng phải biết là ai đăng thì mới xử lý được chứ?"
"Tôi mặc kệ. Dù sao thì cô cũng đã ảnh hưởng đến tôi rồi, với lại cô hãy từ bỏ đi, tôi không thể nào thích cô được đâu."
Đúng vào giờ tan học buổi trưa nên cổng trường người đông nghịt, có không ít người đã chú ý đến bên này, đang xem trò cười của Chu Dĩ Ninh.
Chu Dĩ Ninh đối diện với ánh mắt của chàng trai kia, cười khẩy: "Tự luyến cũng là một loại bệnh đấy, tôi khuyên cậu có bệnh thì mau đi chữa đi, đừng có ở đó giả vờ. Tôi cũng nói cho cậu biết luôn, tôi hết thích cậu rồi, đừng có đến làm phiền tôi, đồ thần kinh."
Khương Tiện Chi và hai người hay đi theo cô ấy cũng đang đi ra ngoài.
Khương Tiện Chi thấy Chu Dĩ Ninh và Trương Dã đứng cùng nhau, còn tưởng là Chu Dĩ Ninh lại đang quấn lấy Trương Dã. Nàng đang chuẩn bị xông lên thì chợt nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi của Chu Dĩ Ninh.
Khương Tiện Chi có chút nghi ngờ tai mình nghe lầm, hỏi người đi theo bên cạnh: "Vừa nãy, Chu Dĩ Ninh đang chửi Trương Dã sao?"
Sử Viện Viện đeo kính gật đầu, trả lời: "Hình như là vậy, cô ấy mắng Trương Dã là đồ thần kinh."
Khương Tiện Chi trừng mắt nhìn Sử Viện Viện. Nàng chen lên phía trước, muốn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bên này, Trương Dã bị Chu Dĩ Ninh nói cho mặt lúc đỏ lúc trắng, hồi lâu sau mới nghẹn ra một câu: "Cô không thích tôi, vậy viết thư tình cho tôi làm gì?"
"Người ta luôn có một khoảng thời gian bị mù quáng, nhưng bây giờ thị lực của tôi đã hồi phục rồi. Xin lỗi, đừng có lại gần." Vừa nói, Chu Dĩ Ninh vừa định đi.
"Ý cô là cô bị mù nên mới thích tôi?" Trương Dã gần như tức muốn nổ phổi. Dù sao cậu ta cũng là học bá của trường, nhân vật nổi tiếng của Nhất Trung Nam Xuyên, bây giờ lại bị Chu Dĩ Ninh chế giễu như vậy cậu ta cảm thấy sắp mất hết thể diện rồi.
"Đúng vậy, tôi còn đang nghĩ giữ chút mặt mũi cho cậu đấy. Vừa nãy tôi đã không nói thẳng ra rồi, là tự cậu cứ khăng khăng vạch trần ra đấy chứ." Chu Dĩ Ninh tỏ vẻ mình đã hết lòng hết dạ nhìn Trương Dã.
Trương Dã tức giận muốn xông lên cản hai người không cho đi, nhưng đã bị một cô gái đứng bên cạnh cậu ta ngăn lại.
Chu Dĩ Ninh nhìn về phía cô gái kia, thấy cô gái bên cạnh Trương Dã có vẻ ngoài thanh thuần, sạch sẽ, vừa nhìn đã biết là kiểu con gái ngoan ngoãn có giáo dưỡng. Chu Dĩ Ninh bĩu môi, chỉ cảm thấy Trương Dã không xứng với cô gái đó.
Cô không nhìn nhiều, đi thẳng ra đường lớn.
"Chu Dĩ Ninh, Chu Dĩ Ninh cô đợi đã!"
Chu Dĩ Ninh vừa đi được vài bước, Khương Tiện Chi lại đuổi theo.
Chu Dĩ Ninh lại bị người gọi lại, lông mày chợt lạnh xuống, ánh mắt nhìn về phía Khương Tiện Chi.
"Có chuyện gì không?"
Khương Tiện Chi ưỡn ngực, thẳng lưng bước lên vài bước, dáng vẻ giống như một chú cáo nhỏ kiêu ngạo.
"Ừm, cô thật sự không thích Trương Dã nữa sao?" Khương Tiện Chi hồi lâu sau mới hỏi.
Chu Dĩ Ninh gật đầu, trả lời: "Ừm, tôi vừa nói rất rõ ràng rồi mà, còn chuyện gì nữa không?"
"Cái đó... quyển nhật ký của cô thật sự không phải do tôi lấy, nếu cô muốn tìm người đã lấy nhật ký của mình, tôi có thể giúp cô. Tôi không thích bị người khác oan uổng đâu." Khương Tiện Chi ngước mắt nhìn Chu Dĩ Ninh, vẻ mặt kiêu ngạo.
Khóe miệng Chu Dĩ Ninh cong lên, cô bước lên một bước, nói: "Tạm thời không cần, à mà, tôi vẫn chưa biết cậu tên gì?"
"Tsk, đến cả Chi Chi nhà tôi mà cô cũng không biết sao?" Người đi theo Khương Tiện Chi có khuôn mặt trẻ con nhìn Chu Dĩ Ninh với vẻ khinh thường.
Cô ngồi xuống, tùy ý lật xem một quyển bài tập tiếng Anh, độ khó cũng xấp xỉ với bài kiểm tra vừa làm, trong lòng Chu Dĩ Ninh cũng đã nắm chắc phần nào.
Ngược lại, Hứa Nguyệt Minh ngồi bên cạnh thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô, Chu Dĩ Ninh đương nhiên cũng không thèm để ý đến cậu ta.
Rất nhanh đã đến giờ tan học, lớp trưởng xuống thu bài kiểm tra.
Chu Dĩ Ninh ngồi nguyên tại chỗ không nhúc nhích. Cô không biết nhà của nguyên chủ ở đâu, đành phải lấy điện thoại của nguyên chủ ra, tìm xem có thể tìm được chút dấu vết nào không.
Mở phần mềm mua sắm, cuối cùng Chu Dĩ Ninh cũng tìm được một địa chỉ.
Cô gái gầy yếu tên Điền Tuyết lúc nãy đuổi theo, nói: "Chu Dĩ Ninh, đợi tớ với, chúng ta cùng nhau về."
Chu Dĩ Ninh khựng lại một lát, ánh mắt nhìn về phía cô gái kia, nói: "Đi thôi."
"Ừm, tớ cứ cảm thấy sáng nay cậu có hơi lạ." Điền Tuyết cẩn thận nhìn Chu Dĩ Ninh, nói.
"Vẫn ổn mà, sau này tớ sẽ như vậy." Chu Dĩ Ninh thật ra không muốn nói chuyện nhiều với Điền Tuyết. Bởi cô xem ra Điền Tuyết hẳn là bạn của nguyên chủ, cô sợ mình nói nhiều sẽ lộ sơ hở.
Hai người nói những chuyện vô thưởng vô phạt vừa đi về phía cổng trường, còn chưa ra đến cổng trường thì Chu Dĩ Ninh lại bị người gọi lại.
Cô quay người nhìn lại, là một chàng trai có vẻ ngoài khá điển trai đang gọi cô. Chàng trai đó vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn cô không mấy thiện cảm.
Chu Dĩ Ninh đối diện với ánh mắt của chàng trai kia, trả lời: "Mấy thứ đấy không phải do tôi đăng. Tôi cũng muốn xóa nhưng ít nhất tôi cũng phải biết là ai đăng thì mới xử lý được chứ?"
"Tôi mặc kệ. Dù sao thì cô cũng đã ảnh hưởng đến tôi rồi, với lại cô hãy từ bỏ đi, tôi không thể nào thích cô được đâu."
Đúng vào giờ tan học buổi trưa nên cổng trường người đông nghịt, có không ít người đã chú ý đến bên này, đang xem trò cười của Chu Dĩ Ninh.
Chu Dĩ Ninh đối diện với ánh mắt của chàng trai kia, cười khẩy: "Tự luyến cũng là một loại bệnh đấy, tôi khuyên cậu có bệnh thì mau đi chữa đi, đừng có ở đó giả vờ. Tôi cũng nói cho cậu biết luôn, tôi hết thích cậu rồi, đừng có đến làm phiền tôi, đồ thần kinh."
Khương Tiện Chi thấy Chu Dĩ Ninh và Trương Dã đứng cùng nhau, còn tưởng là Chu Dĩ Ninh lại đang quấn lấy Trương Dã. Nàng đang chuẩn bị xông lên thì chợt nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi của Chu Dĩ Ninh.
Khương Tiện Chi có chút nghi ngờ tai mình nghe lầm, hỏi người đi theo bên cạnh: "Vừa nãy, Chu Dĩ Ninh đang chửi Trương Dã sao?"
Sử Viện Viện đeo kính gật đầu, trả lời: "Hình như là vậy, cô ấy mắng Trương Dã là đồ thần kinh."
Khương Tiện Chi trừng mắt nhìn Sử Viện Viện. Nàng chen lên phía trước, muốn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bên này, Trương Dã bị Chu Dĩ Ninh nói cho mặt lúc đỏ lúc trắng, hồi lâu sau mới nghẹn ra một câu: "Cô không thích tôi, vậy viết thư tình cho tôi làm gì?"
"Người ta luôn có một khoảng thời gian bị mù quáng, nhưng bây giờ thị lực của tôi đã hồi phục rồi. Xin lỗi, đừng có lại gần." Vừa nói, Chu Dĩ Ninh vừa định đi.
"Ý cô là cô bị mù nên mới thích tôi?" Trương Dã gần như tức muốn nổ phổi. Dù sao cậu ta cũng là học bá của trường, nhân vật nổi tiếng của Nhất Trung Nam Xuyên, bây giờ lại bị Chu Dĩ Ninh chế giễu như vậy cậu ta cảm thấy sắp mất hết thể diện rồi.
"Đúng vậy, tôi còn đang nghĩ giữ chút mặt mũi cho cậu đấy. Vừa nãy tôi đã không nói thẳng ra rồi, là tự cậu cứ khăng khăng vạch trần ra đấy chứ." Chu Dĩ Ninh tỏ vẻ mình đã hết lòng hết dạ nhìn Trương Dã.
Trương Dã tức giận muốn xông lên cản hai người không cho đi, nhưng đã bị một cô gái đứng bên cạnh cậu ta ngăn lại.
Chu Dĩ Ninh nhìn về phía cô gái kia, thấy cô gái bên cạnh Trương Dã có vẻ ngoài thanh thuần, sạch sẽ, vừa nhìn đã biết là kiểu con gái ngoan ngoãn có giáo dưỡng. Chu Dĩ Ninh bĩu môi, chỉ cảm thấy Trương Dã không xứng với cô gái đó.
Cô không nhìn nhiều, đi thẳng ra đường lớn.
"Chu Dĩ Ninh, Chu Dĩ Ninh cô đợi đã!"
Chu Dĩ Ninh vừa đi được vài bước, Khương Tiện Chi lại đuổi theo.
Chu Dĩ Ninh lại bị người gọi lại, lông mày chợt lạnh xuống, ánh mắt nhìn về phía Khương Tiện Chi.
"Có chuyện gì không?"
Khương Tiện Chi ưỡn ngực, thẳng lưng bước lên vài bước, dáng vẻ giống như một chú cáo nhỏ kiêu ngạo.
"Ừm, cô thật sự không thích Trương Dã nữa sao?" Khương Tiện Chi hồi lâu sau mới hỏi.
Chu Dĩ Ninh gật đầu, trả lời: "Ừm, tôi vừa nói rất rõ ràng rồi mà, còn chuyện gì nữa không?"
"Cái đó... quyển nhật ký của cô thật sự không phải do tôi lấy, nếu cô muốn tìm người đã lấy nhật ký của mình, tôi có thể giúp cô. Tôi không thích bị người khác oan uổng đâu." Khương Tiện Chi ngước mắt nhìn Chu Dĩ Ninh, vẻ mặt kiêu ngạo.
Khóe miệng Chu Dĩ Ninh cong lên, cô bước lên một bước, nói: "Tạm thời không cần, à mà, tôi vẫn chưa biết cậu tên gì?"
"Tsk, đến cả Chi Chi nhà tôi mà cô cũng không biết sao?" Người đi theo Khương Tiện Chi có khuôn mặt trẻ con nhìn Chu Dĩ Ninh với vẻ khinh thường.
4
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
