TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 38
Chương 20.2

Chu Dĩ Ninh về lớp liền bắt đầu làm bài tập về nhà, hầu hết đều là bài kiểm tra thầy cô giao cho. Chu Dĩ Ninh dùng hai tiết tự học để làm xong bài, rồi cũng đến giờ ăn cơm.

Trường cho bốn mươi phút ăn cơm, Chu Dĩ Ninh đứng dậy gọi Điền Tuyết đi ăn, Điền Tuyết đi theo Chu Dĩ Ninh ra khỏi lớp.

Một lúc sau, Điền Tuyết mới lên tiếng: "Vừa nãy cậu đến lớp 1 à?"

Chu Dĩ Ninh gật đầu, trả lời: "Ừ, tớ tìm Khương Tiện Chi có chút việc, chuyện trên tường tỏ tình cũng có chút manh mối rồi, nhưng bây giờ vẫn chưa thể xác định được."

"Thế thì tốt, nhưng dạo này mọi người thay đổi thái độ với cậu nhanh thật đấy, ngay cả người trong lớp cũng bắt đầu gọi cậu là "chị Chu" rồi." Điền Tuyết khi nói câu này có chút buồn bã.

"Không sao đâu, ánh mắt của người khác không quan trọng đến thế đâu, cứ làm tốt việc của mình là được." Chu Dĩ Ninh an ủi.

"À phải rồi, cậu cắt tóc ở đâu thế, tớ cũng muốn đi cắt tóc." Điền Tuyết hỏi.

"Ở cái tiệm ở phố sau ấy, nếu cậu muốn cắt thì trưa mai tớ đi cùng cậu." Chu Dĩ Ninh nói, dù sao đi đâu cũng hơn là về cái nhà kia.

"Thích thế, tớ biết cậu tốt nhất mà." Mặt Điền Tuyết cuối cùng cũng nở nụ cười.

Chu Dĩ Ninh đến nhà ăn gọi một bát mì hầm, khi ăn gần xong thì nhận được tin nhắn WeChat của Khương Tiện Chi.

Khương Tiện Chi: [Cậu ăn xong chưa? Lát nữa mình đi đâu đây?]

Chu Dĩ Ninh: [Hay là ra cầu thang thoát hiểm lúc nãy nhé, chỗ đó vắng người hơn, mình qua ngay đây.]

Khương Tiện Chi: [Ừ, mình đợi cậu. (Thỏ con ngoan ngoãn jpg)]

Khóe miệng Chu Dĩ Ninh khẽ nhếch lên, cô ngẩng đầu nói với Điền Tuyết: "Tớ ra ngoài một lát, cậu không cần đợi tớ đâu, cứ về lớp trước đi."

Điền Tuyết nhìn Chu Dĩ Ninh, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn gật đầu.

Chu Dĩ Ninh đến hành lang lúc nãy, Khương Tiện Chi đã đợi sẵn ở đó rồi, ngoài hai người họ ra còn có học sinh của lớp khác đang đi dạo và trò chuyện.

Chu Dĩ Ninh cầm lấy bài kiểm tra của Khương Tiện Chi, cười nói: "Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ giảng câu sai thứ hai nhé, vẫn như cũ, mình sẽ giúp cậu ôn lại kiến thức..."

Khi giảng bài, Chu Dĩ Ninh nói năng rất dịu dàng, cố gắng giảng thật đơn giản để Khương Tiện Chi hiểu hết. Chỉ cần Khương Tiện Chi trả lời đúng một ý, Chu Dĩ Ninh lại động viên nàng.

Thời gian hai mươi phút trôi qua lúc nào không hay, Khương Tiện Chi còn cảm thấy có chút tiếc nuối. Ở bên Chu Dĩ Ninh rất thoải mái, dù là nghe Chu Dĩ Ninh giảng bài nàng cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Chu Dĩ Ninh giảng hai câu, xem giờ thì thấy sắp hết giờ rồi liền nói: "Chắc phải đợi đến mai rồi. Đi thôi, sắp phải vào tiết tự học rồi."

"Ừm, nhưng mà đầu óc cậu tốt thật đấy. Mấy cái công thức định lý này mà cậu cũng nhớ được hết, còn giảng rõ ràng như vậy nữa. Giá mà cậu là giáo viên của mình thì tốt." Khương Tiện Chi có chút tiếc nuối nói.

Chu Dĩ Ninh lại nhìn nàng: "Cũng được thôi, nếu cậu muốn mình là gì, thì mình sẽ là như thế."

"Hả?" Khương Tiện Chi ngơ ngác trước câu nói của cô.

Chu Dĩ Ninh cười với cô, mắt nhìn đôi mắt hồ ly xinh đẹp của Khương Tiện Chi, "Không phải chủ nhật hàng tuần cậu vẫn được nghỉ một ngày sao? Mình phải dành ra nửa ngày để làm việc riêng, nửa ngày còn lại là của cậu."

Khương Tiện Chi chỉ cảm thấy tim mình đập loạn xạ, như thể bị mất trọng lực vậy. Cái cảm giác này kỳ lạ lắm, nàng chẳng thể nào diễn tả được.

"Ý cậu là gì?" Khương Tiện Chi ngây ngốc hỏi.

Chu Dĩ Ninh bị nàng chọc cười: "Ý mình là, mình có thể đến nhà dạy kèm cho cậu vào sáng chủ nhật, nếu cậu cần."

"Thật á?" Mắt Khương Tiện Chi sáng lên. "Vậy mình sẽ trả tiền công cho cậu."

"Không cần đâu, mình sẽ dạy cậu miễn phí, chúng ta là bạn bè mà." Chu Dĩ Ninh liếc nhìn thời gian, rồi nói thêm: "Đi thôi, không kịp giờ nữa rồi, về lớp trước đã."

"Ừm."

Cho đến khi về đến lớp, Khương Tiện Chi vẫn còn trong trạng thái mơ màng. Chu Dĩ Ninh nói sẽ dạy kèm cho nàng, còn nói bọn họ là bạn bè.

Khương Tiện Chi cong môi cười, ánh mắt lại rơi vào những câu mà Chu Dĩ Ninh vừa giảng cho mình. Nàng ngoan ngoãn lấy vở ra, chép lại những kiến thức mà Chu Dĩ Ninh vừa giảng.

Còn Trương Dã đã liếc nhìn Khương Tiện Chi mấy lần rồi. Cậu ta thấy Khương Tiện Chi ngồi trên ghế cười ngây ngốc, không hiểu sao, Trương Dã cứ cảm thấy nụ cười của Khương Tiện Chi có chút chói mắt.

Đám con gái bây giờ bị làm sao thế không biết? Chẳng lẽ cứ phải kiếm chuyện cãi nhau với mình thì mới thu hút được sự chú ý của mình chắc? Trương Dã vắt óc suy nghĩ mãi mà không ra.

4

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.