0 chữ
Chương 37
Chương 20.1: Nếu Cậu Muốn Tớ Là Gì, Thì Tớ Sẽ Là Như Thế.
Khương Tiện Chi quay về lớp lấy bài kiểm tra. Chu Dĩ Ninh lẽo đẽo theo sau, đứng chờ nàng ở ngoài lớp 1. Đúng lúc này Trương Dã cầm cốc đi lấy nước.
Thấy Chu Dĩ Ninh lượn lờ ở hành lang lớp mình, Trương Dã cố tình hắng giọng vài tiếng, mong cô sẽ mở lời trước với mình.
Nhưng Chu Dĩ Ninh chẳng thèm liếc nhìn cậu ta lấy một cái, mắt cứ dán chặt vào cửa lớp 1, cho đến khi Trương Dã tự mình chắn trước mặt cô.
Chu Dĩ Ninh bực mình vì bị chắn tầm nhìn, bèn lên tiếng: "Tránh ra coi, chắn hết đường nhìn của người ta rồi."
Mặt Trương Dã giật giật mấy cái, cậu ta hỏi: "Không phải cậu đến tìm tôi à?"
Chu Dĩ Ninh bật cười, đảo mắt nhìn Trương Dã mấy lượt, chế giễu: "Người ấy, sống là phải biết mình biết ta, tôi tìm cậu làm gì? Đồ tự luyến."
Lúc này hành lang cũng khá đông người qua lại, bị Chu Dĩ Ninh nói như vậy Trương Dã cảm thấy mất mặt kinh khủng: "Chu Dĩ Ninh, đừng tưởng làm thế này là tôi sẽ để ý đến cô..."
Cậu ta còn định nói thêm gì đó thì đã bị Chu Dĩ Ninh chặn họng: "Thế thì tốt quá rồi, tôi đây không muốn bị cái loại vừa xấu vừa ảo tưởng sức mạnh như cậu để ý đâu. Tránh ra cho nước nó trong, đứng như trời trồng ở giữa hành lang thế kia, người ta đi lại kiểu gì?"
Trương Dã bị Chu Dĩ Ninh mắng cho đỏ bừng cả mặt, rõ ràng mấy hôm trước cô còn viết thư tình cho cậu ta. Sao bây giờ lại dám đối xử với cậu ta như vậy?
Khương Tiện Chi lúc này đã lấy bài kiểm tra và giấy nháp xong xuôi, thấy Trương Dã đang nói gì đó với Chu Dĩ Ninh, nàng khẽ nhíu mày, phản ứng đầu tiên là cảm thấy Trương Dã có chút chướng mắt.
Đến khi nhận ra suy nghĩ của mình, nàng bỗng giật mình thon thót. Không biết từ bao giờ mà nàng lại thấy ghét Trương Dã đến vậy nhỉ?
Khương Tiện Chi cầm đồ đi thẳng đến chỗ Chu Dĩ Ninh: "Dĩ Ninh, tụi mình đi thôi."
Chu Dĩ Ninh thấy nàng đến thì mỉm cười, nói: "Ừ, tụi mình ra chỗ cầu thang thoát hiểm đi, chỗ đó vắng người."
"Ừ." Khương Tiện Chi thấy Chu Dĩ Ninh không có ý định nói thêm gì với Trương Dã thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cùng Chu Dĩ Ninh chuẩn bị rời đi.
Bị cả hai phớt lờ, Trương Dã chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran như lửa đốt, cậu ta nghiến răng nói: "Khương Tiện Chi, bây giờ cô đối xử với tôi như thế đấy hả?"
Khương Tiện Chi ngơ ngác nhìn cậu ta: "Trước đây chẳng phải cậu cũng đối xử với tớ như thế sao? Muốn người khác tôn trọng mình thì trước tiên phải học cách tôn trọng người khác đã chứ. Đến đạo lý đơn giản này mà cậu cũng không hiểu, còn là người đứng nhất khối nữa chứ."
Nói xong, Khương Tiện Chi cũng chẳng muốn để ý đến Trương Dã nữa, nàng thậm chí còn thấy xấu hổ vì trước đây mình từng "say nắng" cậu ta.
"Mình đi thôi." Khương Tiện Chi nhìn Chu Dĩ Ninh.
Chu Dĩ Ninh cười gật đầu với nàng, cả hai cùng nhau đi về phía cầu thang thoát hiểm.
Còn Trương Dã đứng ngây ra ở hành lang, mặt lúc trắng lúc đỏ, đám con gái dạo này bị làm sao thế không biết? Cứ thích chơi trò “lạt mềm buộc chặt” với cậu ta, nhưng mà cậu ta sẽ không mắc bẫy đâu.
Trong khi đó, Chu Dĩ Ninh và Khương Tiện Chi đã đến khu cầu thang thoát hiểm. Cầu thang này thông với một hành lang lộ thiên, một bên hành lang có đặt ghế dài.
Chu Dĩ Ninh mang theo giấy ăn, thuần thục lau sạch ghế dài, rồi mới cười nhìn Khương Tiện Chi: "Ngồi đi."
"Cảm ơn cậu." Khương Tiện Chi đỏ mặt nói cảm ơn. Không hiểu sao, nàng có chút thích cái cách Chu Dĩ Ninh làm những việc này cho mình.
Không phải là nàng muốn sai bảo Chu Dĩ Ninh gì đâu. Chỉ là nàng cảm thấy Chu Dĩ Ninh làm những việc này cho mình rất tự nhiên. Không giống như Sử Viện Viện và Tư Nhã Thanh, tuy họ cũng là bạn của nàng, nhưng khi đối xử với nàng thì họ vẫn luôn giữ kẽ.
Còn Chu Dĩ Ninh thì rất tùy hứng, khiến nàng cảm thấy rất thoải mái, Khương Tiện Chi nghĩ đây mới là cách mà bạn bè nên đối xử với nhau.
Nàng ngồi xuống, có chút sợ Chu Dĩ Ninh chê mình ngốc, nên vội vàng nói trước: "Lát nữa nếu mình không hiểu thì cậu đừng có mắng mình nhé?"
Đôi mắt hồ ly của cô bé ngoan ngoãn nhìn Chu Dĩ Ninh, Chu Dĩ Ninh cong môi cười, nói: "Được, sẽ không mắng cậu đâu, nhưng mình hỏi gì cậu cũng phải thành thật trả lời, như vậy thì mình mới giúp cậu cải thiện được điểm số."
"Ừm." Khương Tiện Chi ngoan ngoãn gật đầu, thấy Chu Dĩ Ninh cười lên trông rất xinh.
Chu Dĩ Ninh lấy bài kiểm tra tháng ra, liếc nhìn những câu Khương Tiện Chi làm sai, trong lòng đã nắm được trình độ của nàng.
"Cậu học không chắc kiến thức cơ bản lắm, có phải có những câu cậu không biết người ra đề muốn kiểm tra cái gì không?"
"Ừm, mình ít khi được trên 90 điểm môn Toán lắm." Khương Tiện Chi nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Được trên 90 điểm không phải là chuyện khó, chỉ cần cậu làm theo những gì mình nói trong năm tới là được." Chu Dĩ Ninh vừa nói vừa bắt đầu giảng câu sai đầu tiên cho Khương Tiện Chi.
"Câu này muốn kiểm tra kiến thức về hàm số, mình sẽ viết ra những điểm quan trọng, cậu chú ý ghi lại nhé..."
Chu Dĩ Ninh biết Khương Tiện Chi học không tốt kiến thức cơ bản nên giảng rất kỹ. Cô chia nhỏ một câu trắc nghiệm, trước tiên giúp Khương Tiện Chi ôn lại kiến thức, sau đó áp dụng kiến thức vào bài.
Khương Tiện Chi không hiểu câu này khi học trên lớp. Nhưng lớp 1 của nàng toàn là học sinh giỏi, các bạn khác đều hiểu hết rồi nên nàng ngại không dám hỏi lại thầy cô, nhưng vừa rồi khi nghe Chu Dĩ Ninh giảng thì nàng đã hiểu rồi.
Khương Tiện Chi cảm thấy Chu Dĩ Ninh giảng còn hay hơn cả gia sư của mình.
Giảng xong một câu, chuông báo giờ tự học lúc này cũng reo lên. Chu Dĩ Ninh cười nói với Khương Tiện Chi: "Phần còn lại lát nữa ăn cơm mình sẽ giảng tiếp cho cậu, liên lạc qua điện thoại nhé."
"Được." Khương Tiện Chi cười với Chu Dĩ Ninh, cả hai chạy nhanh về lớp.
Thấy Chu Dĩ Ninh lượn lờ ở hành lang lớp mình, Trương Dã cố tình hắng giọng vài tiếng, mong cô sẽ mở lời trước với mình.
Nhưng Chu Dĩ Ninh chẳng thèm liếc nhìn cậu ta lấy một cái, mắt cứ dán chặt vào cửa lớp 1, cho đến khi Trương Dã tự mình chắn trước mặt cô.
Chu Dĩ Ninh bực mình vì bị chắn tầm nhìn, bèn lên tiếng: "Tránh ra coi, chắn hết đường nhìn của người ta rồi."
Mặt Trương Dã giật giật mấy cái, cậu ta hỏi: "Không phải cậu đến tìm tôi à?"
Chu Dĩ Ninh bật cười, đảo mắt nhìn Trương Dã mấy lượt, chế giễu: "Người ấy, sống là phải biết mình biết ta, tôi tìm cậu làm gì? Đồ tự luyến."
Lúc này hành lang cũng khá đông người qua lại, bị Chu Dĩ Ninh nói như vậy Trương Dã cảm thấy mất mặt kinh khủng: "Chu Dĩ Ninh, đừng tưởng làm thế này là tôi sẽ để ý đến cô..."
Trương Dã bị Chu Dĩ Ninh mắng cho đỏ bừng cả mặt, rõ ràng mấy hôm trước cô còn viết thư tình cho cậu ta. Sao bây giờ lại dám đối xử với cậu ta như vậy?
Khương Tiện Chi lúc này đã lấy bài kiểm tra và giấy nháp xong xuôi, thấy Trương Dã đang nói gì đó với Chu Dĩ Ninh, nàng khẽ nhíu mày, phản ứng đầu tiên là cảm thấy Trương Dã có chút chướng mắt.
Đến khi nhận ra suy nghĩ của mình, nàng bỗng giật mình thon thót. Không biết từ bao giờ mà nàng lại thấy ghét Trương Dã đến vậy nhỉ?
Khương Tiện Chi cầm đồ đi thẳng đến chỗ Chu Dĩ Ninh: "Dĩ Ninh, tụi mình đi thôi."
"Ừ." Khương Tiện Chi thấy Chu Dĩ Ninh không có ý định nói thêm gì với Trương Dã thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cùng Chu Dĩ Ninh chuẩn bị rời đi.
Bị cả hai phớt lờ, Trương Dã chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran như lửa đốt, cậu ta nghiến răng nói: "Khương Tiện Chi, bây giờ cô đối xử với tôi như thế đấy hả?"
Khương Tiện Chi ngơ ngác nhìn cậu ta: "Trước đây chẳng phải cậu cũng đối xử với tớ như thế sao? Muốn người khác tôn trọng mình thì trước tiên phải học cách tôn trọng người khác đã chứ. Đến đạo lý đơn giản này mà cậu cũng không hiểu, còn là người đứng nhất khối nữa chứ."
Nói xong, Khương Tiện Chi cũng chẳng muốn để ý đến Trương Dã nữa, nàng thậm chí còn thấy xấu hổ vì trước đây mình từng "say nắng" cậu ta.
Chu Dĩ Ninh cười gật đầu với nàng, cả hai cùng nhau đi về phía cầu thang thoát hiểm.
Còn Trương Dã đứng ngây ra ở hành lang, mặt lúc trắng lúc đỏ, đám con gái dạo này bị làm sao thế không biết? Cứ thích chơi trò “lạt mềm buộc chặt” với cậu ta, nhưng mà cậu ta sẽ không mắc bẫy đâu.
Trong khi đó, Chu Dĩ Ninh và Khương Tiện Chi đã đến khu cầu thang thoát hiểm. Cầu thang này thông với một hành lang lộ thiên, một bên hành lang có đặt ghế dài.
Chu Dĩ Ninh mang theo giấy ăn, thuần thục lau sạch ghế dài, rồi mới cười nhìn Khương Tiện Chi: "Ngồi đi."
"Cảm ơn cậu." Khương Tiện Chi đỏ mặt nói cảm ơn. Không hiểu sao, nàng có chút thích cái cách Chu Dĩ Ninh làm những việc này cho mình.
Không phải là nàng muốn sai bảo Chu Dĩ Ninh gì đâu. Chỉ là nàng cảm thấy Chu Dĩ Ninh làm những việc này cho mình rất tự nhiên. Không giống như Sử Viện Viện và Tư Nhã Thanh, tuy họ cũng là bạn của nàng, nhưng khi đối xử với nàng thì họ vẫn luôn giữ kẽ.
Còn Chu Dĩ Ninh thì rất tùy hứng, khiến nàng cảm thấy rất thoải mái, Khương Tiện Chi nghĩ đây mới là cách mà bạn bè nên đối xử với nhau.
Nàng ngồi xuống, có chút sợ Chu Dĩ Ninh chê mình ngốc, nên vội vàng nói trước: "Lát nữa nếu mình không hiểu thì cậu đừng có mắng mình nhé?"
Đôi mắt hồ ly của cô bé ngoan ngoãn nhìn Chu Dĩ Ninh, Chu Dĩ Ninh cong môi cười, nói: "Được, sẽ không mắng cậu đâu, nhưng mình hỏi gì cậu cũng phải thành thật trả lời, như vậy thì mình mới giúp cậu cải thiện được điểm số."
"Ừm." Khương Tiện Chi ngoan ngoãn gật đầu, thấy Chu Dĩ Ninh cười lên trông rất xinh.
Chu Dĩ Ninh lấy bài kiểm tra tháng ra, liếc nhìn những câu Khương Tiện Chi làm sai, trong lòng đã nắm được trình độ của nàng.
"Cậu học không chắc kiến thức cơ bản lắm, có phải có những câu cậu không biết người ra đề muốn kiểm tra cái gì không?"
"Ừm, mình ít khi được trên 90 điểm môn Toán lắm." Khương Tiện Chi nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Được trên 90 điểm không phải là chuyện khó, chỉ cần cậu làm theo những gì mình nói trong năm tới là được." Chu Dĩ Ninh vừa nói vừa bắt đầu giảng câu sai đầu tiên cho Khương Tiện Chi.
"Câu này muốn kiểm tra kiến thức về hàm số, mình sẽ viết ra những điểm quan trọng, cậu chú ý ghi lại nhé..."
Chu Dĩ Ninh biết Khương Tiện Chi học không tốt kiến thức cơ bản nên giảng rất kỹ. Cô chia nhỏ một câu trắc nghiệm, trước tiên giúp Khương Tiện Chi ôn lại kiến thức, sau đó áp dụng kiến thức vào bài.
Khương Tiện Chi không hiểu câu này khi học trên lớp. Nhưng lớp 1 của nàng toàn là học sinh giỏi, các bạn khác đều hiểu hết rồi nên nàng ngại không dám hỏi lại thầy cô, nhưng vừa rồi khi nghe Chu Dĩ Ninh giảng thì nàng đã hiểu rồi.
Khương Tiện Chi cảm thấy Chu Dĩ Ninh giảng còn hay hơn cả gia sư của mình.
Giảng xong một câu, chuông báo giờ tự học lúc này cũng reo lên. Chu Dĩ Ninh cười nói với Khương Tiện Chi: "Phần còn lại lát nữa ăn cơm mình sẽ giảng tiếp cho cậu, liên lạc qua điện thoại nhé."
"Được." Khương Tiện Chi cười với Chu Dĩ Ninh, cả hai chạy nhanh về lớp.
4
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
