TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 39
Chương 21: Có Phải Con Đang Yêu Sớm Không?

Về đến lớp, Chu Dĩ Ninh lôi ngay một quyển sổ mới ra, bắt đầu tổng hợp lại tất tần tật các dạng toán thường gặp trong đề thi đại học.

Đương nhiên, mấy cái này thì bản thân cô chắc chắn là không cần rồi. Cô làm là để chuẩn bị cho Khương Tiện Chi thôi. Đã hứa giúp bạn mình vượt qua cái môn toán này thì Chu Dĩ Ninh dĩ nhiên sẽ giúp đến nơi đến chốn, hệ thống lại toàn bộ các dạng bài, giúp Khương Tiện Chi nắm vững kiến thức cơ bản trước đã.

Dù sao thì người ta cũng vừa giúp mình một chuyện lớn, mình giúp người ta học bù cũng coi như là trả lễ.

Nghĩ vậy, Chu Dĩ Ninh cặm cụi viết từng chút một.

Cả buổi tối tiết tự học, Chu Dĩ Ninh chỉ cắm đầu vào tổng hợp kiến thức. Hứa Nguyệt Minh tò mò liếc trộm cô mấy lần, thấy Chu Dĩ Ninh đang hệ thống lại các dạng bài, cậu ta không khỏi thèm thuồng.

Toán của Chu Dĩ Ninh giỏi như vậy, nếu mượn được quyển này chép lại thì ôn thi đỡ biết bao nhiêu.

Đến tận chín giờ rưỡi, tiếng chuông báo tan học cho đám học sinh bán trú cuối cùng cũng vang lên. Chu Dĩ Ninh đã viết kín cả một quyển sổ, tất cả các dạng bài có thể nghĩ ra, cô đều ghi hết vào đó.

Hứa Nguyệt Minh thấy cô thu dọn đồ đạc thì đánh bạo hỏi: "Cậu viết cái gì cả buổi tối vậy?"

Chu Dĩ Ninh thậm chí còn chẳng thèm nhìn cậu ta: "Liên quan gì đến cậu?"

"Tặc, dù sao cậu cũng viết xong rồi, cho tớ mượn photo một bản được không?" Hứa Nguyệt Minh lại hỏi.

"Nằm mơ đi, tôi với cậu thân thiết lắm à? Sao cậu mặt dày thế, cậu có thấy ngại không chứ tôi thấy ngại thay cho cậu đấy." Vẻ mặt Chu Dĩ Ninh lộ rõ vẻ chán ghét, chẳng buồn để ý đến Hứa Nguyệt Minh. Loại người này đúng là thấy người sang bắt quàng làm họ, cô đoán Hứa Nguyệt Minh chắc chắn không ít lần bắt nạt nguyên chủ, giờ còn mặt dày đến hỏi mượn vở.

"Không cho mượn thì thôi, làm gì ghê vậy." Hứa Nguyệt Minh lầm bầm một tiếng, đeo cặp lên rồi lủi thủi bỏ đi.

Chu Dĩ Ninh cũng thu dọn xong cặp sách. Điền Tuyết đã đứng đợi cô ở phía trước rồi.

Cả hai cùng nhau ra khỏi khu dạy học. Chu Dĩ Ninh nghĩ đến việc học lực môn toán của Điền Tuyết cũng không khá khẩm gì, liền định bụng sẽ in cho cô bạn một bản.

"Tối nay tớ tổng hợp lại các dạng toán thi đại học, lát nữa tớ in cho cậu một bản nhé." Dù sao cũng là bạn của nguyên chủ, có thể giúp đỡ được chút nào thì giúp thôi.

"Cảm ơn cậu, nhưng tớ chưa chắc đã hiểu được đâu." Điền Tuyết có vẻ hơi mất tinh thần.

"Cái gì không hiểu thì cứ hỏi tớ, cứ từ từ rồi đâu sẽ vào đấy thôi, điểm số rồi sẽ tăng lên." Chu Dĩ Ninh động viên.

Ánh mắt Điền Tuyết hướng về phía Chu Dĩ Ninh, thấy dáng đi của Chu Dĩ Ninh không còn khom lưng như trước nữa, cô ta lên tiếng: "Cậu thay đổi nhiều thật đấy, cảm giác được mọi người yêu thích chắc là thích lắm nhỉ?"

Chu Dĩ Ninh không ngờ cô bạn lại nói vậy, nhưng cô lắc đầu với Điền Tuyết: "Ánh mắt của người khác là thứ vô dụng nhất, quan trọng là được là chính mình thôi. Người ta sống cả đời là cho bản thân mình chứ đâu phải cho người khác, cậu đó, nghĩ nhiều quá rồi."

Điền Tuyết im lặng, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau: "Vậy cậu nhớ mai buổi trưa đi cùng tớ cắt tóc đấy."

"Được thôi, đến lúc đó gọi điện cho tớ." Chu Dĩ Ninh vui vẻ đáp ứng.

Rất nhanh sau đó, cả hai đến ngã ba đường. Đi về phía quán net, Chu Dĩ Ninh nạp tiền một tiếng, tùy tiện bật một cái máy lên tiếp tục viết nốt phần còn lại của cuốn tiểu thuyết dang dở lần trước, rồi gửi bản thảo sáu nghìn chữ thể loại kinh dị này đi.

Giờ thì chỉ còn nước chờ thông báo từ các nền tảng thôi. Chu Dĩ Ninh lấy chiếc USB mà Khương Tiện Chi đưa cho ra, sau đó tải video bên trong lên tài khoản đám mây của mình để làm bản sao lưu.

Cô lúc này mới mở video lên xem kỹ càng. Trên video có ghi thời gian. Chu Dĩ Ninh mở "tường tỏ tình" của trường lên, nhưng phát hiện ra những dòng tỏ tình kia đã bị xóa mất rồi, không biết là do người của trường làm, hay là do người đã hãm hại cô làm nữa.

Chu Dĩ Ninh khẽ nhíu mày, may mà trước đó cô đã quay lại màn hình để lấy bằng chứng rồi, nếu không thì đến thời gian bài đăng được đăng lên cũng chẳng biết nữa.

Chu Dĩ Ninh đăng nhập vào đám mây, mở đoạn video quay màn hình kia lên tìm kiếm. Cô phát hiện ra bài đăng trên tường tỏ tình được đăng vào lúc 10 giờ 5 phút, thời điểm này rất nhạy cảm, vừa đúng lúc đám học sinh bán trú tan học buổi tối.

Người hãm hại mình chắc chắn là học sinh của trường, theo tính cách cẩn trọng của nguyên chủ thì không thể nào có xung đột với người ngoài trường được.

Bài được đăng vào lúc 10 giờ 5 phút, vậy thì người đăng bài phải là người đã vào quán net trong khoảng thời gian từ 9 giờ 30 đến 10 giờ 5 phút. Cô chỉ cần tập trung xem đoạn video trong khoảng thời gian này là được.

Nghĩ vậy, Chu Dĩ Ninh bắt đầu xem trực tiếp từ lúc 9 giờ 30. Thời điểm này không có nhiều người đến quán net, cộng thêm việc bây giờ nhà nào cũng có máy tính, việc kinh doanh của quán net từ lâu đã không còn được như trước nữa.

Từ 9 giờ 30 đến 10 giờ 5 phút chỉ có năm người vào quán net, nhưng cả năm người đều không mặc đồng phục.

Chu Dĩ Ninh lại chụp lại màn hình những đoạn có mặt năm người này, trong đó ba người nhìn rõ mặt, vừa nhìn đã biết là thành phần bất hảo trong xã hội, chỉ còn lại hai người là không nhìn rõ mặt, nhưng người thấp bé hơn nhìn có vẻ là con gái, Chu Dĩ Ninh cứ thấy hơi quen quen.

Cô gửi bản chụp màn hình vào điện thoại một bản, đến tận lúc ra về vẫn không thể nhớ ra người đó là ai.

Chu Dĩ Ninh đi về phía nhà của nguyên chủ, hôm nay có hơi muộn rồi, đã gần 11 giờ đêm.

Cô thật sự rất ghét cái nhà này, nếu có tiền, Chu Dĩ Ninh thà ở nội trú chứ không muốn về nhìn mặt ba cái con người điên khùng kia.

Nhưng không còn cách nào khác, bây giờ cô nghèo rớt mồng tơi, trong người không có đến một trăm tệ.

Chu Dĩ Ninh lên đến tầng năm, mở cửa phòng 501 ra. Hôm nay cô có hơi mệt, đi học cả ngày, vừa rồi còn viết ba nghìn chữ tiểu thuyết, lại còn xem đi xem lại camera giám sát, tốn không ít sức lực.

Bây giờ Chu Dĩ Ninh chỉ muốn nhanh chóng đi tắm rửa rồi đi ngủ thôi. Đợi đến khi cô mở cửa ra, đèn trong phòng khách lại đang sáng.

Triệu Tú Na thấy cô về thì có vẻ thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy mái tóc của Chu Dĩ Ninh, sắc mặt của Triệu Tú Na lại thay đổi.

"Sao giờ này mới về? Còn nữa, tóc của con là thế nào?" Triệu Tú Na nhíu mày hỏi.

"Con đã nói rồi mà, hôm qua với hôm nay thầy cô có tiết giảng bài, nên tan học muộn hơn một chút, còn tóc thì trưa con đã nói là đi cắt tóc rồi, có gì không đúng sao?"

Triệu Tú Na lại đánh giá Chu Dĩ Ninh một lượt, hỏi: "Con thành thật nói cho mẹ biết, có phải con yêu sớm rồi không?"

Chu Dĩ Ninh chỉ cảm thấy nghẹt thở, không hỏi han gì đã chụp ngay cho con gái cái mũ này, trên đời này thật sự có loại mẹ như vậy sao? Nếu là nguyên chủ, bị chính mẹ mình oan uổng như vậy thì sẽ đau lòng đến mức nào chứ?

Chu Dĩ Ninh không chút dấu vết bật chức năng ghi âm của điện thoại lên, cô cần thu thập những bằng chứng này, những bằng chứng này sẽ là boomerang phản lại những người đã từng làm tổn thương nguyên chủ.

"Con không có." Chu Dĩ Ninh lạnh lùng nói.

"Còn nói là không có. Mấy ngày nay con thay đổi nhiều đến mức nào mọi người đều thấy rõ cả rồi. Hơn nữa, trước đây con có bao giờ để ý đến hình tượng gì đâu, đến kiểu tóc cũng chẳng có yêu cầu gì. Sao hôm nay tự dưng lại đi cắt cái kiểu tóc này, còn bảo là không phải vì yêu sớm hả?" Bình thường Triệu Tú Na luôn nhút nhát, nhưng lúc này bà ta lại như phát điên lên, chất vấn Chu Dĩ Ninh một cách kích động.

4

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.