0 chữ
Chương 36
Chương 19.2
Lúc Trương Dã nói câu này, cậu ta cảm thấy hơi tự hào về bạn mình. Chu Dĩ Ninh trước kia vốn dĩ bình thường không có gì nổi bật, nhưng bây giờ cô ấy là một học sinh ưu tú mới nổi, nhan sắc cũng đẹp hơn trước kia rất nhiều, cả người có khí chất hẳn ra, chắc chắn sẽ rất được các bạn nam yêu thích.
Mà một cô gái như vậy lại thầm mến cậu ta, cậu ta cảm thấy rất nở mày nở mặt.
Trương Dã chỉnh sửa lại quần áo, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chuẩn bị đi ra cửa. Cậu ta vừa bước được hai bước, Chu Dĩ Ninh ở cửa đã lên tiếng.
"Khương Tiện Chi." Cô gọi tên Khương Tiện Chi, rồi cười nháy mắt với Khương Tiện Chi.
Khương Tiện Chi đương nhiên cũng đã chú ý đến Chu Dĩ Ninh. Nàng cất USB vào trong túi, chạy nhanh ra khỏi lớp rồi cùng Chu Dĩ Ninh đi ra ngoài.
Mặt Trương Dã tái mét, đứng chôn chân ở hành lang, đi không được, về cũng không xong.
Con nhỏ Chu Dĩ Ninh này được đó, vậy mà không phải đến tìm cậu ta?
Mấy nam sinh vừa trêu chọc Trương Dã cũng vội vàng tản đi. Nhà Trương Dã có tiền, không phải người bình thường có thể đắc tội được.
Còn Chu Dĩ Ninh trực tiếp dẫn Khương Tiện Chi ra khỏi khu dạy học. Thời gian nghỉ giữa hai tiết học là hai mươi phút, vì vậy hai người có đủ thời gian để nói về chuyện camera giám sát.
Đi mãi đến khi ra đến sân vận động, Chu Dĩ Ninh mới dừng lại. Lúc này, trên sân vận động có rất nhiều người, có người rủ nhau chạy bộ, cũng có mấy cặp đôi yêu sớm nhân lúc sân vận động đông người, trà trộn vào đó để lén lút hẹn hò.
Chu Dĩ Ninh tìm một chỗ trống, rồi mới mở miệng: "Cậu mang USB theo không?"
"Có, mình sợ có chuyện ngoài ý muốn nên đã sao chép một bản vào máy tính ở nhà rồi. Mình có xem qua một lần vào buổi trưa rồi, không nhìn ra là ai làm cả." Khương Tiện Chi vừa nói vừa đưa chiếc USB màu bạc trong tay cho Chu Dĩ Ninh.
"Cảm ơn cậu, cậu lại giúp mình một việc lớn rồi. Nợ cậu một ân tình, đợi sau này có cơ hội mình sẽ trả cậu." Chu Dĩ Ninh thật sự rất cảm kích Khương Tiện Chi. Vốn dĩ cuốn nhật ký của nguyên chủ không hiểu sao lại đến chỗ Khương Tiện Chi. Khương Tiện Chi cũng là người vô tội, bây giờ nàng còn quay lại giúp cô, cô thật sự phải cảm ơn người ta.
Chỉ là bây giờ Chu Dĩ Ninh nghèo rớt mồng tơi, thật sự không biết phải báo đáp người ta như thế nào, ân tình này chỉ có thể nợ trước vậy.
Khương Tiện Chi lại ngẩn người ra một lát. Trước kia mấy người bạn được gọi là bạn của nàng, cũng từng nhờ nàng giúp đỡ nhưng những người đó chưa bao giờ nói đến chuyện trả ân tình gì cả, cứ như là vì nhà nàng có quyền có thế nên nàng phải giúp những người đó vậy.
Đương nhiên, sau này Khương Tiện Chi cũng khôn ra, không còn qua lại với những người chỉ muốn lợi dụng mình nữa. Bên cạnh nàng bây giờ chỉ có Sử Viện Viện và Tư Nhã Thanh là hai người bạn mà thôi.
"Không cần trả ân tình đâu, mình làm vậy cũng là để chứng minh sự trong sạch của mình thôi." Khương Tiện Chi nói.
"Dù sao thì cũng cảm ơn cậu. Tối nay mình về sẽ xem lại camera giám sát, xem có thể tìm được manh mối hữu dụng nào không." Tối nay Chu Dĩ Ninh vẫn định ra tiệm net, dành chút thời gian viết tiểu thuyết sau đó xem kỹ lại video giám sát.
"Ừ, chúng ta đi dạo ở sân vận động rồi về nhé. Mình vừa tính mấy bài toán, đau đầu quá."
Thành tích của Khương Tiện Chi vốn dĩ không đủ để vào lớp 1. Lớp 1 là lớp tốt nhất khối văn của lớp 11, học sinh trong lớp hoặc là nằm trong top mấy chục người của khối, hoặc là gia thế đặc biệt tốt, bỏ tiền vào học.
Khương Tiện Chi chính là loại thứ hai. Trước kia nàng rất mê Trương Dã, nhất quyết đòi người nhà đưa nàng vào lớp 1. Nhưng mấy ngày nay Khương Tiện Chi luôn cảm thấy mình hình như đã thay đổi, tình cảm nàng đối với Trương Dã hình như đột nhiên nhạt đi rất nhiều, không còn mù quáng sùng bái Trương Dã như hồi nhỏ nữa.
"Sao vậy? Là bài kiểm tra toán tháng này hả? Cậu có bài nào không biết có thể hỏi mình." Chu Dĩ Ninh cười với nàng.
Tiền thì cô không có, nhưng giảng bài cho Khương Tiện Chi thì hoàn toàn không có vấn đề gì.
"À phải rồi, cậu thi toán được nhất khối đó!" Mắt Khương Tiện Chi sáng lên, nhưng rất nhanh nàng lại mất hứng.
"Thôi bỏ đi, nhà mình thật ra có mời gia sư rồi, một tiết học một ngàn tệ, thầy giáo giảng bài cho mình có khi mình vẫn không hiểu, không làm phiền cậu đâu."
Khương Tiện Chi thật sự cảm thấy môn toán của mình thật dở tệ. Bài kiểm tra 150 điểm, lần nào nàng cũng chỉ được sáu, bảy chục điểm, về cơ bản từ khi học cấp ba đến giờ nàng chưa bao giờ thi toán trên 90 điểm cả.
Khương Tiện Chi cảm thấy mình và Chu Dĩ Ninh bây giờ dù sao cũng coi như là bạn bè rồi, nàng không muốn bạn mình cảm thấy mình ngốc nghếch.
"Cậu có thể thử xem, lỡ đâu mình giảng hay hơn thầy giáo thì sao?" Chu Dĩ Ninh nháy mắt với nàng, cười nói.
Khương Tiện Chi thấy Chu Dĩ Ninh cười với mình thì vành tai hơi nóng lên. Hôm nay nàng mới phát hiện ra rằng Chu Dĩ Ninh trông khá xinh, chỉ là trước kia bị mái bằng dày cộp che mất thôi.
"Vậy, thử xem?"
"Ừ." Chu Dĩ Ninh gật đầu cười đáp.
Mà một cô gái như vậy lại thầm mến cậu ta, cậu ta cảm thấy rất nở mày nở mặt.
Trương Dã chỉnh sửa lại quần áo, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chuẩn bị đi ra cửa. Cậu ta vừa bước được hai bước, Chu Dĩ Ninh ở cửa đã lên tiếng.
"Khương Tiện Chi." Cô gọi tên Khương Tiện Chi, rồi cười nháy mắt với Khương Tiện Chi.
Khương Tiện Chi đương nhiên cũng đã chú ý đến Chu Dĩ Ninh. Nàng cất USB vào trong túi, chạy nhanh ra khỏi lớp rồi cùng Chu Dĩ Ninh đi ra ngoài.
Mặt Trương Dã tái mét, đứng chôn chân ở hành lang, đi không được, về cũng không xong.
Mấy nam sinh vừa trêu chọc Trương Dã cũng vội vàng tản đi. Nhà Trương Dã có tiền, không phải người bình thường có thể đắc tội được.
Còn Chu Dĩ Ninh trực tiếp dẫn Khương Tiện Chi ra khỏi khu dạy học. Thời gian nghỉ giữa hai tiết học là hai mươi phút, vì vậy hai người có đủ thời gian để nói về chuyện camera giám sát.
Đi mãi đến khi ra đến sân vận động, Chu Dĩ Ninh mới dừng lại. Lúc này, trên sân vận động có rất nhiều người, có người rủ nhau chạy bộ, cũng có mấy cặp đôi yêu sớm nhân lúc sân vận động đông người, trà trộn vào đó để lén lút hẹn hò.
Chu Dĩ Ninh tìm một chỗ trống, rồi mới mở miệng: "Cậu mang USB theo không?"
"Có, mình sợ có chuyện ngoài ý muốn nên đã sao chép một bản vào máy tính ở nhà rồi. Mình có xem qua một lần vào buổi trưa rồi, không nhìn ra là ai làm cả." Khương Tiện Chi vừa nói vừa đưa chiếc USB màu bạc trong tay cho Chu Dĩ Ninh.
Chỉ là bây giờ Chu Dĩ Ninh nghèo rớt mồng tơi, thật sự không biết phải báo đáp người ta như thế nào, ân tình này chỉ có thể nợ trước vậy.
Khương Tiện Chi lại ngẩn người ra một lát. Trước kia mấy người bạn được gọi là bạn của nàng, cũng từng nhờ nàng giúp đỡ nhưng những người đó chưa bao giờ nói đến chuyện trả ân tình gì cả, cứ như là vì nhà nàng có quyền có thế nên nàng phải giúp những người đó vậy.
"Không cần trả ân tình đâu, mình làm vậy cũng là để chứng minh sự trong sạch của mình thôi." Khương Tiện Chi nói.
"Dù sao thì cũng cảm ơn cậu. Tối nay mình về sẽ xem lại camera giám sát, xem có thể tìm được manh mối hữu dụng nào không." Tối nay Chu Dĩ Ninh vẫn định ra tiệm net, dành chút thời gian viết tiểu thuyết sau đó xem kỹ lại video giám sát.
"Ừ, chúng ta đi dạo ở sân vận động rồi về nhé. Mình vừa tính mấy bài toán, đau đầu quá."
Thành tích của Khương Tiện Chi vốn dĩ không đủ để vào lớp 1. Lớp 1 là lớp tốt nhất khối văn của lớp 11, học sinh trong lớp hoặc là nằm trong top mấy chục người của khối, hoặc là gia thế đặc biệt tốt, bỏ tiền vào học.
Khương Tiện Chi chính là loại thứ hai. Trước kia nàng rất mê Trương Dã, nhất quyết đòi người nhà đưa nàng vào lớp 1. Nhưng mấy ngày nay Khương Tiện Chi luôn cảm thấy mình hình như đã thay đổi, tình cảm nàng đối với Trương Dã hình như đột nhiên nhạt đi rất nhiều, không còn mù quáng sùng bái Trương Dã như hồi nhỏ nữa.
"Sao vậy? Là bài kiểm tra toán tháng này hả? Cậu có bài nào không biết có thể hỏi mình." Chu Dĩ Ninh cười với nàng.
Tiền thì cô không có, nhưng giảng bài cho Khương Tiện Chi thì hoàn toàn không có vấn đề gì.
"À phải rồi, cậu thi toán được nhất khối đó!" Mắt Khương Tiện Chi sáng lên, nhưng rất nhanh nàng lại mất hứng.
"Thôi bỏ đi, nhà mình thật ra có mời gia sư rồi, một tiết học một ngàn tệ, thầy giáo giảng bài cho mình có khi mình vẫn không hiểu, không làm phiền cậu đâu."
Khương Tiện Chi thật sự cảm thấy môn toán của mình thật dở tệ. Bài kiểm tra 150 điểm, lần nào nàng cũng chỉ được sáu, bảy chục điểm, về cơ bản từ khi học cấp ba đến giờ nàng chưa bao giờ thi toán trên 90 điểm cả.
Khương Tiện Chi cảm thấy mình và Chu Dĩ Ninh bây giờ dù sao cũng coi như là bạn bè rồi, nàng không muốn bạn mình cảm thấy mình ngốc nghếch.
"Cậu có thể thử xem, lỡ đâu mình giảng hay hơn thầy giáo thì sao?" Chu Dĩ Ninh nháy mắt với nàng, cười nói.
Khương Tiện Chi thấy Chu Dĩ Ninh cười với mình thì vành tai hơi nóng lên. Hôm nay nàng mới phát hiện ra rằng Chu Dĩ Ninh trông khá xinh, chỉ là trước kia bị mái bằng dày cộp che mất thôi.
"Vậy, thử xem?"
"Ừ." Chu Dĩ Ninh gật đầu cười đáp.
4
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
