0 chữ
Chương 35
Chương 19.1: Đó Thực Sự Là Chu Dĩ Ninh Sao?
Thấy Trương Dã không đáp lời, Chu Dĩ Ninh cũng chẳng buồn để ý đến cậu ta, kéo tay Vu Dương bỏ đi.
Trương Dã cứ thế bị bơ đẹp đứng ở đó, mặt mày khó coi. Vài học sinh còn lén lút dùng điện thoại chụp lại cảnh hai người vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã lan truyền trong một nhóm nhỏ học sinh.
Trong mấy nhóm chat nhỏ, mọi người đang bàn tán xôn xao về chuyện này.
[Ối giời ơi, mấy má ơi, xem ai kìa, Trương Dã đi với ai đấy?]
[Con nhỏ đó là ai vậy? Trông hơi giống Chu Dĩ Ninh, nhưng mà xinh hơn Chu Dĩ Ninh nhiều. Chu Dĩ Ninh trước giờ toàn để tóc mái, có bao giờ xõa tóc đâu.]
[Tui cũng thấy giống, mà Trương Dã không phải ghét Chu Dĩ Ninh lắm hả? Sao lại đi nói chuyện với Chu Dĩ Ninh được?]
[Chắc là thấy Chu Dĩ Ninh xinh lên nên hối hận đó mà, đàn ông mà.]
[Đùa hả, đó thật sự là Chu Dĩ Ninh á? Tôi không tin đâu!]
Rất nhiều người đang nhiệt tình thảo luận trong các nhóm chat nhỏ. Lúc này, Chu Dĩ Ninh đã vào lớp. Khi cô vừa bước vào, lớp học vốn đang ồn ào bỗng chốc im bặt.
Chu Dĩ Ninh đảo mắt nhìn mọi người, "Gì đó? Chưa thấy mình bao giờ hả?"
"Đâu có, chị Chu mới cắt tóc hả? Xinh quá trời luôn." Một nữ sinh từng hỏi Chu Dĩ Ninh bài tập buổi sáng cười nói.
"Đúng rồi đó, cắt ở đâu vậy, tớ cũng muốn đi cắt tóc." Một nữ sinh khác hùa theo.
Chu Dĩ Ninh cười, kể tên tiệm làm tóc cho cô bạn rồi trở về chỗ ngồi của mình.
Hứa Nguyệt Minh lén lút liếc nhìn Chu Dĩ Ninh, cảm nhận được ánh mắt của Chu Dĩ Ninh nhìn mình cậu ta vội vàng dời mắt đi, một giây làm ra tám trăm cái động tác giả trân.
Chu Dĩ Ninh thấy cậu ta cứ như ngồi trên đống lửa, nhíu mày nói: "Cậu không sao chứ? Cứ rung bàn hoài vậy, bị tăng động à? Tôi khuyên cậu nên đi khám sớm đi, không thì lớn đầu rồi chắc khó chữa lắm."
Hứa Nguyệt Minh bị cô chọc tức đến bốc hỏa, tốt lắm, chút tình cảm non nớt vừa nảy sinh với Chu Dĩ Ninh đã bị dập tắt ngay tức khắc. Cái miệng của Chu Dĩ Ninh vẫn độc địa như xưa.
"Cậu mới bị tăng động." Cậu ta lầm bầm một câu, lấy sách bài tập ra làm.
Không ít người trong lớp đã nhận thấy sự thay đổi của Chu Dĩ Ninh. Nếu như mấy ngày trước Chu Dĩ Ninh thay đổi về khí chất, thì hôm nay Chu Dĩ Ninh đã thay đổi cả kiểu tóc, nhan sắc tăng vọt mấy bậc, cả người so với trước kia cứ như là biến thành một người khác vậy.
Buổi chiều tiết đầu là môn tiếng Anh. Thầy Tào mặt mày cau có bước vào lớp 19. Cũng tại Chu Dĩ Ninh mà lớp 19 do thầy dạy có điểm trung bình đứng bét toàn khối. Đáng giận hơn là ông ta còn nghe nói các môn khác của Chu Dĩ Ninh đều đứng nhất khối, gần như tuyệt đối.
Thi tiếng Anh được 0 điểm, rõ ràng là đang khıêυ khí©h ông ta.
Thầy Tào tức giận đùng đùng bước vào lớp. Học sinh trong lớp thấy tình hình không ổn, đứa nào đứa nấy im thin thít như chim cút.
"Nhìn điểm của mình đi. Có vài bạn học sinh chẳng có chút tinh thần đồng đội nào cả. Điểm thi quá thấp, khiến cho điểm trung bình của cả lớp các em đứng chót toàn khối."
Thầy Tào vừa nói vừa nhìn về phía Chu Dĩ Ninh, thấy Chu Dĩ Ninh chẳng hề xem việc mình được 0 điểm tiếng Anh ra gì, thậm chí còn đổi kiểu tóc, thầy chế giễu: "Có người cả ngày không lo học hành, chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương, có thấy người ta thèm để ý tới mình không?"
Chu Dĩ Ninh chẳng hề sợ ông ta. Cô nhìn thẳng vào thầy Tào, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Cô vừa cười một cái, thầy Tào càng thêm tức giận: "Học là học cho bản thân mình, các em tưởng là học cho tôi chắc? Lớp trưởng, lên phát bài kiểm tra."
Ông ta thao thao bất tuyệt một mình, chẳng gây ra chút tổn thương nào cho Chu Dĩ Ninh, thậm chí ông ta còn thấy mắng mệt cả người. Thầy Tào đành phải ngừng phê bình, chuẩn bị giảng bài kiểm tra.
Còn Chu Dĩ Ninh thì lấy ra bản phác thảo tiểu thuyết của mình, bắt đầu viết, chuẩn bị hoàn thiện lại bản phác thảo.
Vì bực mình, thầy Tào cố ý không cho lớp 19 nghỉ giải lao, hai tiết học liền nhau. Đến khi tan học, học sinh lũ lượt kéo nhau đi vệ sinh.
Chu Dĩ Ninh sợ trên tầng 4 đông nên dứt khoát xuống tầng 3 đi vệ sinh. Trên đường đi, cô gặp không ít người từ các lớp khác, ai nấy đều nhìn cô chằm chằm.
"Ê, tụi bây coi kìa, đó là Chu Dĩ Ninh đó, nó cắt tóc rồi, xinh hẳn ra."
"Đúng đó, nhìn như vậy thấy nó cũng đâu kém gì Chung Vũ Manh với Khương Tiện Chi đâu."
"Thôi đi, tao vẫn thích kiểu của Chung Vũ Manh hơn, kiểu học sinh ưu tú dịu dàng."
"Mà nghe nói chiều nay lúc đi học nó lại nói chuyện với Trương Dã đó, không biết có phải Trương Dã hối hận rồi không."
"Chắc không đâu, anh Dã có Chung Vũ Manh bên cạnh rồi, chắc chắn không thèm để ý đến nó đâu."
"Ừ, cũng phải."
Chu Dĩ Ninh chẳng bận tâm đến những lời bàn tán này. Cô từ nhà vệ sinh đi ra, rồi đi thẳng đến lớp 1.
Lúc Chu Dĩ Ninh đứng ở cửa lớp 1 nhìn vào bên trong, có vài nam sinh thích trêu chọc trong lớp 1 huýt sáo với Trương Dã.
"Anh Dã, người ta chắc chắn là đến tìm anh đó."
"Đúng đó anh Dã, thật không ngờ Chu Dĩ Ninh lại xinh đẹp đến vậy, trước giờ không để ý đến nó."
"Anh Dã, hay là anh cân nhắc lại đi, không phải anh thích mấy em học giỏi sao?"
"Đúng đó, đúng đó."
Trương Dã làm bộ hắng giọng một tiếng, nói: "Hừ, vừa nãy lúc đi học còn giả bộ không thèm để ý đến tôi, nhanh vậy đã lại đến tìm tôi rồi, mấy cô gái này đúng là thích nói một đằng nghĩ một nẻo, còn nói là không muốn gây sự chú ý với tôi."
Trương Dã cứ thế bị bơ đẹp đứng ở đó, mặt mày khó coi. Vài học sinh còn lén lút dùng điện thoại chụp lại cảnh hai người vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã lan truyền trong một nhóm nhỏ học sinh.
Trong mấy nhóm chat nhỏ, mọi người đang bàn tán xôn xao về chuyện này.
[Ối giời ơi, mấy má ơi, xem ai kìa, Trương Dã đi với ai đấy?]
[Con nhỏ đó là ai vậy? Trông hơi giống Chu Dĩ Ninh, nhưng mà xinh hơn Chu Dĩ Ninh nhiều. Chu Dĩ Ninh trước giờ toàn để tóc mái, có bao giờ xõa tóc đâu.]
[Tui cũng thấy giống, mà Trương Dã không phải ghét Chu Dĩ Ninh lắm hả? Sao lại đi nói chuyện với Chu Dĩ Ninh được?]
[Chắc là thấy Chu Dĩ Ninh xinh lên nên hối hận đó mà, đàn ông mà.]
[Đùa hả, đó thật sự là Chu Dĩ Ninh á? Tôi không tin đâu!]
Chu Dĩ Ninh đảo mắt nhìn mọi người, "Gì đó? Chưa thấy mình bao giờ hả?"
"Đâu có, chị Chu mới cắt tóc hả? Xinh quá trời luôn." Một nữ sinh từng hỏi Chu Dĩ Ninh bài tập buổi sáng cười nói.
"Đúng rồi đó, cắt ở đâu vậy, tớ cũng muốn đi cắt tóc." Một nữ sinh khác hùa theo.
Chu Dĩ Ninh cười, kể tên tiệm làm tóc cho cô bạn rồi trở về chỗ ngồi của mình.
Hứa Nguyệt Minh lén lút liếc nhìn Chu Dĩ Ninh, cảm nhận được ánh mắt của Chu Dĩ Ninh nhìn mình cậu ta vội vàng dời mắt đi, một giây làm ra tám trăm cái động tác giả trân.
Chu Dĩ Ninh thấy cậu ta cứ như ngồi trên đống lửa, nhíu mày nói: "Cậu không sao chứ? Cứ rung bàn hoài vậy, bị tăng động à? Tôi khuyên cậu nên đi khám sớm đi, không thì lớn đầu rồi chắc khó chữa lắm."
"Cậu mới bị tăng động." Cậu ta lầm bầm một câu, lấy sách bài tập ra làm.
Không ít người trong lớp đã nhận thấy sự thay đổi của Chu Dĩ Ninh. Nếu như mấy ngày trước Chu Dĩ Ninh thay đổi về khí chất, thì hôm nay Chu Dĩ Ninh đã thay đổi cả kiểu tóc, nhan sắc tăng vọt mấy bậc, cả người so với trước kia cứ như là biến thành một người khác vậy.
Buổi chiều tiết đầu là môn tiếng Anh. Thầy Tào mặt mày cau có bước vào lớp 19. Cũng tại Chu Dĩ Ninh mà lớp 19 do thầy dạy có điểm trung bình đứng bét toàn khối. Đáng giận hơn là ông ta còn nghe nói các môn khác của Chu Dĩ Ninh đều đứng nhất khối, gần như tuyệt đối.
Thầy Tào tức giận đùng đùng bước vào lớp. Học sinh trong lớp thấy tình hình không ổn, đứa nào đứa nấy im thin thít như chim cút.
"Nhìn điểm của mình đi. Có vài bạn học sinh chẳng có chút tinh thần đồng đội nào cả. Điểm thi quá thấp, khiến cho điểm trung bình của cả lớp các em đứng chót toàn khối."
Thầy Tào vừa nói vừa nhìn về phía Chu Dĩ Ninh, thấy Chu Dĩ Ninh chẳng hề xem việc mình được 0 điểm tiếng Anh ra gì, thậm chí còn đổi kiểu tóc, thầy chế giễu: "Có người cả ngày không lo học hành, chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương, có thấy người ta thèm để ý tới mình không?"
Chu Dĩ Ninh chẳng hề sợ ông ta. Cô nhìn thẳng vào thầy Tào, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Cô vừa cười một cái, thầy Tào càng thêm tức giận: "Học là học cho bản thân mình, các em tưởng là học cho tôi chắc? Lớp trưởng, lên phát bài kiểm tra."
Ông ta thao thao bất tuyệt một mình, chẳng gây ra chút tổn thương nào cho Chu Dĩ Ninh, thậm chí ông ta còn thấy mắng mệt cả người. Thầy Tào đành phải ngừng phê bình, chuẩn bị giảng bài kiểm tra.
Còn Chu Dĩ Ninh thì lấy ra bản phác thảo tiểu thuyết của mình, bắt đầu viết, chuẩn bị hoàn thiện lại bản phác thảo.
Vì bực mình, thầy Tào cố ý không cho lớp 19 nghỉ giải lao, hai tiết học liền nhau. Đến khi tan học, học sinh lũ lượt kéo nhau đi vệ sinh.
Chu Dĩ Ninh sợ trên tầng 4 đông nên dứt khoát xuống tầng 3 đi vệ sinh. Trên đường đi, cô gặp không ít người từ các lớp khác, ai nấy đều nhìn cô chằm chằm.
"Ê, tụi bây coi kìa, đó là Chu Dĩ Ninh đó, nó cắt tóc rồi, xinh hẳn ra."
"Đúng đó, nhìn như vậy thấy nó cũng đâu kém gì Chung Vũ Manh với Khương Tiện Chi đâu."
"Thôi đi, tao vẫn thích kiểu của Chung Vũ Manh hơn, kiểu học sinh ưu tú dịu dàng."
"Mà nghe nói chiều nay lúc đi học nó lại nói chuyện với Trương Dã đó, không biết có phải Trương Dã hối hận rồi không."
"Chắc không đâu, anh Dã có Chung Vũ Manh bên cạnh rồi, chắc chắn không thèm để ý đến nó đâu."
"Ừ, cũng phải."
Chu Dĩ Ninh chẳng bận tâm đến những lời bàn tán này. Cô từ nhà vệ sinh đi ra, rồi đi thẳng đến lớp 1.
Lúc Chu Dĩ Ninh đứng ở cửa lớp 1 nhìn vào bên trong, có vài nam sinh thích trêu chọc trong lớp 1 huýt sáo với Trương Dã.
"Anh Dã, người ta chắc chắn là đến tìm anh đó."
"Đúng đó anh Dã, thật không ngờ Chu Dĩ Ninh lại xinh đẹp đến vậy, trước giờ không để ý đến nó."
"Anh Dã, hay là anh cân nhắc lại đi, không phải anh thích mấy em học giỏi sao?"
"Đúng đó, đúng đó."
Trương Dã làm bộ hắng giọng một tiếng, nói: "Hừ, vừa nãy lúc đi học còn giả bộ không thèm để ý đến tôi, nhanh vậy đã lại đến tìm tôi rồi, mấy cô gái này đúng là thích nói một đằng nghĩ một nẻo, còn nói là không muốn gây sự chú ý với tôi."
4
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
