TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 34
Chương 18.2

"Chị Chu, cậu đi làm tóc à? Tớ vừa nhìn thấy cứ ngờ ngợ là cậu, nhưng mà không dám nhận."

"Ừ, tớ không thích mái bằng, trưa đi cắt tỉa lại." Chu Dĩ Ninh cười nói, lúc cô cười trông còn xinh hơn nữa.

"Đúng đấy, cậu để kiểu này xinh thật." Vu Dương vừa nói vừa lắc lắc cái túi đang cầm trên tay: "Đây là đồ ăn vặt tớ mua cho cậu, tớ còn mua mấy bài kiểm tra nhưng có mấy câu không biết làm, cậu phải chỉ bài cho tớ đấy."

"Không thành vấn đề." Chu Dĩ Ninh cười đáp.

Hai người đang đi thì Vu Dương thấy Trương Dã đang đứng ở phía trước không xa, nhìn bọn họ chằm chằm.

Vu Dương định nhắc Chu Dĩ Ninh, nhưng Chu Dĩ Ninh đã thấy Trương Dã rồi. Cô chẳng thèm để ý đến cậu ta, kéo Vu Dương đi thẳng về phía khu giảng đường.

Trương Dã bị ngó lơ hoàn toàn, cau mày gọi với theo: "Chu Dĩ Ninh, cô giả bộ không thấy tôi à?"

Chu Dĩ Ninh vốn lười để ý đến cậu ta, ai ngờ Trương Dã lại thích đâm đầu vào chỗ chết như vậy. Cô quay lại nhìn Trương Dã, hỏi: "Tôi thân với cậu lắm à? Cần phải để ý đến cậu?"

Trương Dã nghẹn họng không nói nên lời. Nhưng nhớ đến việc Chu Dĩ Ninh đăng "tâm thư" cho mình trên bảng tin trường, Trương Dã lại cười khẩy: "Chu Dĩ Ninh, cô đừng tưởng làm thế này thì tôi sẽ chú ý đến cô nhé?"

Chu Dĩ Ninh cũng bị cậu ta chọc cười. Cô vỗ tay về phía Trương Dã: "Cậu đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt. Tự tin thái quá như cậu đúng là của hiếm đấy. Ai thèm được cậu chú ý chứ, đồ thần kinh! Mà này, cậu đừng tưởng mình đẹp trai lắm nhé?"

Xung quanh đã có không ít người nhìn về phía này, Trương Dã cảm thấy mất mặt. Nhưng nghĩ đến lý do mình tìm Chu Dĩ Ninh, Trương Dã vẫn nhịn xuống: "Cô học toán ở lớp luyện thi nào thế? Hay là thuê gia sư riêng?"

"Không học thêm, cũng không có gia sư." Nói rồi, Chu Dĩ Ninh định kéo Vu Dương đi.

Trương Dã lại sải mấy bước chặn đường họ, nhìn chằm chằm vào Chu Dĩ Ninh: "Không muốn nói cho tôi biết, sợ tôi thi lần sau vượt mặt cô chứ gì?"

Chu Dĩ Ninh chỉ cảm thấy Trương Dã bị thần kinh. Nguyên chủ đúng là hết thuốc chữa mới đi thích cái loại "trẩu tre" thích thể hiện này.

"Bệnh thì đi chữa đi, đừng tưởng nhà ai cũng giàu như nhà cậu. Bố mẹ tôi còn chẳng nỡ cho tôi tiền tiêu vặt, lấy đâu ra tiền thuê thầy về dạy? Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy." Chu Dĩ Ninh mỉa mai nói.

Mặt Trương Dã lúc đỏ lúc trắng. Một lúc sau cậu ta vẫn hỏi: "Vậy sao thành tích toán của cô lại đột nhiên tăng lên nhiều thế?"

"Sao hả? Không phục à? Chỉ được mình cậu đứng nhất người khác thì không được à? Con trai dễ "tự ái" vậy sao? Nhưng mà cậu chuẩn bị tinh thần đi nhé, sau này tôi còn học ở Nhất Trung ngày nào, thì vị trí nhất khối là của tôi ngày đó. Cậu cứ chuẩn bị sẵn tâm lý mà "tự ái" dần đi là vừa." Chu Dĩ Ninh thản nhiên nói.

Cô có thừa tự tin để giành lấy vị trí nhất khối ban xã hội này.

Sắc mặt Trương Dã không tốt lắm, cậu ta cũng chẳng chịu yếu thế: "Cô đừng vội đắc ý, đừng quên cô còn môn tiếng Anh được có 0 điểm."

"Tôi chẳng qua là không hợp với thầy giáo tiếng Anh nên mới thi 0 điểm thôi. Chứ đợi đến hôm nào tôi vui lên, thì tiếng Anh tôi cũng được tầm 150 điểm ấy chứ, dễ như ăn kẹo ấy mà, đúng không?" Chu Dĩ Ninh chẳng để bụng nói, cứ như việc thi được 150 điểm môn tiếng Anh dễ như ăn cơm uống nước vậy.

Trương Dã giật giật khóe miệng. Nếu là Chu Dĩ Ninh trước đây nói thế này, cậu ta chắc chắn không tin. Nhưng cậu ta đã nghe nói buổi sáng Chu Dĩ Ninh giảng bài thi toán lần này ở lớp 19, giảng rất hay. Cậu ta cảm thấy Chu Dĩ Ninh sẽ là đối thủ tiềm tàng của mình, điều này khiến Trương Dã vô cùng bất an.

Từ khi vào Nhất Trung đến giờ, bất kể là kỳ thi nào, lần nào cậu ta cũng đứng nhất khối, chưa từng có ai khiến cậu ta cảm thấy bất an như vậy, Chu Dĩ Ninh là người đầu tiên.

1

0

2 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.