TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 33
Chương 18.1: Con Trai Dễ "Tự Ái" Vậy Sao?

Sau khi chia tay Điền Tuyết, Chu Dĩ Ninh lại nhận được điện thoại của Khương Tiện Chi.

"Có tin gì rồi à?" Chu Dĩ Ninh hỏi.

"Cái người đó giấu kỹ lắm, lại còn thay cả quần áo. Mà hôm đó lại không mặc đồng phục trường mình, chỉ nhìn camera thì mình chịu, không biết ai làm. Nhưng mình bảo người ta copy lại đoạn phim đó rồi, cậu có muốn giữ một bản không?" Khương Tiện Chi hỏi.

"Có chứ, chiều mình qua tìm cậu nhé. Cảm ơn, làm cậu tốn công quá." Chu Dĩ Ninh cảm kích nói.

"Có gì đâu, mình copy video vào USB, chiều đưa cậu." Khương Tiện Chi cười nói.

Nàng vừa về đến nhà, nói chuyện với Chu Dĩ Ninh xong liền đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.

Chu Viễn Phi buổi trưa không về, Chu Gia Minh thì sáng đã "ăn hành" ở chỗ Chu Dĩ Ninh, mặt mày hậm hực, tức mà không dám nói.

Chu Dĩ Ninh kệ xác cậu ta, tự mình đi rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn.

Triệu Tú Na đã bưng đồ ăn ra hết rồi, bà cũng chẳng dám dây vào Chu Dĩ Ninh, chỉ cười nói: "Ăn nhanh đi con, để nguội mất ngon."

Chu Gia Minh "xì" một tiếng, bực bội gắp đồ ăn, vừa ăn vừa liếc xéo Chu Dĩ Ninh.

Chu Dĩ Ninh vẫn thản nhiên như không, nhướng mày nhìn Chu Gia Minh: "Mắt không cần nữa thì móc đi, cứ nhìn tôi làm gì?"

Chu Gia Minh lập tức mách lẻo: "Mẹ, xem kìa, con có làm gì đâu."

Triệu Tú Na vội vàng hòa giải: "Thôi được rồi Dĩ Ninh, con bớt nói lại đi. Em con đi học cũng mệt, mới vào cấp hai phải cố gắng nhiều, con đừng cãi nhau với em."

"Con đương nhiên không muốn cãi nhau với nó, ai bảo nó cứ láo liên liếc ngang liếc dọc." Chu Dĩ Ninh chẳng nhường nhịn gì.

Chu Gia Minh tức muốn xịt khói, ném phịch đôi đũa xuống: "Không ăn nữa!"

"Không ăn thì thôi." Chu Dĩ Ninh chẳng thèm để ý, tiếp tục ăn phần của mình.

Triệu Tú Na cuống cuồng đứng dậy dỗ dành con trai, nhưng Chu Gia Minh đã nhanh chân sập cửa phòng cái rầm rồi khóa trái.

Triệu Tú Na gõ cửa mấy tiếng: "Gia Minh, đừng giận nữa, tuổi này mà bỏ bữa là không được đâu con, ra ăn cơm đi con."

"Mẹ kệ con! Con không thèm ăn cơm với cái con thần kinh Chu Dĩ Ninh đâu." Chu Gia Minh giận tím mặt, nhớ lại buổi sáng mình vbị Chu Dĩ Ninh lừa mất năm chục, cậu ta càng tức hơn.

"Gia Minh, Gia Minh mở cửa ra đi con." Triệu Tú Na gõ cửa một hồi, thấy chẳng ai trả lời thì đành thôi.

Bà ta định bụng đi khuyên con gái, nhưng quay lại thì thấy Chu Dĩ Ninh đã đứng dậy rồi.

"Ăn xong rồi à con?" Triệu Tú Na hỏi.

"Vâng, con ra ngoài cắt tóc, mái dài che hết cả mắt rồi." Chu Dĩ Ninh nói rồi đứng dậy đi luôn.

Triệu Tú Na vội nói: "Khoan đã, trước giờ có phải toàn cắt ở nhà không? Mẹ cắt cho, đỡ được ba chục tệ."

Chu Dĩ Ninh hơi nhíu mày. Thật ra tự cắt tóc cũng chẳng sao, nhưng cô không tin tóc Chu Gia Minh cũng cắt ở nhà. Hơn nữa có ba chục tệ thôi mà, nhà cũng đâu đến nỗi nghèo rớt mồng tơi, có cần thiết thế không?

"Tóc Chu Gia Minh cũng cắt ở nhà à?" Chu Dĩ Ninh nhìn thẳng vào Triệu Tú Na, bình thản hỏi.

Triệu Tú Na chột dạ né tránh ánh mắt, con trai bà ta mỗi lần cắt tóc đều phải ra trung tâm thương mại lớn, mỗi lần tốn đến bảy tám chục tệ.

Thấy Triệu Tú Na im lặng, Chu Dĩ Ninh đứng dậy rời khỏi nhà.

Trường Nhất Trung của họ không quá khắt khe về kiểu tóc, xõa tóc cũng chẳng ai quản, nhưng vì tiện cho việc học phần lớn nữ sinh đều buộc tóc gọn gàng.

Chu Dĩ Ninh ghét cay ghét đắng cái kiểu mái bằng lòa xòa trước mắt. Cô không hiểu sao kiểu tóc này lại thịnh hành đến vậy, dù sao thì cô cũng không ưa.

Chu Dĩ Ninh tùy tiện tìm một tiệm cắt tóc trông có vẻ sạch sẽ gần đó, dặn dò qua loa với thợ cắt tóc vài câu, anh ta lập tức "bắt sóng" được ý của cô.

Thật ra khuôn mặt Chu Dĩ Ninh rất xinh xắn, chỉ là mái tóc dày cộp kia che hết cả đi, khiến cô trông ủ rũ, cổ hủ và thiếu sức sống.

Thợ cắt tóc tỉa bớt mái bằng dày cộp kia thành mái xéo, lại cắt tỉa lớp tóc của Chu Dĩ Ninh, cuối cùng còn dùng máy sấy tạo độ cong nhẹ ở đuôi tóc, khiến Chu Dĩ Ninh trông tươi tắn và năng động hơn hẳn, cứ như hai người khác nhau vậy.

Chu Dĩ Ninh rất ưng ý với kiểu tóc này, mái xéo này để dài ra sẽ còn đẹp hơn nữa. Cô vui vẻ trả tiền.

Ra khỏi tiệm cắt tóc cũng gần đến giờ đi học, Chu Dĩ Ninh cũng không buộc tóc, cứ thế đi thẳng đến trường.

Gần đến trường, Chu Dĩ Ninh cảm thấy có ai đó đang nhìn mình. Cô quay lại thì thấy Vu Dương, cái cô bạn đã hỏi bài cô buổi sáng.

Vu Dương nhìn Chu Dĩ Ninh với vẻ kinh ngạc, trước giờ cô ấy không hề nhận ra Chu Dĩ Ninh trông cũng xinh xắn đấy chứ?

1

0

2 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.