0 chữ
Chương 32
Chương 17.2
"Dịch Đồng, cái con bé Chu Dĩ Ninh lớp cô là thế nào vậy? Tôi vừa xem bảng xếp hạng của khối, nó trừ môn tiếng Anh ra thì các môn khác đều nhất khối."
Trần Dịch Đồng gật đầu: "Vâng, con bé này cũng chỉ mới nổi lên mấy ngày nay thôi, cảm giác như là mấy ngày nay con bé đột nhiên khai sáng vậy."
"Khai sáng là chuyện tốt, nhưng mà môn tiếng Anh của nó là sao? Dù là đánh bừa cũng không thể nào được 0 điểm chứ?" La Mai hỏi.
"Con bé với thầy giáo dạy tiếng Anh có chút mâu thuẫn. Trước đây thầy Tào có mở bài kiểm tra nhỏ trên lớp, nói con bé gian lận, sau đó lại lấy chuyện ở trên tường tỏ tình ra để sỉ nhục Chu Dĩ Ninh. Cho nên có lẽ Chu Dĩ Ninh có chút ý kiến với thầy Tào." Trần Dịch Đồng nói.
La Mai cau mày gật đầu. Cô cũng vừa mới đi tìm thầy Tào, thầy Tào vừa chê bai Chu Dĩ Ninh không ra gì, hóa ra giữa chuyện này còn có những uẩn khúc khác.
"Nhưng mà con bé này cũng cứng đầu thật, trên phiếu trả lời, ngoài tên và lớp ra thì đúng là không viết một chữ nào."
La Mai thở dài, rồi lại nói: "Tiểu Trần, cô khuyên nhủ con bé nhiều vào, tôi cũng sẽ cố gắng làm công tác tư tưởng với thầy Tào. Một nhân tài tốt như vậy không thể để lỡ được. Hơn nữa các môn khác đều đứng nhất, chỉ có môn tiếng Anh là 0 điểm, lát nữa lên báo cáo với hiệu trưởng tôi cũng khó ăn nói."
"Dạ, chị La, em sẽ cố gắng hết sức. Chu Dĩ Ninh là đứa trẻ rất có chủ kiến, em chỉ có thể nói là em sẽ cố gắng thử xem." Trần Dịch Đồng nhớ đến Chu Dĩ Ninh, nói.
"Ừ, được rồi, vậy cứ như vậy đi." La Mai còn có việc khác, nên cũng đi trước.
Rất nhanh đã đến giờ tan học. Lần này Điền Tuyết không vội vàng đến tìm Chu Dĩ Ninh nữa. Chu Dĩ Ninh thu dọn đồ đạc xong, còn cầm theo hai gói đồ ăn vặt đi đến bàn của Điền Tuyết.
"Ăn chút đồ ăn vặt đi, đều là thành quả cả buổi sáng của tớ đó. Về thôi." Chu Dĩ Ninh đặt đồ ăn vặt trong tay lên bàn Điền Tuyết.
Điền Tuyết im lặng thu dọn đồ ăn vặt. Cô ta không nói một lời đi theo sau Chu Dĩ Ninh, mãi đến khi cả hai bước ra khỏi khu giảng đường thì Điền Tuyết mới lên tiếng.
"Cậu nói xem, chúng ta vẫn là bạn chứ?"
Chu Dĩ Ninh có chút ngạc nhiên khi Điền Tuyết hỏi như vậy: "Đương nhiên rồi, sao cậu lại hỏi vậy?"
"Việc học của cậu đột nhiên giỏi lên, bây giờ xung quanh cậu toàn là học sinh giỏi, tớ cảm thấy khoảng cách giữa tớ và cậu càng ngày càng lớn. Cứ như vậy, chúng ta có còn là bạn được nữa không?" Điền Tuyết nói, giọng có chút buồn bã.
"Vậy thì hãy cố gắng trở nên tốt hơn đi, có gì mà xa với chả cách. Đừng nghĩ nhiều, cậu có bài toán nào không biết tớ đều có thể chỉ cậu, miễn phí luôn. Tớ nhận đồ ăn vặt của họ, chứ không nhận của cậu." Chu Dĩ Ninh cười với cô ta, nói.
Điền Tuyết tuy tính cách hướng nội, có lúc hơi kỳ quặc nhưng dù sao cũng là một trong số ít người đã từng cho nguyên chủ sự ấm áp. Tổn thương mà gia đình mang đến cho nguyên chủ đã quá nhiều rồi, cộng thêm việc nguyên thân còn bị bạn bè trong lớp bắt nạt cô lập. Nếu không có người bạn Điền Tuyết này, theo tính cách của nguyên chủ thì rất có thể đã không trụ nổi rồi.
Vì vậy, Chu Dĩ Ninh ít nhiều gì cũng sẽ nể mặt Điền Tuyết, những gì có thể giúp Điền Tuyết, cô cũng sẽ cố gắng giúp.
Điền Tuyết nhìn Chu Dĩ Ninh qua mái tóc mái dày cộp của mình, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Cậu với Khương Tiện Chi khi nào thì thân nhau vậy?"
"Cũng không hẳn là thân, chỉ là trên đường gặp nhau vài lần thôi." Chu Dĩ Ninh nói.
Điền Tuyết vẫn nhìn chằm chằm Chu Dĩ Ninh, ánh mắt sâu thẳm: "Tính tình cô ta không tốt đâu, nhà lại có quyền có thế. Tớ nghe mấy người từng làm bạn với cô ta nói, cô ta rất khó ở. Tớ khuyên cậu nên cẩn thận một chút, mấy cô chiêu như cô ta chỉ cần động miệng thôi là những dân đen như chúng ta có thể bị nghiền thành tro bụi đấy."
"Đâu có đến mức khoa trương như vậy. Thôi được rồi, đừng nói về cô ấy nữa, mau đi thôi, tớ đói lắm rồi." Chu Dĩ Ninh lảng sang chuyện khác, không muốn nghe Điền Tuyết nói xấu Khương Tiện Chi.
Bởi vì đối với cô mà nói, Điền Tuyết là bạn của nguyên chủ, còn Khương Tiện Chi mới giống như là bạn của chính cô hơn.
Trần Dịch Đồng gật đầu: "Vâng, con bé này cũng chỉ mới nổi lên mấy ngày nay thôi, cảm giác như là mấy ngày nay con bé đột nhiên khai sáng vậy."
"Khai sáng là chuyện tốt, nhưng mà môn tiếng Anh của nó là sao? Dù là đánh bừa cũng không thể nào được 0 điểm chứ?" La Mai hỏi.
"Con bé với thầy giáo dạy tiếng Anh có chút mâu thuẫn. Trước đây thầy Tào có mở bài kiểm tra nhỏ trên lớp, nói con bé gian lận, sau đó lại lấy chuyện ở trên tường tỏ tình ra để sỉ nhục Chu Dĩ Ninh. Cho nên có lẽ Chu Dĩ Ninh có chút ý kiến với thầy Tào." Trần Dịch Đồng nói.
La Mai cau mày gật đầu. Cô cũng vừa mới đi tìm thầy Tào, thầy Tào vừa chê bai Chu Dĩ Ninh không ra gì, hóa ra giữa chuyện này còn có những uẩn khúc khác.
La Mai thở dài, rồi lại nói: "Tiểu Trần, cô khuyên nhủ con bé nhiều vào, tôi cũng sẽ cố gắng làm công tác tư tưởng với thầy Tào. Một nhân tài tốt như vậy không thể để lỡ được. Hơn nữa các môn khác đều đứng nhất, chỉ có môn tiếng Anh là 0 điểm, lát nữa lên báo cáo với hiệu trưởng tôi cũng khó ăn nói."
"Dạ, chị La, em sẽ cố gắng hết sức. Chu Dĩ Ninh là đứa trẻ rất có chủ kiến, em chỉ có thể nói là em sẽ cố gắng thử xem." Trần Dịch Đồng nhớ đến Chu Dĩ Ninh, nói.
"Ừ, được rồi, vậy cứ như vậy đi." La Mai còn có việc khác, nên cũng đi trước.
Rất nhanh đã đến giờ tan học. Lần này Điền Tuyết không vội vàng đến tìm Chu Dĩ Ninh nữa. Chu Dĩ Ninh thu dọn đồ đạc xong, còn cầm theo hai gói đồ ăn vặt đi đến bàn của Điền Tuyết.
Điền Tuyết im lặng thu dọn đồ ăn vặt. Cô ta không nói một lời đi theo sau Chu Dĩ Ninh, mãi đến khi cả hai bước ra khỏi khu giảng đường thì Điền Tuyết mới lên tiếng.
"Cậu nói xem, chúng ta vẫn là bạn chứ?"
Chu Dĩ Ninh có chút ngạc nhiên khi Điền Tuyết hỏi như vậy: "Đương nhiên rồi, sao cậu lại hỏi vậy?"
"Việc học của cậu đột nhiên giỏi lên, bây giờ xung quanh cậu toàn là học sinh giỏi, tớ cảm thấy khoảng cách giữa tớ và cậu càng ngày càng lớn. Cứ như vậy, chúng ta có còn là bạn được nữa không?" Điền Tuyết nói, giọng có chút buồn bã.
"Vậy thì hãy cố gắng trở nên tốt hơn đi, có gì mà xa với chả cách. Đừng nghĩ nhiều, cậu có bài toán nào không biết tớ đều có thể chỉ cậu, miễn phí luôn. Tớ nhận đồ ăn vặt của họ, chứ không nhận của cậu." Chu Dĩ Ninh cười với cô ta, nói.
Vì vậy, Chu Dĩ Ninh ít nhiều gì cũng sẽ nể mặt Điền Tuyết, những gì có thể giúp Điền Tuyết, cô cũng sẽ cố gắng giúp.
Điền Tuyết nhìn Chu Dĩ Ninh qua mái tóc mái dày cộp của mình, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Cậu với Khương Tiện Chi khi nào thì thân nhau vậy?"
"Cũng không hẳn là thân, chỉ là trên đường gặp nhau vài lần thôi." Chu Dĩ Ninh nói.
Điền Tuyết vẫn nhìn chằm chằm Chu Dĩ Ninh, ánh mắt sâu thẳm: "Tính tình cô ta không tốt đâu, nhà lại có quyền có thế. Tớ nghe mấy người từng làm bạn với cô ta nói, cô ta rất khó ở. Tớ khuyên cậu nên cẩn thận một chút, mấy cô chiêu như cô ta chỉ cần động miệng thôi là những dân đen như chúng ta có thể bị nghiền thành tro bụi đấy."
"Đâu có đến mức khoa trương như vậy. Thôi được rồi, đừng nói về cô ấy nữa, mau đi thôi, tớ đói lắm rồi." Chu Dĩ Ninh lảng sang chuyện khác, không muốn nghe Điền Tuyết nói xấu Khương Tiện Chi.
Bởi vì đối với cô mà nói, Điền Tuyết là bạn của nguyên chủ, còn Khương Tiện Chi mới giống như là bạn của chính cô hơn.
1
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
