0 chữ
Chương 28
Chương 14.2
Triệu Tú Na nước mắt còn chưa kịp khô, bà không ngờ Chu Dĩ Ninh lại nói thẳng toẹt ra như vậy nên nhất thời bà hơi ngây người ra, nhưng rất nhanh đã hoàn hồn lại, nói: "Dĩ Ninh, con trách mẹ sao? Trước đây con đâu có ăn nói xấc xược như bây giờ."
"Đúng thế, trước đây con là con cừu non, ai thích xoa thì xoa, ai thích nắn thì nắn, còn bây giờ con là thuốc nổ, không vui là con cho nổ tung cả nhà. Chọc vào con thì đừng ai mong yên ổn."
Nói rồi Chu Dĩ Ninh còn khıêυ khí©h nhìn Chu Viễn Phi: "Không tin thì ông cứ đánh tôi thử xem, tôi thề sẽ làm cho ông mất việc thì thôi. Chẳng phải là xem ai dám chơi lớn hơn sao? Bây giờ tôi chẳng còn gì để mất cả."
"Mày, mày, mày muốn chọc tức tao đến chết à." Ngực Chu Viễn Phi phập phồng, nghẹn một cục tức trong cổ họng không sao nuốt trôi.
"Dĩ Ninh, coi như mẹ xin con, con bớt lời đi." Triệu Tú Na nức nở.
Chu Dĩ Ninh lắc đầu, chế giễu: "Đúng là nồi nào úp vung nấy, nói thật, hai người đúng là một cặp trời sinh."
Triệu Tú Na và Chu Viễn Phi có nằm mơ cũng không ngờ sẽ bị Chu Dĩ Ninh mỉa mai như vậy. Đây có còn là đứa con gái nhút nhát, ngoan ngoãn của họ nữa không?
Chu Dĩ Ninh nhìn hai người, nói: "Rảnh rỗi sinh nông nổi, hôm nay vốn dĩ tôi không muốn nổi cáu đâu. Chu Viễn Phi, nếu không phải ông kiếm chuyện trước thì tôi cũng chẳng thèm nói những lời này. Bữa sáng này tôi cũng chẳng còn hứng ăn nữa, đưa tiền đây tôi ra ngoài ăn."
"Mày còn mặt mũi đòi tiền à?" Chu Viễn Phi tức đến muốn xỉu, ông ta hận không thể bóp chết Chu Dĩ Ninh.
"Có chứ, không thì tôi ra đầu ngõ cầm bát ăn xin, nhà này trọng nam khinh nữ không cho con ăn cơm, chẳng lẽ con phải chết đói à?"
Nói rồi, Chu Dĩ Ninh thật sự đi vào bếp, bưng một cái bát đi ra, tiện tay cầm lấy cặp sách ở phòng ăn, không thèm để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Chu Viễn Phi và Triệu Tú Na mà bưng bát đi ra khỏi nhà.
Chu Viễn Phi nuốt một ngụm nước bọt, ông ta vừa như đang an ủi Triệu Tú Na và Chu Gia Minh, vừa như đang tự an ủi chính mình: "Không đâu, nó là con gái, chắc chắn không dám làm chuyện mất mặt đó đâu, con ranh này chỉ muốn chọc tức tao thôi."
Lúc này, Chu Gia Minh nãy giờ im thin thít mới lên tiếng: "Ba à, nhỡ đâu chị ấy thật sự ra đầu ngõ ăn xin thì sao?"
Chu Viễn Phi nghẹn họng, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
"Mày mau đi xem thế nào, đừng để nó làm ra chuyện mất mặt."
"Dạ, dạ." Chu Gia Minh cũng hoảng hồn, vội vàng định chạy ra ngoài, nhưng bị Triệu Tú Na ngăn lại.
"Gia Minh, đây là năm mươi tệ, con mau đưa cho chị con đi."
Chu Gia Minh miễn cưỡng cầm lấy tiền chạy nhanh ra ngoài.
Cậu ta chạy ra đến cổng khu dân cư thì thấy Chu Dĩ Ninh đang cầm bát định ngồi xổm xuống ở cổng, con ngươi của cậu ta co rụt lại, vội vàng xông đến.
Phải biết rằng, trong khu dân cư này có cả bạn học của cậu ta, nếu để người ta biết chị gái cậu ta ra đường ăn xin thì cậu ta còn mặt mũi nào mà đến trường nữa?
"Từ từ, Chu Dĩ Ninh, đây là mẹ bảo tôi đưa cho chị năm mươi tệ, chị đừng làm thế, mất mặt lắm." Chu Gia Minh nhỏ giọng nhắc nhở, vừa nói vừa chìa tiền ra trước mặt Chu Dĩ Ninh.
"Có gì mà mất mặt, tôi còn chẳng thấy ngại, cậu sợ cái gì." Chu Dĩ Ninh không nhận tiền, tự đắc ngồi lên một cái bục đá ở cổng khu dân cư.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Chu Gia Minh, Chu Dĩ Ninh cất cao giọng: "Các bác, các cô, các chú cho cháu xin ít ạ!"
Chu Gia Minh sắp khóc đến nơi rồi, cậu ta lập tức xông đến: "Không phải chị muốn tiền ăn sáng sao, tôi đã đưa hết cho chị rồi còn gì?"
Chu Dĩ Ninh liếc nhìn Chu Gia Minh, chê: "Có năm mươi tệ, ít quá."
Chu Gia Minh thấy có người đang nhìn về phía họ thì thật sự muốn khóc ròng, thấy Chu Dĩ Ninh còn định mở miệng kêu nữa, cậu ta vội vàng ngăn lại.
"Đừng, chị đừng kêu, em còn năm mươi tệ nữa, em đưa hết cho chị."
Nói rồi, cậu ta nghiến răng moi từ trong túi ra thêm năm mươi tệ nữa, vuốt thẳng hai tờ năm mươi tệ, đưa hết cho Chu Dĩ Ninh.
Chu Dĩ Ninh chìa tay ra nhận lấy tiền, tiện tay nhét cái bát vào tay Chu Gia Minh, nói: "Biết điều sớm thì đã chẳng có chuyện gì, đúng là mệt người."
Chu Dĩ Ninh cầm tiền, tâm trạng thoải mái đi về phía trường học, chỉ còn lại Chu Gia Minh nhìn cái bát trong tay, mặt mày co giật.
Cậu ta lẩm bẩm: "Điên rồi, điên thật rồi."
Tuy rằng trước đây cậu ta cũng không ưa Chu Dĩ Ninh, nhưng Chu Dĩ Ninh trước đây đối xử với cậu ta rất tốt, luôn bao dung nhường nhịn cậu ta, đặt mọi chuyện của cậu ta lên hàng đầu. Nhưng Chu Dĩ Ninh bây giờ thì sao? Cứ như là uống phải thuốc nổ ấy, hễ động vào là nổ tung, thậm chí còn muốn cho cả nhà tan nát theo.
Cậu ta nhìn cái bát trong tay, nghiến răng ken két, tiền tiêu vặt năm mươi tệ của cậu ta cũng bị Chu Dĩ Ninh lừa mất rồi!
Chu Gia Minh ủ rũ trở về nhà, Triệu Tú Na lúc này đã khuyên giải được Chu Viễn Phi, bà thấy chỉ có Chu Gia Minh trở về thì vội hỏi: "Gia Minh, chị con sao rồi?"
Chu Gia Minh đặt cái bát lên bàn, ỉu xìu nói: "Lúc con ra thì chị ấy đã tìm được chỗ rồi, xem ra là thật sự muốn ăn xin, hơn nữa chị ấy còn hô một tiếng, con hết cách, đành phải đưa tiền cho chị ấy. À phải, chị ấy còn chê năm mươi tệ ít quá, con đành phải đưa cả năm mươi tệ của con cho chị ấy luôn."
"Hư hỏng, sao tôi lại có đứa con gái như thế chứ." Chu Viễn Phi tức đến mức muốn hộc máu, ông ta không ngờ đứa con gái trước đây nói năng còn chẳng dám lớn tiếng, sao bây giờ lại trở nên ngang ngược, ương bướng như vậy. Không được, ông ta nhất định phải tìm cách trị nó mới được.
"Thôi đi, có lẽ là do con bé áp lực học hành quá lớn. Sau này đừng cãi nhau nữa, mấy ngày nay nhà mình cứ cãi nhau mấy cái chuyện gì đâu không." Triệu Tú Na vừa nói vừa đỏ hoe mắt, con gái bây giờ đến cả bà cũng dám cãi.
"Nó có áp lực cái rắm, tao không tin là không có cách nào khiến nó phải cúi đầu." Chu Viễn Phi tức giận nói.
"Đúng thế, trước đây con là con cừu non, ai thích xoa thì xoa, ai thích nắn thì nắn, còn bây giờ con là thuốc nổ, không vui là con cho nổ tung cả nhà. Chọc vào con thì đừng ai mong yên ổn."
Nói rồi Chu Dĩ Ninh còn khıêυ khí©h nhìn Chu Viễn Phi: "Không tin thì ông cứ đánh tôi thử xem, tôi thề sẽ làm cho ông mất việc thì thôi. Chẳng phải là xem ai dám chơi lớn hơn sao? Bây giờ tôi chẳng còn gì để mất cả."
"Mày, mày, mày muốn chọc tức tao đến chết à." Ngực Chu Viễn Phi phập phồng, nghẹn một cục tức trong cổ họng không sao nuốt trôi.
"Dĩ Ninh, coi như mẹ xin con, con bớt lời đi." Triệu Tú Na nức nở.
Triệu Tú Na và Chu Viễn Phi có nằm mơ cũng không ngờ sẽ bị Chu Dĩ Ninh mỉa mai như vậy. Đây có còn là đứa con gái nhút nhát, ngoan ngoãn của họ nữa không?
Chu Dĩ Ninh nhìn hai người, nói: "Rảnh rỗi sinh nông nổi, hôm nay vốn dĩ tôi không muốn nổi cáu đâu. Chu Viễn Phi, nếu không phải ông kiếm chuyện trước thì tôi cũng chẳng thèm nói những lời này. Bữa sáng này tôi cũng chẳng còn hứng ăn nữa, đưa tiền đây tôi ra ngoài ăn."
"Mày còn mặt mũi đòi tiền à?" Chu Viễn Phi tức đến muốn xỉu, ông ta hận không thể bóp chết Chu Dĩ Ninh.
"Có chứ, không thì tôi ra đầu ngõ cầm bát ăn xin, nhà này trọng nam khinh nữ không cho con ăn cơm, chẳng lẽ con phải chết đói à?"
Nói rồi, Chu Dĩ Ninh thật sự đi vào bếp, bưng một cái bát đi ra, tiện tay cầm lấy cặp sách ở phòng ăn, không thèm để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Chu Viễn Phi và Triệu Tú Na mà bưng bát đi ra khỏi nhà.
Lúc này, Chu Gia Minh nãy giờ im thin thít mới lên tiếng: "Ba à, nhỡ đâu chị ấy thật sự ra đầu ngõ ăn xin thì sao?"
Chu Viễn Phi nghẹn họng, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
"Mày mau đi xem thế nào, đừng để nó làm ra chuyện mất mặt."
"Dạ, dạ." Chu Gia Minh cũng hoảng hồn, vội vàng định chạy ra ngoài, nhưng bị Triệu Tú Na ngăn lại.
"Gia Minh, đây là năm mươi tệ, con mau đưa cho chị con đi."
Chu Gia Minh miễn cưỡng cầm lấy tiền chạy nhanh ra ngoài.
Cậu ta chạy ra đến cổng khu dân cư thì thấy Chu Dĩ Ninh đang cầm bát định ngồi xổm xuống ở cổng, con ngươi của cậu ta co rụt lại, vội vàng xông đến.
"Từ từ, Chu Dĩ Ninh, đây là mẹ bảo tôi đưa cho chị năm mươi tệ, chị đừng làm thế, mất mặt lắm." Chu Gia Minh nhỏ giọng nhắc nhở, vừa nói vừa chìa tiền ra trước mặt Chu Dĩ Ninh.
"Có gì mà mất mặt, tôi còn chẳng thấy ngại, cậu sợ cái gì." Chu Dĩ Ninh không nhận tiền, tự đắc ngồi lên một cái bục đá ở cổng khu dân cư.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Chu Gia Minh, Chu Dĩ Ninh cất cao giọng: "Các bác, các cô, các chú cho cháu xin ít ạ!"
Chu Gia Minh sắp khóc đến nơi rồi, cậu ta lập tức xông đến: "Không phải chị muốn tiền ăn sáng sao, tôi đã đưa hết cho chị rồi còn gì?"
Chu Dĩ Ninh liếc nhìn Chu Gia Minh, chê: "Có năm mươi tệ, ít quá."
Chu Gia Minh thấy có người đang nhìn về phía họ thì thật sự muốn khóc ròng, thấy Chu Dĩ Ninh còn định mở miệng kêu nữa, cậu ta vội vàng ngăn lại.
"Đừng, chị đừng kêu, em còn năm mươi tệ nữa, em đưa hết cho chị."
Nói rồi, cậu ta nghiến răng moi từ trong túi ra thêm năm mươi tệ nữa, vuốt thẳng hai tờ năm mươi tệ, đưa hết cho Chu Dĩ Ninh.
Chu Dĩ Ninh chìa tay ra nhận lấy tiền, tiện tay nhét cái bát vào tay Chu Gia Minh, nói: "Biết điều sớm thì đã chẳng có chuyện gì, đúng là mệt người."
Chu Dĩ Ninh cầm tiền, tâm trạng thoải mái đi về phía trường học, chỉ còn lại Chu Gia Minh nhìn cái bát trong tay, mặt mày co giật.
Cậu ta lẩm bẩm: "Điên rồi, điên thật rồi."
Tuy rằng trước đây cậu ta cũng không ưa Chu Dĩ Ninh, nhưng Chu Dĩ Ninh trước đây đối xử với cậu ta rất tốt, luôn bao dung nhường nhịn cậu ta, đặt mọi chuyện của cậu ta lên hàng đầu. Nhưng Chu Dĩ Ninh bây giờ thì sao? Cứ như là uống phải thuốc nổ ấy, hễ động vào là nổ tung, thậm chí còn muốn cho cả nhà tan nát theo.
Cậu ta nhìn cái bát trong tay, nghiến răng ken két, tiền tiêu vặt năm mươi tệ của cậu ta cũng bị Chu Dĩ Ninh lừa mất rồi!
Chu Gia Minh ủ rũ trở về nhà, Triệu Tú Na lúc này đã khuyên giải được Chu Viễn Phi, bà thấy chỉ có Chu Gia Minh trở về thì vội hỏi: "Gia Minh, chị con sao rồi?"
Chu Gia Minh đặt cái bát lên bàn, ỉu xìu nói: "Lúc con ra thì chị ấy đã tìm được chỗ rồi, xem ra là thật sự muốn ăn xin, hơn nữa chị ấy còn hô một tiếng, con hết cách, đành phải đưa tiền cho chị ấy. À phải, chị ấy còn chê năm mươi tệ ít quá, con đành phải đưa cả năm mươi tệ của con cho chị ấy luôn."
"Hư hỏng, sao tôi lại có đứa con gái như thế chứ." Chu Viễn Phi tức đến mức muốn hộc máu, ông ta không ngờ đứa con gái trước đây nói năng còn chẳng dám lớn tiếng, sao bây giờ lại trở nên ngang ngược, ương bướng như vậy. Không được, ông ta nhất định phải tìm cách trị nó mới được.
"Thôi đi, có lẽ là do con bé áp lực học hành quá lớn. Sau này đừng cãi nhau nữa, mấy ngày nay nhà mình cứ cãi nhau mấy cái chuyện gì đâu không." Triệu Tú Na vừa nói vừa đỏ hoe mắt, con gái bây giờ đến cả bà cũng dám cãi.
"Nó có áp lực cái rắm, tao không tin là không có cách nào khiến nó phải cúi đầu." Chu Viễn Phi tức giận nói.
4
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
