0 chữ
Chương 27
Chương 14.1: Biết Điều Sớm Thì Đã Chẳng Có Chuyện Gì…
[Alo? Vụ việc ở "tường tỏ tình" có tiến triển rồi. Tôi đã nhờ người tra ra IP của kẻ đăng bài, tên đó đăng từ một quán net ở ngay con phố sau trường ấy. Cơ mà quán net to quá, khó mà xác định chính xác là ai.]
[Vậy cũng được rồi. "Tường tỏ tình" có ghi thời gian cụ thể, người đăng lá thư tình của tôi chắc chắn là học sinh trường mình, lát nữa cứ theo dõi camera mà loại trừ là ra thôi.]
[Ừm, mai tôi bảo người qua đó xem camera.]Khương Tiện Chi nằm dài trên chiếc giường êm ái, ngón tay khẽ gõ lên màn hình điện thoại, soạn dòng tin nhắn.
[Cảm ơn cậu nhiều nha. (Cún con dụi dụi jpg)]
Khương Tiện Chi nhìn thấy cái icon mà Chu Dĩ Ninh gửi tới thì cong cong đôi mắt.
"Đúng là trẻ con."
Miệng nàng thì chê trẻ con, tay thì nhanh nhảu gửi lại cho Chu Dĩ Ninh một cái icon khác.
[Xoa xoa đầu cún jpg]
Hai người trò chuyện thêm một lúc, Khương Tiện Chi vui vẻ chuẩn bị đi ngủ.
Bên phía Chu Dĩ Ninh cũng thấy yên tâm phần nào, nếu không lôi được cái tên kia ra cô cứ cảm thấy như có gai trong lòng.
Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say. Sáng sớm hôm sau, Chu Dĩ Ninh vẫn thức giấc theo tiếng chuông đồng hồ.
Ngoài phòng khách, Chu Gia Minh đang cười nói vui vẻ với Chu Viễn Phi về chuyện gì đó. Chu Dĩ Ninh không thèm để ý đến hai người, đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Chu Viễn Phi thấy mình bị bơ đẹp thì mặt mày sa sầm, nói: "Mất dạy."
"Bố à, con nhỏ đó bị làm sao ấy, cứ như cả thế giới này nợ nó không bằng, nhìn đã thấy xui xẻo." Chu Gia Minh ở bên cạnh thêm dầu vào lửa.
Chu Viễn Phi hít một hơi thật sâu, nói: "May mà còn có mày, nếu trông mong vào nó thì sau này tao chết đói mất."
"Đúng thế, đúng thế." Chu Gia Minh hả hê nói.
Chu Dĩ Ninh rửa mặt xong, thay quần áo trong nhà vệ sinh rồi mới ra phòng khách. Cô cứ như không nhìn thấy Chu Viễn Phi và Chu Gia Minh, ngồi thẳng vào bàn ăn chờ ăn cơm.
Mặt Chu Viễn Phi càng thêm u ám, ông ta trừng mắt nhìn Chu Dĩ Ninh, quát: "Đồ lòng lang dạ sói, mẹ mày đang bận túi bụi trong bếp kia kìa, mày không biết vào phụ giúp một tay à?"
Chu Dĩ Ninh liếc mắt nhìn Chu Viễn Phi, đồng thời lén bật chức năng ghi âm của điện thoại dưới gầm bàn, trả lời: "Ơ hay, mẹ tôi bận trong bếp thì ông không vào giúp đi, tay què hay chân gãy à? Đến ăn cơm cũng cần người hầu hạ tận nơi?"
"Mày giỏi rồi nhỉ, tao cưới vợ về là để nó làm việc nhà cho tao, mẹ mày không làm việc nhà thì tao cần nó làm gì?" Chu Viễn Phi tức giận đến mức ném cả đôi đũa đi.
Chu Dĩ Ninh bật cười, nói: "Hôn nhân vốn dĩ là bình đẳng, có ai quy định ai phải làm việc nhà đâu. Làm vợ của ông đúng là quá thảm, mẹ tôi chẳng qua chỉ là người giúp việc mà ông cưới về thôi đúng không? Mấy ông chú trung niên hãm tài như ông đúng là ghê tởm, đến cái thời đại nào rồi mà còn bày đặt trọng nam khinh nữ."
"Chu Dĩ Ninh, mày tưởng tao không dám đánh mày à?" Vừa nói Chu Viễn Phi vừa định giơ tay lên.
Chu Dĩ Ninh lấy điện thoại ra, khinh khỉnh nói: "Đánh đi, đánh xong tôi báo công an, rồi đi giám định thương tật. Báo công an rồi sẽ có giấy xác nhận của bên công an, đến lúc đó tôi cầm giấy xác nhận đến công ty ông làm ầm lên, cho mọi người xem bộ mặt thật của ông. Ở nhà thì trọng nam khinh nữ đã đành, còn coi vợ như người ở, hở ra là đánh mắng con gái, tôi xem có công ty nào dám chứa ông không."
"Chu Dĩ Ninh, mày dám!" Chu Viễn Phi tức đến mức muốn hộc máu, gân xanh trên trán nổi lên, ông ta xông đến trước mặt Chu Dĩ Ninh định túm lấy cô.
Chu Dĩ Ninh cũng không né tránh, cứ lạnh lùng nhìn Chu Viễn Phi.
"Đánh đi, loại đàn ông bất tài như ông chỉ giỏi gào mồm ở nhà thôi."
Chu Viễn Phi tức đến mức chẳng thèm để ý gì nữa, cứ thế lao vào túm lấy Chu Dĩ Ninh. Chu Gia Minh nãy giờ thu lu một góc thì sợ đến ngây người, con chị gái hiền lành của cậu ta hôm nay ăn phải thuốc gì thế? Dám bật lại ba luôn à?
Cuối cùng, Triệu Tú Na từ trong bếp chạy ra, ngăn Chu Viễn Phi lại, bà vừa khóc vừa khuyên: "Hai ba con bớt lời đi, Dĩ Ninh, sao con có thể nói bố như thế? Ba con đi làm vất vả cả ngày, cũng là vì con thôi mà…"
Lời còn chưa dứt, Triệu Tú Na đã bị Chu Dĩ Ninh cắt ngang.
"Thôi đi mẹ, mẹ nói thế nghe điêu quá, nói là vì cậu ấm nhà mình thì có lý hơn đấy."
Chu Dĩ Ninh vừa nói vừa tiếp tục: "Chỉ cần không phải là người mù thì ai cũng thấy rõ ba mẹ thiên vị Chu Gia Minh đến mức nào. Hai chị em con đều là con của ba mẹ, nhưng Chu Gia Minh thì quần áo toàn hàng hiệu, đến cái mũ lưỡi trai cũng là mẫu mới nhất, còn con thì sao? Quần áo toàn đồ tạp nham, mà lại còn là đồ cũ nữa chứ. Tự hỏi lương tâm xem, ba mẹ có công bằng không?"
[Vậy cũng được rồi. "Tường tỏ tình" có ghi thời gian cụ thể, người đăng lá thư tình của tôi chắc chắn là học sinh trường mình, lát nữa cứ theo dõi camera mà loại trừ là ra thôi.]
[Ừm, mai tôi bảo người qua đó xem camera.]Khương Tiện Chi nằm dài trên chiếc giường êm ái, ngón tay khẽ gõ lên màn hình điện thoại, soạn dòng tin nhắn.
[Cảm ơn cậu nhiều nha. (Cún con dụi dụi jpg)]
Khương Tiện Chi nhìn thấy cái icon mà Chu Dĩ Ninh gửi tới thì cong cong đôi mắt.
"Đúng là trẻ con."
Miệng nàng thì chê trẻ con, tay thì nhanh nhảu gửi lại cho Chu Dĩ Ninh một cái icon khác.
[Xoa xoa đầu cún jpg]
Bên phía Chu Dĩ Ninh cũng thấy yên tâm phần nào, nếu không lôi được cái tên kia ra cô cứ cảm thấy như có gai trong lòng.
Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say. Sáng sớm hôm sau, Chu Dĩ Ninh vẫn thức giấc theo tiếng chuông đồng hồ.
Ngoài phòng khách, Chu Gia Minh đang cười nói vui vẻ với Chu Viễn Phi về chuyện gì đó. Chu Dĩ Ninh không thèm để ý đến hai người, đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Chu Viễn Phi thấy mình bị bơ đẹp thì mặt mày sa sầm, nói: "Mất dạy."
"Bố à, con nhỏ đó bị làm sao ấy, cứ như cả thế giới này nợ nó không bằng, nhìn đã thấy xui xẻo." Chu Gia Minh ở bên cạnh thêm dầu vào lửa.
Chu Viễn Phi hít một hơi thật sâu, nói: "May mà còn có mày, nếu trông mong vào nó thì sau này tao chết đói mất."
"Đúng thế, đúng thế." Chu Gia Minh hả hê nói.
Mặt Chu Viễn Phi càng thêm u ám, ông ta trừng mắt nhìn Chu Dĩ Ninh, quát: "Đồ lòng lang dạ sói, mẹ mày đang bận túi bụi trong bếp kia kìa, mày không biết vào phụ giúp một tay à?"
Chu Dĩ Ninh liếc mắt nhìn Chu Viễn Phi, đồng thời lén bật chức năng ghi âm của điện thoại dưới gầm bàn, trả lời: "Ơ hay, mẹ tôi bận trong bếp thì ông không vào giúp đi, tay què hay chân gãy à? Đến ăn cơm cũng cần người hầu hạ tận nơi?"
"Mày giỏi rồi nhỉ, tao cưới vợ về là để nó làm việc nhà cho tao, mẹ mày không làm việc nhà thì tao cần nó làm gì?" Chu Viễn Phi tức giận đến mức ném cả đôi đũa đi.
Chu Dĩ Ninh bật cười, nói: "Hôn nhân vốn dĩ là bình đẳng, có ai quy định ai phải làm việc nhà đâu. Làm vợ của ông đúng là quá thảm, mẹ tôi chẳng qua chỉ là người giúp việc mà ông cưới về thôi đúng không? Mấy ông chú trung niên hãm tài như ông đúng là ghê tởm, đến cái thời đại nào rồi mà còn bày đặt trọng nam khinh nữ."
Chu Dĩ Ninh lấy điện thoại ra, khinh khỉnh nói: "Đánh đi, đánh xong tôi báo công an, rồi đi giám định thương tật. Báo công an rồi sẽ có giấy xác nhận của bên công an, đến lúc đó tôi cầm giấy xác nhận đến công ty ông làm ầm lên, cho mọi người xem bộ mặt thật của ông. Ở nhà thì trọng nam khinh nữ đã đành, còn coi vợ như người ở, hở ra là đánh mắng con gái, tôi xem có công ty nào dám chứa ông không."
"Chu Dĩ Ninh, mày dám!" Chu Viễn Phi tức đến mức muốn hộc máu, gân xanh trên trán nổi lên, ông ta xông đến trước mặt Chu Dĩ Ninh định túm lấy cô.
Chu Dĩ Ninh cũng không né tránh, cứ lạnh lùng nhìn Chu Viễn Phi.
"Đánh đi, loại đàn ông bất tài như ông chỉ giỏi gào mồm ở nhà thôi."
Chu Viễn Phi tức đến mức chẳng thèm để ý gì nữa, cứ thế lao vào túm lấy Chu Dĩ Ninh. Chu Gia Minh nãy giờ thu lu một góc thì sợ đến ngây người, con chị gái hiền lành của cậu ta hôm nay ăn phải thuốc gì thế? Dám bật lại ba luôn à?
Cuối cùng, Triệu Tú Na từ trong bếp chạy ra, ngăn Chu Viễn Phi lại, bà vừa khóc vừa khuyên: "Hai ba con bớt lời đi, Dĩ Ninh, sao con có thể nói bố như thế? Ba con đi làm vất vả cả ngày, cũng là vì con thôi mà…"
Lời còn chưa dứt, Triệu Tú Na đã bị Chu Dĩ Ninh cắt ngang.
"Thôi đi mẹ, mẹ nói thế nghe điêu quá, nói là vì cậu ấm nhà mình thì có lý hơn đấy."
Chu Dĩ Ninh vừa nói vừa tiếp tục: "Chỉ cần không phải là người mù thì ai cũng thấy rõ ba mẹ thiên vị Chu Gia Minh đến mức nào. Hai chị em con đều là con của ba mẹ, nhưng Chu Gia Minh thì quần áo toàn hàng hiệu, đến cái mũ lưỡi trai cũng là mẫu mới nhất, còn con thì sao? Quần áo toàn đồ tạp nham, mà lại còn là đồ cũ nữa chứ. Tự hỏi lương tâm xem, ba mẹ có công bằng không?"
4
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
