0 chữ
Chương 29
Chương 15: Lớp Mình Xuất Hiện Một Con "Hắc Mã"
Chu Dĩ Ninh chẳng thèm quan tâm đến mấy chuyện lặt vặt ở nhà. Cô đâu phải là nguyên chủ mà phải nể mặt họ chỉ vì mối quan hệ huyết thống. Với Chu Dĩ Ninh bây giờ, sĩ diện là thứ chẳng có ý nghĩa gì.
Cô tìm lại cái quán vỉa hè hôm trước, gọi một bát tào phớ và một cái quẩy nóng hổi, đánh chén no nê.
Chu Dĩ Ninh thêm chút tương ớt và hoa hẹ vào bát tào phớ, rồi xì xụp ăn.
Khương Tiện Chi ngồi trên xe, vô tình gặp lại Chu Dĩ Ninh. Nàng bảo ngay với tài xế nhà mình: "Chú Lý, chú dừng xe ở đây đi, con thấy bạn con rồi, con xuống tìm cậu ấy."
"Ừ." Chú Lý đỗ xe. Chú thấy Chu Dĩ Ninh đang ngồi ở một quán ven đường, trò chuyện với một cô gái.
Chú biết hết bạn bè của Khương Tiện Chi, nhưng chưa từng thấy cô gái này. Cơ mà chú cũng chẳng để ý, chú chỉ là lái xe thôi, tiểu thư nhà mình kết bạn với ai thì liên quan gì đến chú đâu.
Khương Tiện Chi xuống xe, gọi với: "Chu Dĩ Ninh!"
"Cậu đến rồi à? Chờ chút, để mình lau ghế cho cậu." Vừa nói, Chu Dĩ Ninh vừa lấy giấy ăn lau cái ghế bên cạnh, rồi ra hiệu cho Khương Tiện Chi ngồi xuống.
"Cảm ơn." Khương Tiện Chi nói rồi ngồi xuống.
"Hôm nay cậu lại ăn cái này à? Ngon không?"
Thực ra nàng đã ăn sandwich ở nhà rồi, nhưng vì sáng sớm chẳng có khẩu vị gì nên chỉ ăn được vài miếng là ngán. Giờ thấy Chu Dĩ Ninh ăn ngon lành như vậy nàng lại thấy hơi đói.
"Ngon lắm, để mình gọi thêm một bát nữa, mình mời cậu." Chu Dĩ Ninh cười với nàng, rồi gọi thêm một bát tào phớ và một cái quẩy.
Cô lấy một cái thìa mới, lau sạch bằng giấy ăn rồi hỏi: "Cậu ăn hoa hẹ với ớt không?"
"Hoa hẹ á? Cái gì thế?" Tiểu thư lá ngọc cành vàng quen ăn trứng cá muối với nấm truffle thì làm sao biết hoa hẹ là cái gì.
Chu Dĩ Ninh cười, trả lời: "Là cái màu xanh xanh ấy, mình cho cậu một ít thôi nhé, sợ cậu ăn không quen."
Chu Dĩ Ninh vừa nói vừa hỏi thêm: "Còn ớt thì sao? Có ăn không?"
"Cho ít thôi." Khương Tiện Chi mím môi, nàng thực sự đói rồi.
Chu Dĩ Ninh cho một chút ớt vào bát rồi nhẹ nhàng trộn đều lên, sau đó đặt bát xuống trước mặt Khương Tiện Chi: "Ăn thử đi xem có hợp không."
"Ừm." Khương Tiện Chi khẽ đáp, cầm thìa múc một miếng rồi ăn.
Chỉ một miếng thôi mà mắt nàng sáng rực lên. Thì ra "đồ ăn vặt" mà mọi người trong nhà vẫn nói lại ngon đến thế, còn đậm đà hơn cả sandwich ở nhà.
Nàng lại cắn một miếng quẩy, thấy cái bánh giòn tan cũng ngon tuyệt.
"Ngon quá!"
"Ngon thì ăn nhiều vào, không đủ thì gọi thêm."
"Đủ rồi, đủ rồi." Khương Tiện Chi vừa nói vừa từ tốn ăn.
Mọi người trong nhà đều chiều chuộng nàng, sợ nàng ăn vặt linh tinh đau bụng, nên chẳng bao giờ cho nàng ăn mấy thứ này. Mấy món như lẩu cay Tứ Xuyên hay tào phớ này, đều là nàng lén ăn khi ở cùng Chu Dĩ Ninh thôi.
Chu Dĩ Ninh ăn xong rất nhanh, cô thanh toán rồi ngồi đó đợi Khương Tiện Chi.
Khương Tiện Chi cũng nhanh chóng ăn gần hết bát tào phớ. Nàng mãn nguyện ăn nốt miếng quẩy cuối cùng, cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng.
Chu Dĩ Ninh cười nói với nàng: "Ăn xong rồi hả? Xong rồi mình đi thôi."
Vừa nói, cô vừa đưa giấy ăn cho Khương Tiện Chi. Khương Tiện Chi nhận lấy giấy lau miệng, rồi gật đầu với Chu Dĩ Ninh.
Cả hai vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ đến trường. Ở cổng trường, Chu Dĩ Ninh gặp Điền Tuyết, cô gọi Điền Tuyết một tiếng nhưng Điền Tuyết không thèm để ý mà tốc biến vào trường.
Khương Tiện Chi hỏi: "Sao cậu ta không để ý đến cậu?"
Chu Dĩ Ninh cũng thấy khó hiểu, nhưng nghĩ đến tính cách hướng nội của Điền Tuyết cô cũng đoán được phần nào.
"Chắc cậu ấy mắc chứng sợ giao tiếp xã hội ấy mà, đi thôi, mình vào lớp."
"Ừ."
Khi Chu Dĩ Ninh về đến lớp, Điền Tuyết đã ngồi vào chỗ rồi. Chu Dĩ Ninh không tìm cô ta mà đi thẳng về chỗ của mình.
Lúc này, không khí trong lớp chẳng dễ chịu chút nào. Mấy bạn mang bánh bao kẹp thịt với mì lạnh mua buổi sáng đến trường ăn, đủ loại mùi thức ăn hòa lẫn vào nhau, có cả mùi mì tôm cay xè.
Trần Dịch Đồng đi tới ngay sau đó. Vừa bước vào lớp thì cô đã nhíu mày: "Mấy bạn ngồi cạnh cửa sổ mở hết cửa ra đi, ngửi xem trong lớp mình có mùi gì thế này, còn khó chịu hơn cả ngoài chợ! Nhanh chóng tản bớt mùi đi, ai chưa ăn sáng xong thì nhanh ăn nốt, sắp vào giờ tự học rồi đấy."
Mấy bạn đang ngủ gà ngủ gật trong lớp lập tức bật dậy, ai về chỗ nấy, giải quyết nốt bữa sáng.
Sau tiếng chuông reo, Trần Dịch Đồng đảo mắt một vòng quanh lớp, thấy mọi người đã dọn dẹp xong đồ ăn sáng, bắt đầu vào giờ tự học.
Trần Dịch Đồng đứng trên bục giảng, cất giọng: "Chiều nay chắc có kết quả thi tháng, lần này điểm kém lắm đấy nhé, tự kiểm điểm lại bản thân đi, xem ngày thường có chịu học hành gì không? Kiến thức vào đầu thật hay chỉ lướt qua loa rồi để ngoài tai?"
Cô giáo vừa nói thế cả lớp càng ngoan ngoãn hơn, đứa nào đứa nấy rụt cổ lại, chỉ hận không thể chui luôn vào sách.
Chu Dĩ Ninh thì chẳng hề nao núng. Cô biết rõ, trừ môn tiếng Anh ra thì các môn khác cô đều làm bài khá tốt.
Quả nhiên, vào tiết toán đầu tiên, thầy Trương đã bảo lớp trưởng phát bài kiểm tra xuống cho từng người.
Thầy đảo mắt nhìn một lượt, nói: "Đề toán lần này có độ khó nhất định, cả lớp mình chỉ có năm bạn được trên 130 điểm thôi."
Thầy Trương vừa nói xong cả lớp liền xôn xao.
"Chết rồi, bọn học sinh giỏi còn có 130, thế này thì mình được điểm liệt mất."
"Đúng rồi, chắc lần này lại là thằng Tưởng Hào đứng nhất thôi, nó là đại biểu môn toán mà."
"Chưa chắc đâu, nhìn mặt nó kìa, chắc gì đã làm tốt."
Thấy học sinh còn có thời gian buôn dưa lê, thầy Trương lập tức giữ trật tự: "Im lặng hết cho tôi! Xem lại xem mình sai ở đâu. Đề này là chúng ta ra theo yêu cầu của kỳ thi đại học đấy, cứ với cái trình độ này của các em thì đừng hòng đỗ nổi trường top! Tự xem lại mình đi!"
Vừa nói, ánh mắt thầy Trương lại dừng trên người Chu Dĩ Ninh, sắc mặt thầy dịu đi không ít: "Tuy nhiên, lớp mình cũng xuất hiện một con "hắc mã", thủ khoa toán lần này là bạn Chu Dĩ Ninh! Mọi người phải học tập bạn Chu, càng vào thời điểm quan trọng thì càng phải cố gắng hơn nữa!"
Thầy Trương vừa dứt lời, cả lớp lại bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Ôi giời ơi, thật hay đùa đấy? Chu Dĩ Ninh trước giờ toàn đội sổ mà? Sao tự dưng lại giỏi thế?"
"Đúng rồi, hay là cậu ta gian lận như lời lão Tào nói?"
"Chắc không đâu, hôm trước Chu Dĩ Ninh làm lại bài tiếng Anh cũng đúng hết mà."
"Thế thì sao cậu ta lại đột nhiên học giỏi thế?"
"Chắc là đi học thêm ở ngoài rồi, còn phải hỏi à?"
"Thôi im hết đi! Người ta Chu Dĩ Ninh được điểm tuyệt đối môn toán, các cậu phấn khích cái gì?" Thầy Trương không vui nói.
Thầy nhìn Chu Dĩ Ninh, cất lời: "Chu Dĩ Ninh, em có thể giảng lại bài kiểm tra này cho cả lớp được không?"
Cô tìm lại cái quán vỉa hè hôm trước, gọi một bát tào phớ và một cái quẩy nóng hổi, đánh chén no nê.
Chu Dĩ Ninh thêm chút tương ớt và hoa hẹ vào bát tào phớ, rồi xì xụp ăn.
Khương Tiện Chi ngồi trên xe, vô tình gặp lại Chu Dĩ Ninh. Nàng bảo ngay với tài xế nhà mình: "Chú Lý, chú dừng xe ở đây đi, con thấy bạn con rồi, con xuống tìm cậu ấy."
"Ừ." Chú Lý đỗ xe. Chú thấy Chu Dĩ Ninh đang ngồi ở một quán ven đường, trò chuyện với một cô gái.
Chú biết hết bạn bè của Khương Tiện Chi, nhưng chưa từng thấy cô gái này. Cơ mà chú cũng chẳng để ý, chú chỉ là lái xe thôi, tiểu thư nhà mình kết bạn với ai thì liên quan gì đến chú đâu.
"Cậu đến rồi à? Chờ chút, để mình lau ghế cho cậu." Vừa nói, Chu Dĩ Ninh vừa lấy giấy ăn lau cái ghế bên cạnh, rồi ra hiệu cho Khương Tiện Chi ngồi xuống.
"Cảm ơn." Khương Tiện Chi nói rồi ngồi xuống.
"Hôm nay cậu lại ăn cái này à? Ngon không?"
Thực ra nàng đã ăn sandwich ở nhà rồi, nhưng vì sáng sớm chẳng có khẩu vị gì nên chỉ ăn được vài miếng là ngán. Giờ thấy Chu Dĩ Ninh ăn ngon lành như vậy nàng lại thấy hơi đói.
"Ngon lắm, để mình gọi thêm một bát nữa, mình mời cậu." Chu Dĩ Ninh cười với nàng, rồi gọi thêm một bát tào phớ và một cái quẩy.
Cô lấy một cái thìa mới, lau sạch bằng giấy ăn rồi hỏi: "Cậu ăn hoa hẹ với ớt không?"
"Hoa hẹ á? Cái gì thế?" Tiểu thư lá ngọc cành vàng quen ăn trứng cá muối với nấm truffle thì làm sao biết hoa hẹ là cái gì.
Chu Dĩ Ninh vừa nói vừa hỏi thêm: "Còn ớt thì sao? Có ăn không?"
"Cho ít thôi." Khương Tiện Chi mím môi, nàng thực sự đói rồi.
Chu Dĩ Ninh cho một chút ớt vào bát rồi nhẹ nhàng trộn đều lên, sau đó đặt bát xuống trước mặt Khương Tiện Chi: "Ăn thử đi xem có hợp không."
"Ừm." Khương Tiện Chi khẽ đáp, cầm thìa múc một miếng rồi ăn.
Chỉ một miếng thôi mà mắt nàng sáng rực lên. Thì ra "đồ ăn vặt" mà mọi người trong nhà vẫn nói lại ngon đến thế, còn đậm đà hơn cả sandwich ở nhà.
Nàng lại cắn một miếng quẩy, thấy cái bánh giòn tan cũng ngon tuyệt.
"Ngon quá!"
"Ngon thì ăn nhiều vào, không đủ thì gọi thêm."
"Đủ rồi, đủ rồi." Khương Tiện Chi vừa nói vừa từ tốn ăn.
Mọi người trong nhà đều chiều chuộng nàng, sợ nàng ăn vặt linh tinh đau bụng, nên chẳng bao giờ cho nàng ăn mấy thứ này. Mấy món như lẩu cay Tứ Xuyên hay tào phớ này, đều là nàng lén ăn khi ở cùng Chu Dĩ Ninh thôi.
Khương Tiện Chi cũng nhanh chóng ăn gần hết bát tào phớ. Nàng mãn nguyện ăn nốt miếng quẩy cuối cùng, cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng.
Chu Dĩ Ninh cười nói với nàng: "Ăn xong rồi hả? Xong rồi mình đi thôi."
Vừa nói, cô vừa đưa giấy ăn cho Khương Tiện Chi. Khương Tiện Chi nhận lấy giấy lau miệng, rồi gật đầu với Chu Dĩ Ninh.
Cả hai vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ đến trường. Ở cổng trường, Chu Dĩ Ninh gặp Điền Tuyết, cô gọi Điền Tuyết một tiếng nhưng Điền Tuyết không thèm để ý mà tốc biến vào trường.
Khương Tiện Chi hỏi: "Sao cậu ta không để ý đến cậu?"
Chu Dĩ Ninh cũng thấy khó hiểu, nhưng nghĩ đến tính cách hướng nội của Điền Tuyết cô cũng đoán được phần nào.
"Chắc cậu ấy mắc chứng sợ giao tiếp xã hội ấy mà, đi thôi, mình vào lớp."
"Ừ."
Khi Chu Dĩ Ninh về đến lớp, Điền Tuyết đã ngồi vào chỗ rồi. Chu Dĩ Ninh không tìm cô ta mà đi thẳng về chỗ của mình.
Lúc này, không khí trong lớp chẳng dễ chịu chút nào. Mấy bạn mang bánh bao kẹp thịt với mì lạnh mua buổi sáng đến trường ăn, đủ loại mùi thức ăn hòa lẫn vào nhau, có cả mùi mì tôm cay xè.
Trần Dịch Đồng đi tới ngay sau đó. Vừa bước vào lớp thì cô đã nhíu mày: "Mấy bạn ngồi cạnh cửa sổ mở hết cửa ra đi, ngửi xem trong lớp mình có mùi gì thế này, còn khó chịu hơn cả ngoài chợ! Nhanh chóng tản bớt mùi đi, ai chưa ăn sáng xong thì nhanh ăn nốt, sắp vào giờ tự học rồi đấy."
Mấy bạn đang ngủ gà ngủ gật trong lớp lập tức bật dậy, ai về chỗ nấy, giải quyết nốt bữa sáng.
Sau tiếng chuông reo, Trần Dịch Đồng đảo mắt một vòng quanh lớp, thấy mọi người đã dọn dẹp xong đồ ăn sáng, bắt đầu vào giờ tự học.
Trần Dịch Đồng đứng trên bục giảng, cất giọng: "Chiều nay chắc có kết quả thi tháng, lần này điểm kém lắm đấy nhé, tự kiểm điểm lại bản thân đi, xem ngày thường có chịu học hành gì không? Kiến thức vào đầu thật hay chỉ lướt qua loa rồi để ngoài tai?"
Cô giáo vừa nói thế cả lớp càng ngoan ngoãn hơn, đứa nào đứa nấy rụt cổ lại, chỉ hận không thể chui luôn vào sách.
Chu Dĩ Ninh thì chẳng hề nao núng. Cô biết rõ, trừ môn tiếng Anh ra thì các môn khác cô đều làm bài khá tốt.
Quả nhiên, vào tiết toán đầu tiên, thầy Trương đã bảo lớp trưởng phát bài kiểm tra xuống cho từng người.
Thầy đảo mắt nhìn một lượt, nói: "Đề toán lần này có độ khó nhất định, cả lớp mình chỉ có năm bạn được trên 130 điểm thôi."
Thầy Trương vừa nói xong cả lớp liền xôn xao.
"Chết rồi, bọn học sinh giỏi còn có 130, thế này thì mình được điểm liệt mất."
"Đúng rồi, chắc lần này lại là thằng Tưởng Hào đứng nhất thôi, nó là đại biểu môn toán mà."
"Chưa chắc đâu, nhìn mặt nó kìa, chắc gì đã làm tốt."
Thấy học sinh còn có thời gian buôn dưa lê, thầy Trương lập tức giữ trật tự: "Im lặng hết cho tôi! Xem lại xem mình sai ở đâu. Đề này là chúng ta ra theo yêu cầu của kỳ thi đại học đấy, cứ với cái trình độ này của các em thì đừng hòng đỗ nổi trường top! Tự xem lại mình đi!"
Vừa nói, ánh mắt thầy Trương lại dừng trên người Chu Dĩ Ninh, sắc mặt thầy dịu đi không ít: "Tuy nhiên, lớp mình cũng xuất hiện một con "hắc mã", thủ khoa toán lần này là bạn Chu Dĩ Ninh! Mọi người phải học tập bạn Chu, càng vào thời điểm quan trọng thì càng phải cố gắng hơn nữa!"
Thầy Trương vừa dứt lời, cả lớp lại bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Ôi giời ơi, thật hay đùa đấy? Chu Dĩ Ninh trước giờ toàn đội sổ mà? Sao tự dưng lại giỏi thế?"
"Đúng rồi, hay là cậu ta gian lận như lời lão Tào nói?"
"Chắc không đâu, hôm trước Chu Dĩ Ninh làm lại bài tiếng Anh cũng đúng hết mà."
"Thế thì sao cậu ta lại đột nhiên học giỏi thế?"
"Chắc là đi học thêm ở ngoài rồi, còn phải hỏi à?"
"Thôi im hết đi! Người ta Chu Dĩ Ninh được điểm tuyệt đối môn toán, các cậu phấn khích cái gì?" Thầy Trương không vui nói.
Thầy nhìn Chu Dĩ Ninh, cất lời: "Chu Dĩ Ninh, em có thể giảng lại bài kiểm tra này cho cả lớp được không?"
4
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
