TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Chương 10.1: Nộp Giấy Trắng

Khóe miệng Chu Dĩ Ninh hơi nhếch lên. Cô vốn đã định cho qua chuyện này rồi, ai ngờ ông thầy Tào này lại nhỏ mọn đến thế. Vậy thì đừng trách bà đây!

Sau khi điền tên và lớp vào tờ giấy thi, Chu Dĩ Ninh liền dừng bút. Cô quyết định nộp giấy trắng môn tiếng Anh. Dù sao đây cũng đâu phải kỳ thi đại học. Việc nộp giấy trắng chỉ là để bày tỏ sự bất mãn của cô với giáo viên tiếng Anh, nhất là khi các môn khác cô đều làm bài ngon ơ. Sự tương phản này sẽ khiến tờ giấy trắng tiếng Anh càng nổi bần bật.

Cô không làm bài, cũng chẳng thèm ngó đến đề thi. Nhưng ánh mắt thầy Tào thì cứ dán chặt vào Chu Dĩ Ninh.

Ông ta định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Chu Dĩ Ninh mà thi kém thì đối với ông ta lại là chuyện tốt. Một đứa học sinh cá biệt, không đáng để ông ta phải nổi nóng.

Thế là Chu Dĩ Ninh gục mặt xuống bàn ngủ một giấc. Thấy lưng hơi khó chịu, cô lại ngồi dậy, chán chường nhìn chằm chằm vào tờ đề thi.

Đến khi tiếng chuông reo báo hết giờ, mấy bạn học sinh ngồi cuối dãy thu bài nhìn thấy bài thi của Chu Dĩ Ninh thì đều há hốc mồm.

Một bạn khẽ nhắc nhở Chu Dĩ Ninh:

"Cậu quên tô đáp án rồi kìa! Tớ đi thu bài phía trên trước, cậu tranh thủ tô nhanh đi."

Chu Dĩ Ninh thản nhiên cười với bạn:

"Không cần đâu, cứ nộp đi."

"Hả? Ừ thì tùy cậu." Bạn kia thu bài của Chu Dĩ Ninh, không khỏi giơ ngón cái lên, thầm nghĩ cô nàng này đúng là "cứng đầu". Tờ đáp án trắng tinh như tờ giấy, ngoài tên và lớp ra thì không có một chữ nào.

Kết thúc môn thi thứ ba cũng là lúc tan học. Vì có kỳ thi nên thầy cô đã thông báo trong nhóm phụ huynh là trưa nay tất cả học sinh ở lại trường ăn cơm tại căng tin, một giờ rưỡi chiều bắt đầu thi các môn khoa học xã hội.

Chu Dĩ Ninh vừa đứng dậy khỏi chỗ ngồi thì Điền Tuyết đã chạy đến.

"Đi thôi, chúng mình cùng đi căng tin đi."

Chu Dĩ Ninh gật đầu. Dù không thân với Điền Tuyết nhưng dù sao Điền Tuyết cũng là bạn của nguyên chủ, cô không thể từ chối được. "Ừ, đi thôi."

"Ôi, đề buổi sáng khó thật đấy! Cậu làm bài thế nào?" Điền Tuyết hỏi.

"Tạm được. Trừ môn tiếng Anh tớ không làm, còn lại hai môn kia tớ làm hết." Chu Dĩ Ninh tự tin nói.

"Không làm là sao?" Điền Tuyết ngớ người, hỏi lại theo phản xạ.

"Thì là trên tờ đáp án tớ không viết gì cả, nộp giấy trắng." Chu Dĩ Ninh thản nhiên đáp.

"Ối giời ơi! Không phải chứ, cậu gan thật đấy! Thầy Tào vốn đã nhỏ nhen rồi mà cậu còn làm thế, chắc đắc tội với ông ấy đến nơi rồi đấy!" Điền Tuyết sốt ruột ra mặt.

Chu Dĩ Ninh cười, không coi chuyện này ra gì: "Không sao, lần trước ông ấy cũng đã đắc tội với tớ rồi."

"Cậu còn cười được à? Đúng là gan to bằng trời!" Điền Tuyết cảm thán. Cô nàng nhìn Chu Dĩ Ninh qua mái tóc mái dày cộp, cảm thấy cô bạn này hình như đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.

"Chứ sao nữa! Đi thôi, đi ăn cơm. Không biết căng tin có lẩu cay không nữa." Cô hơi thèm mấy món ăn cay xè lưỡi.

"Có đấy, nhưng mà bên đó xếp hàng đông lắm, chắc cậu phải đợi một lúc đấy."

"Không sao, đợi chút cũng được." Chu Dĩ Ninh cười, bước về phía căng tin.

Hai người mãi mới tìm được một cái bàn trống. Chu Dĩ Ninh giữ chỗ, Điền Tuyết đi lấy cơm. Đợi Điền Tuyết quay lại cô sẽ đi mua lẩu cay.

Lẩu cay là món ăn vặt rất được ưa chuộng trong giới học sinh. Chu Dĩ Ninh đứng xếp hàng ở cuối hàng, thu hút không ít sự chú ý. Chẳng trách được, "tường tỏ tình" vẫn còn "treo" chuyện của cô kia mà. Học sinh khối 11 giờ ai mà chẳng biết mặt Chu Dĩ Ninh.

Chu Dĩ Ninh thì chẳng để ý. Cô cứ đứng thẳng người ở đó, chờ đến lượt mình mua lẩu cay.

Khương Tiện Chi và hai cô bạn thân cũng đến. Vì là kỳ thi tháng nên trưa nay trường không mở cổng, học sinh chỉ có thể chen chúc nhau ăn cơm trong сăng tin.

Khương Tiện Chi nhìn nhà ăn đông nghìn nghịt người thì đã mất hết cả khẩu vị. Tiểu thư đây có bao giờ ăn cơm ở căng tin đâu. Chiều nào người nhà cũng có người hầu mang cơm đến tận nơi. Đây là lần đầu tiên Khương Tiện Chi đến căng tin ăn cơm đấy.

Nàng nhăn mặt nhìn mấy quầy đồ ăn, chẳng muốn ăn gì cả.

Sử Viện Viện thấy sắc mặt nàng không ổn thì vội cười nói: "Tiện Chi, cậu muốn ăn gì? Tớ và Nhã Thanh đi lấy cho cậu."

"Đúng đấy, cậu mau tìm chỗ nào ngồi xuống đi." Tư Nhã Thanh cũng hùa theo, nhưng bàn tay giấu bên hông lại nắm chặt lại. Nếu không phải người nhà bảo cô ta phải lấy lòng Khương Tiện Chi, thì cô ta đã chẳng phải đứng hầu hạ vị tiểu thư này như người ở rồi.

Khương Tiện Chi cũng chẳng biết ăn gì, ngập ngừng nhìn mấy quầy đồ ăn.

Đúng lúc nàng đảo mắt nhìn quanh thì thấy Chu Dĩ Ninh đang bưng một bát gì đó chen chúc đi ra từ trong đám đông.

4

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.