0 chữ
Chương 18
Chương 9.2
Thầy Trương đưa tay vỗ nhẹ vào người Chu Dĩ Ninh, nhưng lại không có ý trách mắng cô. Thầy cười với Chu Dĩ Ninh, nhỏ giọng hỏi: "Làm xong hết rồi à?"
Chu Dĩ Ninh dụi dụi đôi mắt còn đang ngái ngủ, trả lời: "Vâng."
"Vậy thầy cầm bài của em đi nhé, chắc chắn không kiểm tra lại nữa à?"
"Không cần đâu ạ, em đã kiểm tra hai lần rồi." Chu Dĩ Ninh không muốn kiểm tra lại nữa, tỷ lệ chính xác của cô rất cao. Hơn nữa, Chu Dĩ Ninh luôn tin rằng đáp án mình chọn lần đầu tiên là chính xác nhất, kiểm tra lại có khi lại sửa đáp án đúng thành sai mất.
Thầy Trương cười với cô, nói: "Vậy thầy cầm bài đi nhé."
"Vâng." Chu Dĩ Ninh ngơ ngác, thấy thầy không nói gì về việc cô ngủ trong giờ thi thì lại nằm xuống.
Hứa Nguyệt Minh ngồi bên cạnh bĩu môi, dù sao thì cậu ta cũng không tin việc học của Chu Dĩ Ninh tự nhiên lại tốt lên như vậy. Cậu ta nghĩ Chu Dĩ Ninh là đoán mò trúng, hoặc là đã làm qua tờ đề này rồi.
Còn những học sinh giỏi ở bàn trên cũng bắt đầu nóng nảy. Dù sao thì hai câu hỏi nhỏ phía sau của câu hỏi lớn cuối cùng quá khó, bọn họ tính nửa ngày trời cũng không có nghĩ ra được. Nhưng nhìn tờ giấy thi trên tay thầy Trương, rõ ràng là Chu Dĩ Ninh đã trả lời hết các câu hỏi lớn phía sau. Chẳng lẽ Chu Dĩ Ninh thật sự đột nhiên khai sáng rồi?
Thầy Trương cầm bài thi ngồi lên bục giảng, còn hai mươi phút nữa mới đến giờ thu bài, thầy dứt khoát chấm bài luôn tại lớp.
Bắt đầu từ câu trắc nghiệm, thầy Trương càng chấm càng kinh ngạc. Những câu phía trước của Chu Dĩ Ninh đều đúng hết. Thầy lại bắt đầu chấm những câu hỏi lớn phía sau, chấm xuống toàn là dấu tích, ngay cả câu hỏi lớn cuối cùng cũng đúng hết.
Khi thầy Trương viết điểm 150 vào bài thi của Chu Dĩ Ninh, bỗng thầy có chút ngơ ngác. Dù sao thì bộ đề này là do các thầy cô trong tổ hợp lại ra đề, đặc biệt là câu hỏi lớn, độ khó vẫn khá cao. Thầy nghĩ bài thi này mà được trên 140 điểm thì đã là học sinh giỏi hiếm có rồi, không ngờ trong lớp lại có học sinh đạt điểm tuyệt đối.
Ánh mắt thầy Trương sáng lên nhìn về phía Chu Dĩ Ninh, thì thấy cô lại đang nằm bò ra bàn ngủ tiếp.
Thầy Trương không nhịn được, vẫn lên tiếng nói: "Các em nhất định phải kiểm tra bài thật kỹ nhé. Thầy vừa mới chấm xong một bài điểm tuyệt đối rồi đấy, đừng nghĩ các em không biết làm thì người khác cũng không biết làm."
Lời này vừa nói ra cả lớp lập tức xôn xao bàn tán, đặc biệt là những học sinh xung quanh Chu Dĩ Ninh, bọn họ tận mắt nhìn thấy thầy Trương cầm bài của cô đi.
Thầy Trương thấy phía dưới ồn ào lên, liền vội nói: "Được rồi, lo mà làm bài đi, đừng có xì xào nữa."
Hai mươi phút sau, thầy Trương đứng dậy, nói với các bạn học sinh ở cuối mỗi dãy: "Bạn cuối dãy đứng dậy thu bài cho thầy, nhanh lên."
Trong tiếng kêu than của học sinh, bài thi được thu lên.
Thầy Trương vừa đi, học sinh trong lớp đứa nào đứa nấy ỉu xìu như trái khổ qua, không ít học sinh đang đối đáp án.
"Ái chà, lần này câu trắc nghiệm sao nhiều câu C thế nhỉ? Làm tao chẳng dám chọn luôn." Hứa Nguyệt Minh thở dài.
"Đâu có, tao lại thấy đa số nên chọn A ấy chứ? Đề lần này khá khó, mấy câu hỏi lớn phía sau cũng khó nữa." Đại biểu môn Toán là Tưởng Hào đáp.
"Đúng, tớ cũng thấy chọn A nhiều, mấy câu điền vào chỗ trống cũng khó nữa. Nhưng Chu Dĩ Ninh thật sự được điểm tuyệt đối à?"
Vài người tò mò nhìn về phía Chu Dĩ Ninh, vẫn là Hứa Nguyệt Minh mở miệng hỏi trước: "Chu Dĩ Ninh, có phải cô đã làm qua tờ đề này rồi nên mới biết đáp án không?"
Chu Dĩ Ninh liếc cậu ta một cái, thản nhiên nói: "Mình không làm được thì nghĩ người khác cũng không làm được à? Tự tin thái quá đấy. Đúng rồi, đừng quên vụ cá cược của chúng ta nhé, cuối kỳ ai xếp hạng sau thì thua đối phương năm trăm tệ đấy."
Hứa Nguyệt Minh đỏ bừng mặt, ấp úng nói: "Cô đừng đắc ý quá, lần này cô chỉ là may mắn mới được điểm cao thế thôi. Đề thi cuối kỳ đều là thi chung của toàn thành phố, bảo mật lắm, cô tuyệt đối sẽ không may mắn như lần này đâu."
"Vậy thì cậu phải thất vọng rồi, vì thi cử không phải là dựa vào vận may, mà là dựa vào thực lực." Chu Dĩ Ninh nói xong thì chẳng thèm để ý đến Hứa Nguyệt Minh nữa, cầm cốc đi lấy nước.
Mười phút sau, bắt đầu buổi thi thứ ba của buổi sáng, môn tiếng Anh. Thầy Tào cầm đề thi bước vào lớp, thầy nhăn nhó mặt mày, ánh mắt trừng về phía Chu Dĩ Ninh.
"Được rồi, trật tự nào. Đề thi lần này là do mỗi thầy cô trong tổ tiếng Anh ra vài câu, rồi tổng hợp lại, nên chắc chắn bên ngoài không có đề này đâu. Mấy người thích ăn may chú ý đấy, đừng tưởng một hai lần thi tốt thì lần này cũng sẽ thi tốt nhé." Ông ta vừa nói vừa cố ý liếc nhìn về phía Chu Dĩ Ninh.
Chu Dĩ Ninh dụi dụi đôi mắt còn đang ngái ngủ, trả lời: "Vâng."
"Vậy thầy cầm bài của em đi nhé, chắc chắn không kiểm tra lại nữa à?"
"Không cần đâu ạ, em đã kiểm tra hai lần rồi." Chu Dĩ Ninh không muốn kiểm tra lại nữa, tỷ lệ chính xác của cô rất cao. Hơn nữa, Chu Dĩ Ninh luôn tin rằng đáp án mình chọn lần đầu tiên là chính xác nhất, kiểm tra lại có khi lại sửa đáp án đúng thành sai mất.
Thầy Trương cười với cô, nói: "Vậy thầy cầm bài đi nhé."
"Vâng." Chu Dĩ Ninh ngơ ngác, thấy thầy không nói gì về việc cô ngủ trong giờ thi thì lại nằm xuống.
Hứa Nguyệt Minh ngồi bên cạnh bĩu môi, dù sao thì cậu ta cũng không tin việc học của Chu Dĩ Ninh tự nhiên lại tốt lên như vậy. Cậu ta nghĩ Chu Dĩ Ninh là đoán mò trúng, hoặc là đã làm qua tờ đề này rồi.
Thầy Trương cầm bài thi ngồi lên bục giảng, còn hai mươi phút nữa mới đến giờ thu bài, thầy dứt khoát chấm bài luôn tại lớp.
Bắt đầu từ câu trắc nghiệm, thầy Trương càng chấm càng kinh ngạc. Những câu phía trước của Chu Dĩ Ninh đều đúng hết. Thầy lại bắt đầu chấm những câu hỏi lớn phía sau, chấm xuống toàn là dấu tích, ngay cả câu hỏi lớn cuối cùng cũng đúng hết.
Khi thầy Trương viết điểm 150 vào bài thi của Chu Dĩ Ninh, bỗng thầy có chút ngơ ngác. Dù sao thì bộ đề này là do các thầy cô trong tổ hợp lại ra đề, đặc biệt là câu hỏi lớn, độ khó vẫn khá cao. Thầy nghĩ bài thi này mà được trên 140 điểm thì đã là học sinh giỏi hiếm có rồi, không ngờ trong lớp lại có học sinh đạt điểm tuyệt đối.
Thầy Trương không nhịn được, vẫn lên tiếng nói: "Các em nhất định phải kiểm tra bài thật kỹ nhé. Thầy vừa mới chấm xong một bài điểm tuyệt đối rồi đấy, đừng nghĩ các em không biết làm thì người khác cũng không biết làm."
Lời này vừa nói ra cả lớp lập tức xôn xao bàn tán, đặc biệt là những học sinh xung quanh Chu Dĩ Ninh, bọn họ tận mắt nhìn thấy thầy Trương cầm bài của cô đi.
Thầy Trương thấy phía dưới ồn ào lên, liền vội nói: "Được rồi, lo mà làm bài đi, đừng có xì xào nữa."
Hai mươi phút sau, thầy Trương đứng dậy, nói với các bạn học sinh ở cuối mỗi dãy: "Bạn cuối dãy đứng dậy thu bài cho thầy, nhanh lên."
Trong tiếng kêu than của học sinh, bài thi được thu lên.
"Ái chà, lần này câu trắc nghiệm sao nhiều câu C thế nhỉ? Làm tao chẳng dám chọn luôn." Hứa Nguyệt Minh thở dài.
"Đâu có, tao lại thấy đa số nên chọn A ấy chứ? Đề lần này khá khó, mấy câu hỏi lớn phía sau cũng khó nữa." Đại biểu môn Toán là Tưởng Hào đáp.
"Đúng, tớ cũng thấy chọn A nhiều, mấy câu điền vào chỗ trống cũng khó nữa. Nhưng Chu Dĩ Ninh thật sự được điểm tuyệt đối à?"
Vài người tò mò nhìn về phía Chu Dĩ Ninh, vẫn là Hứa Nguyệt Minh mở miệng hỏi trước: "Chu Dĩ Ninh, có phải cô đã làm qua tờ đề này rồi nên mới biết đáp án không?"
Chu Dĩ Ninh liếc cậu ta một cái, thản nhiên nói: "Mình không làm được thì nghĩ người khác cũng không làm được à? Tự tin thái quá đấy. Đúng rồi, đừng quên vụ cá cược của chúng ta nhé, cuối kỳ ai xếp hạng sau thì thua đối phương năm trăm tệ đấy."
Hứa Nguyệt Minh đỏ bừng mặt, ấp úng nói: "Cô đừng đắc ý quá, lần này cô chỉ là may mắn mới được điểm cao thế thôi. Đề thi cuối kỳ đều là thi chung của toàn thành phố, bảo mật lắm, cô tuyệt đối sẽ không may mắn như lần này đâu."
"Vậy thì cậu phải thất vọng rồi, vì thi cử không phải là dựa vào vận may, mà là dựa vào thực lực." Chu Dĩ Ninh nói xong thì chẳng thèm để ý đến Hứa Nguyệt Minh nữa, cầm cốc đi lấy nước.
Mười phút sau, bắt đầu buổi thi thứ ba của buổi sáng, môn tiếng Anh. Thầy Tào cầm đề thi bước vào lớp, thầy nhăn nhó mặt mày, ánh mắt trừng về phía Chu Dĩ Ninh.
"Được rồi, trật tự nào. Đề thi lần này là do mỗi thầy cô trong tổ tiếng Anh ra vài câu, rồi tổng hợp lại, nên chắc chắn bên ngoài không có đề này đâu. Mấy người thích ăn may chú ý đấy, đừng tưởng một hai lần thi tốt thì lần này cũng sẽ thi tốt nhé." Ông ta vừa nói vừa cố ý liếc nhìn về phía Chu Dĩ Ninh.
4
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
