TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20
Chương 10.2

Chu Dĩ Ninh cũng nhìn thấy Khương Tiện Chi, mỉm cười hỏi nàng: "Cậu cũng đến căng tin ăn cơm à? Mau đi đi, mấy quầy kia sắp hết đồ ăn rồi đấy."

Ánh mắt Khương Tiện Chi nhìn Chu Dĩ Ninh, rồi lại chuyển sang cái bát trên tay cô nàng.

Khương Tiện Chi tò mò hỏi: "Đây là cái gì thế?"

"Lẩu cay, cậu có muốn ăn không? Nếu muốn thì mình đi mua thêm một phần nữa cho cậu." Giọng điệu Chu Dĩ Ninh rất tùy tiện, cứ như đang nói chuyện với bạn bè vậy, điều này khiến Khương Tiện Chi cảm thấy rất thoải mái.

"Ngon không?" Khương Tiện Chi hơi nghi hoặc hỏi.

"Ngon chứ, tớ gọi loại ít cay thôi. Cậu ăn thử đi, không cần lúc nào cũng ăn uống lành mạnh thế đâu. Đi thôi, vừa hay bạn mình giữ chỗ rồi, mình dẫn cậu qua đó." Dù sao Khương Tiện Chi cũng đã giúp cô một lần, "có qua có lại" một chút cũng là điều nên làm.

Nguyên chủ nghèo thật đấy, nhưng ít ra trong thẻ ăn vẫn còn tiền, mời một bữa lẩu cay thì cũng chẳng sao.

Khương Tiện Chi nhìn nhà ăn đông nghịt người thì đã chẳng còn bụng dạ nào mà ăn uống nữa, lại càng không muốn xếp hàng mua cơm. Thấy Chu Dĩ Ninh đã nói vậy thì nàng cứ thế "xuống nước" đi theo Chu Dĩ Ninh, chờ cô dẫn mình đi tìm bàn.

Sử Viện Viện phía sau nháy mắt ra hiệu cho Tư Nhã Thanh, Tư Nhã Thanh vội nói: "Tiện Chi, hay là thôi đi, để chúng tớ đi lấy cho cậu."

Khương Tiện Chi không muốn chờ đợi nữa, nàng chỉ muốn tìm một chỗ nào đó để ngồi xuống nghỉ ngơi thôi. "Không cần đâu, tớ ăn bát của cậu ấy là được rồi. Hai cậu tự đi lấy cơm đi, lát nữa qua tìm tớ."

Sử Viện Viện và Tư Nhã Thanh đứng im không nhúc nhích. Hai người đi theo sau Khương Tiện Chi, thỉnh thoảng lại liếc mắt lườm Chu Dĩ Ninh.

Chu Dĩ Ninh bưng bát lẩu đến cái bàn mà Điền Tuyết đã giữ chỗ. Điền Tuyết thấy người đến là Khương Tiện Chi thì ngạc nhiên một lúc rồi vội nói: "Tớ chợt nhớ ra là tớ có đồ bỏ quên ở lớp, các cậu cứ ăn đi, lát nữa tớ tự đến ăn sau."

"Lát ăn xong rồi về tìm cũng được mà." Chu Dĩ Ninh nhắc nhở.

"Không cần đâu, cậu cứ ăn với họ đi." Điền Tuyết cúi gằm mặt, vội vã rời đi.

Chu Dĩ Ninh khó hiểu. Cô biết Điền Tuyết tính cách hướng nội, nhưng cũng đâu đến mức hướng nội đến thế chứ? Đến mức không thể ăn cơm cùng người khác được luôn à?

Nhưng dù sao người ta đã nói vậy rồi, Chu Dĩ Ninh gật đầu: "Ừ, vậy lát nữa tìm được đồ rồi thì cậu mau đến сăng tin ăn cơm nhé, không thì lát nữa hết đồ ăn đấy."

"Tớ biết rồi." Nói xong, Điền Tuyết ngại ngùng cười với Khương Tiện Chi rồi ba chân bốn cẳng chạy mất.

Chu Dĩ Ninh đặt bát lẩu xuống bàn, sau đó lấy giấy ăn ra, rất tự nhiên cúi xuống lau ghế, rồi lại thân thiện mỉm cười với Khương Tiện Chi: "Ngồi đi, cậu ăn trước đi, mình đi mua thêm một phần nữa."

"Cảm ơn." Khương Tiện Chi đỏ vành tai. Cô tiểu thư được người khác chăm sóc quen rồi, giờ có chút ngượng ngùng nói lời cảm ơn với Chu Dĩ Ninh.

Nàng cảm thấy Chu Dĩ Ninh có gì đó rất khác với Sử Viện Viện và những người khác, nhưng cụ thể là khác ở điểm nào thì Khương Tiện Chi lại nhất thời không nghĩ ra được.

Không nghĩ ra được thì nàng dứt khoát không nghĩ nữa. Khương Tiện Chi ngẩng đầu lên thì thấy Chu Dĩ Ninh đang dùng khăn giấy lau đũa cho mình, sau đó đưa đôi đũa cho nàng.

"Dùng tạm nhé, mình lau sạch rồi đấy. Cậu ăn nhanh đi, để lâu mì trương hết cả lên thì mất ngon. Mình phải tranh thủ đi mua thêm một bát nữa đây." Vừa nói, Chu Dĩ Ninh vừa lao vào đám đông, chuẩn bị xếp hàng tiếp.

Lúc này Sử Viện Viện và Tư Nhã Thanh mới sầm mặt bỏ đi.

"Thấy con Chu Dĩ Ninh kia không? Nịnh nọt hơn cả mình với cậu. Đúng là hạng người có thể co duỗi mà. Mình với cậu chỉ giúp Khương Tiện Chi lấy cơm thôi, nó thì hay rồi, đến việc lau ghế cũng giành làm." Sử Viện Viện đẩy gọng kính, bất mãn nói.

"Tớ không tin là nó chịu được Khương Tiện Chi đâu. Cậu cứ chờ mà xem, chưa đến một tuần nó đã phải tránh xa Khương Tiện Chi rồi." Tư Nhã Thanh không để bụng.

"Tớ chỉ sợ đến lúc đó nó thật sự thân với Khương Tiện Chi thôi. Tớ không muốn Khương Tiện Chi có thêm ai bên cạnh cả."

"Yên tâm đi, Khương Tiện Chi là gia đình thế nào, một cô tiểu thư như nó thì sao có thể làm bạn với Chu Dĩ Ninh được chứ? Chúng mình cứ để ý kỹ một chút là được." Tư Nhã Thanh cười nói.

"Ừ, đi lấy cơm trước đi. Lấy xong cơm rồi thì mau quay lại tìm Khương Tiện Chi."

Hai người vừa nói vừa chen vào đám đông đang xếp hàng mua cơm.

5

0

2 tháng trước

7 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.