0 chữ
Chương 16
Chương 8.2
Chu Viễn Phi tức giận đến mức muốn xông tới túm lấy Chu Dĩ Ninh, nhưng bị Triệu Tú Na ngăn lại: "Thôi thôi, sáng sớm ra làm gì mà nổi nóng thế, đừng cãi nhau nữa, ăn cơm đi."
"Không phải tại nó thì tại ai? Được, mọi người nghe rõ cả rồi đấy, nó tự nói là sau khi tốt nghiệp cấp ba sẽ không cần chúng ta quản nữa, đến lúc đó tao xem nó sống thế nào." Chu Viễn Phi vẫn còn giận dữ nói.
"Đúng đấy, đến lúc đó chúng ta đừng quan tâm đến nó." Chu Gia Minh ở bên cạnh phụ họa.
Triệu Tú Na trừng mắt nhìn con trai một cái, rồi quay người vào bếp bưng canh đậu phụ chiên cho Chu Viễn Phi và Chu Gia Minh.
Bà nghĩ ngợi một lát, rồi vẫn đi đến nhà vệ sinh một chuyến.
Chu Dĩ Ninh vừa rửa mặt xong, đang dùng khăn lau mái tóc ướt sũng, thấy Triệu Tú Na đi vào liền hỏi: "Có chuyện gì?"
Triệu Tú Na lén lút lấy hai mươi tệ từ trong túi ra, nhét vào túi áo đồng phục của Chu Dĩ Ninh.
Bà nhỏ giọng dặn dò: "Công ty của ba con dạo này đang cắt giảm nhân sự, tiền thưởng mỗi tháng cũng bị giảm. Ông ấy đang bực bội trong người, không phải cố ý nhằm vào con đâu, lát nữa trên đường đến trường mua chút gì ăn sáng đi, đừng cãi nhau với ông ấy nữa nhé."
Chu Dĩ Ninh không nói gì, nhưng vẫn gật đầu, hai mươi tệ này ngoài mua đồ ăn sáng ra chắc vẫn còn dư chút ít để ra quán net. Cô định tối nay về muộn một chút, ra quán net viết gì đó rồi gửi bài.
Triệu Tú Na thấy cô không nói gì thì thở dài một tiếng rồi đi ra.
Chu Dĩ Ninh thu dọn xong xuôi, lúc này mới trở lại bên giường đơn của mình, lấy cặp sách rồi rời khỏi nhà.
Chu Viễn Phi tức giận mắng: "Thật là quá đáng, bây giờ đã không coi ai ra gì rồi, sau này còn dám trông cậy vào nó nữa không?"
"Đúng đấy, con thấy nó nên sớm đi lấy chồng đi thì hơn, còn kiếm được chút tiền sính lễ về cho gia đình." Chu Gia Minh phụ họa.
"Hừ, tao cũng thấy vậy." Chu Viễn Phi đồng tình gật đầu.
"Thôi đi, hai cha con bớt nói chút, chỉ là lời nói trong lúc nóng giận thôi chứ cưới xin gì." Triệu Tú Na cười xòa, muốn cho qua chuyện.
"Sao lại không thể cưới? Ở quê mình tầm tuổi này đã lấy chồng đầy ra đấy, tao đã nuôi nó bao nhiêu năm rồi, đợi nó lấy chồng ít nhất cũng phải kiếm về được hai mươi vạn tiền sính lễ."
"Đúng, ba nói quá đúng." Chu Gia Minh hùa theo.
Về chuyện này, Chu Dĩ Ninh vẫn chưa hề hay biết. Cô đeo chiếc cặp sách chẳng có mấy quyển sách, một mạch đi ra khỏi khu dân cư.
Thời gian này còn chưa đến sáu giờ, nhưng những quán bán đồ ăn sáng đã bày bán khá nhiều, Chu Dĩ Ninh chọn một quán trông có vẻ sạch sẽ gần trường học rồi ngồi xuống.
Cô gọi một chiếc quẩy, một bát tào phớ, hết năm tệ.
Chu Dĩ Ninh cho thêm hẹ và ớt vào tào phớ, rồi vừa ăn tào phớ vừa ăn quẩy.
Phải nói là quẩy mới chiên giòn tan thật sự rất ngon, ăn kèm với tào phớ mềm mịn, làm tâm trạng của Chu Dĩ Ninh cũng trở nên tốt hơn.
Cô đang ăn sáng thì Khương Tiện Chi vừa hay đi xe đến. Nàng từ trước đến giờ đều ăn sáng ở nhà, thấy Chu Dĩ Ninh ngồi ở quán ven đường ăn ngon lành như vậy thì không khỏi tò mò. Đồ ăn ở ven đường thật sự ngon đến thế sao?
Khương Tiện Chi liếc nhìn thời gian, thấy còn khá lâu nữa mới đến giờ vào học bèn bảo tài xế đỗ xe ở ven đường.
Chu Dĩ Ninh lúc này đã ăn gần hết chiếc quẩy, nghe thấy có người gọi mình thì quay đầu lại nhìn, thấy đó là Khương Tiện Chi.
"Cậu đến rồi à? Ăn sáng chưa? Có muốn ăn cùng không?" Chu Dĩ Ninh nhiệt tình hỏi, dù sao thì chuyện bức tường tỏ tình vẫn còn phải nhờ Khương Tiện Chi giúp đỡ.
Khương Tiện Chi nhìn cái chảo dầu hơi đen, bĩu môi lắc đầu. Mẹ nàng nói rồi, mấy quán ăn sáng ngoài đường đều là đồ ăn vặt linh tinh, sao Chu Dĩ Ninh lại có thể ăn ngon lành đến vậy chứ?
"Tôi ăn rồi." Khương Tiện Chi giờ có chút hối hận vì đã xuống xe, nàng đứng ở đây thật lạc lõng với cái quán nhỏ này.
Chu Dĩ Ninh lại lấy một tờ giấy ăn ra, lau đi lau lại chiếc ghế bên cạnh mình rồi cười nói với Khương Tiện Chi: "Ngồi xuống đi, đợi mình một lát, mình ăn xong ngay thôi, tiện thể chúng ta bàn tiếp về chuyện bức tường tỏ tình."
Khương Tiện Chi thấy Chu Dĩ Ninh đã lau ghế cho mình rồi nên cũng không tiện từ chối, đại tiểu thư miễn cưỡng ngồi xuống, ánh mắt lại tò mò đánh giá những thứ trong bát của Chu Dĩ Ninh.
Chu Dĩ Ninh ăn rất ngon miệng. Khương Tiện Chi tặc lưỡi, không khỏi tò mò hơn về món ăn của Chu Dĩ Ninh, nhưng làm sao nàng có thể nói ra được.
Vài phút sau, Chu Dĩ Ninh nhanh chóng ăn xong bữa sáng, trả tiền, rồi cùng Khương Tiện Chi đi về phía trường học.
"À phải rồi, chuyện bức tường tỏ tình tôi đã nhờ người đi điều tra rồi, hôm nay chắc là sẽ có tin tức thôi, đến lúc đó tôi nhắn wechat cho cậu."
"Ừ, cảm ơn." Chu Dĩ Ninh khẽ thở phào nhẹ nhõm. Trên người nguyên chủ quả thực toàn là chuyện rắc rối, cô cần phải từ từ giải quyết hết thôi.
"Không có gì, mà này, bình thường cậu toàn ăn sáng ở quán ven đường à?"
"Không có, tại cãi nhau với người nhà nên không ăn ở nhà được, đành ra ngoài ăn tạm thôi, nhưng mà tào phớ ở quán này làm ngon thật đấy." Chu Dĩ Ninh cười nói, cũng may cô không phải là nguyên chủ, bị cha và em trai nói như vậy, nếu là nguyên chủ thì chắc chắn sẽ buồn chết mất?
Mà trước khi cô xuyên qua đây, nguyên chủ không biết đã phải chịu bao nhiêu lời cay đắng rồi. Cô phải nghĩ cách thoát khỏi cái gia đình trọng nam khinh nữ này mới được, còn phải để lại đủ bằng chứng chứng minh cái nhà này ngược đãi con gái nữa, nếu không sau này sẽ phiền phức to.
"Không phải tại nó thì tại ai? Được, mọi người nghe rõ cả rồi đấy, nó tự nói là sau khi tốt nghiệp cấp ba sẽ không cần chúng ta quản nữa, đến lúc đó tao xem nó sống thế nào." Chu Viễn Phi vẫn còn giận dữ nói.
"Đúng đấy, đến lúc đó chúng ta đừng quan tâm đến nó." Chu Gia Minh ở bên cạnh phụ họa.
Triệu Tú Na trừng mắt nhìn con trai một cái, rồi quay người vào bếp bưng canh đậu phụ chiên cho Chu Viễn Phi và Chu Gia Minh.
Bà nghĩ ngợi một lát, rồi vẫn đi đến nhà vệ sinh một chuyến.
Chu Dĩ Ninh vừa rửa mặt xong, đang dùng khăn lau mái tóc ướt sũng, thấy Triệu Tú Na đi vào liền hỏi: "Có chuyện gì?"
Bà nhỏ giọng dặn dò: "Công ty của ba con dạo này đang cắt giảm nhân sự, tiền thưởng mỗi tháng cũng bị giảm. Ông ấy đang bực bội trong người, không phải cố ý nhằm vào con đâu, lát nữa trên đường đến trường mua chút gì ăn sáng đi, đừng cãi nhau với ông ấy nữa nhé."
Chu Dĩ Ninh không nói gì, nhưng vẫn gật đầu, hai mươi tệ này ngoài mua đồ ăn sáng ra chắc vẫn còn dư chút ít để ra quán net. Cô định tối nay về muộn một chút, ra quán net viết gì đó rồi gửi bài.
Triệu Tú Na thấy cô không nói gì thì thở dài một tiếng rồi đi ra.
Chu Dĩ Ninh thu dọn xong xuôi, lúc này mới trở lại bên giường đơn của mình, lấy cặp sách rồi rời khỏi nhà.
Chu Viễn Phi tức giận mắng: "Thật là quá đáng, bây giờ đã không coi ai ra gì rồi, sau này còn dám trông cậy vào nó nữa không?"
"Hừ, tao cũng thấy vậy." Chu Viễn Phi đồng tình gật đầu.
"Thôi đi, hai cha con bớt nói chút, chỉ là lời nói trong lúc nóng giận thôi chứ cưới xin gì." Triệu Tú Na cười xòa, muốn cho qua chuyện.
"Sao lại không thể cưới? Ở quê mình tầm tuổi này đã lấy chồng đầy ra đấy, tao đã nuôi nó bao nhiêu năm rồi, đợi nó lấy chồng ít nhất cũng phải kiếm về được hai mươi vạn tiền sính lễ."
"Đúng, ba nói quá đúng." Chu Gia Minh hùa theo.
Về chuyện này, Chu Dĩ Ninh vẫn chưa hề hay biết. Cô đeo chiếc cặp sách chẳng có mấy quyển sách, một mạch đi ra khỏi khu dân cư.
Thời gian này còn chưa đến sáu giờ, nhưng những quán bán đồ ăn sáng đã bày bán khá nhiều, Chu Dĩ Ninh chọn một quán trông có vẻ sạch sẽ gần trường học rồi ngồi xuống.
Chu Dĩ Ninh cho thêm hẹ và ớt vào tào phớ, rồi vừa ăn tào phớ vừa ăn quẩy.
Phải nói là quẩy mới chiên giòn tan thật sự rất ngon, ăn kèm với tào phớ mềm mịn, làm tâm trạng của Chu Dĩ Ninh cũng trở nên tốt hơn.
Cô đang ăn sáng thì Khương Tiện Chi vừa hay đi xe đến. Nàng từ trước đến giờ đều ăn sáng ở nhà, thấy Chu Dĩ Ninh ngồi ở quán ven đường ăn ngon lành như vậy thì không khỏi tò mò. Đồ ăn ở ven đường thật sự ngon đến thế sao?
Khương Tiện Chi liếc nhìn thời gian, thấy còn khá lâu nữa mới đến giờ vào học bèn bảo tài xế đỗ xe ở ven đường.
Chu Dĩ Ninh lúc này đã ăn gần hết chiếc quẩy, nghe thấy có người gọi mình thì quay đầu lại nhìn, thấy đó là Khương Tiện Chi.
"Cậu đến rồi à? Ăn sáng chưa? Có muốn ăn cùng không?" Chu Dĩ Ninh nhiệt tình hỏi, dù sao thì chuyện bức tường tỏ tình vẫn còn phải nhờ Khương Tiện Chi giúp đỡ.
Khương Tiện Chi nhìn cái chảo dầu hơi đen, bĩu môi lắc đầu. Mẹ nàng nói rồi, mấy quán ăn sáng ngoài đường đều là đồ ăn vặt linh tinh, sao Chu Dĩ Ninh lại có thể ăn ngon lành đến vậy chứ?
"Tôi ăn rồi." Khương Tiện Chi giờ có chút hối hận vì đã xuống xe, nàng đứng ở đây thật lạc lõng với cái quán nhỏ này.
Chu Dĩ Ninh lại lấy một tờ giấy ăn ra, lau đi lau lại chiếc ghế bên cạnh mình rồi cười nói với Khương Tiện Chi: "Ngồi xuống đi, đợi mình một lát, mình ăn xong ngay thôi, tiện thể chúng ta bàn tiếp về chuyện bức tường tỏ tình."
Khương Tiện Chi thấy Chu Dĩ Ninh đã lau ghế cho mình rồi nên cũng không tiện từ chối, đại tiểu thư miễn cưỡng ngồi xuống, ánh mắt lại tò mò đánh giá những thứ trong bát của Chu Dĩ Ninh.
Chu Dĩ Ninh ăn rất ngon miệng. Khương Tiện Chi tặc lưỡi, không khỏi tò mò hơn về món ăn của Chu Dĩ Ninh, nhưng làm sao nàng có thể nói ra được.
Vài phút sau, Chu Dĩ Ninh nhanh chóng ăn xong bữa sáng, trả tiền, rồi cùng Khương Tiện Chi đi về phía trường học.
"À phải rồi, chuyện bức tường tỏ tình tôi đã nhờ người đi điều tra rồi, hôm nay chắc là sẽ có tin tức thôi, đến lúc đó tôi nhắn wechat cho cậu."
"Ừ, cảm ơn." Chu Dĩ Ninh khẽ thở phào nhẹ nhõm. Trên người nguyên chủ quả thực toàn là chuyện rắc rối, cô cần phải từ từ giải quyết hết thôi.
"Không có gì, mà này, bình thường cậu toàn ăn sáng ở quán ven đường à?"
"Không có, tại cãi nhau với người nhà nên không ăn ở nhà được, đành ra ngoài ăn tạm thôi, nhưng mà tào phớ ở quán này làm ngon thật đấy." Chu Dĩ Ninh cười nói, cũng may cô không phải là nguyên chủ, bị cha và em trai nói như vậy, nếu là nguyên chủ thì chắc chắn sẽ buồn chết mất?
Mà trước khi cô xuyên qua đây, nguyên chủ không biết đã phải chịu bao nhiêu lời cay đắng rồi. Cô phải nghĩ cách thoát khỏi cái gia đình trọng nam khinh nữ này mới được, còn phải để lại đủ bằng chứng chứng minh cái nhà này ngược đãi con gái nữa, nếu không sau này sẽ phiền phức to.
4
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
