TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Chương 8.1: Dù Sao Thì Ông Cũng Có Cậu Con Trai Quý Giá Rồi Còn Gì!

Không gian riêng tư của nguyên chủ chỉ vỏn vẹn có thế, một chiếc giường đơn kê sát bên cạnh bàn học.

Chu Dĩ Ninh thở dài, có chút thương cảm cho nguyên chủ khi phải sống trong cái hoàn cảnh này. Cô vừa đến thế giới này mới một ngày, nhưng không khó để nhận ra nguyên chủ chẳng có địa vị gì trong nhà, chỉ là một con rối bị cha mẹ nuôi nấng để trở thành "công cụ để hút máu trọn đời" cho em trai.

Cô thu dọn lại chiếc giường đơn nhỏ hẹp, rồi ngả lưng xuống. Đầu óc Chu Dĩ Ninh vẫn đang hoạt động hết công suất. Cô lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm thông tin liên lạc của các nhà xuất bản, cùng với cách thức gửi bài cho các tạp chí. Cô không thể không có tiền trong người được, cái cảm giác bị động này thật khó chịu.

Nhưng hiện tại cô vẫn còn đang đi học, không có thời gian làm thêm, cách tốt nhất là kiếm được "thùng vàng" đầu tiên bằng nghề cũ.

Nhà nguyên chủ có máy tính, nhưng nó lại nằm trong phòng Chu Gia Minh, rõ ràng là cô không thể dùng được, vậy nên chỉ còn cách ra quán net tìm đường thôi.

Chu Dĩ Ninh nghĩ vậy, thế là lưu lại tất cả những địa chỉ có thể gửi bài mà mình tìm được, rồi mới nhắm mắt lại.

Sáng sớm, năm giờ rưỡi, chuông báo thức của Chu Dĩ Ninh reo lên. Cô dụi mắt, lồm cồm bò dậy khỏi giường chuẩn bị đi rửa mặt. Ở phòng khách, Chu Viễn Phi đã ngồi sẵn ở bàn ăn, đang chờ ăn sáng.

Chu Dĩ Ninh chỉ liếc nhìn một cái rồi định đi thẳng vào nhà vệ sinh, ai ngờ Chu Viễn Phi bỗng nhiên nổi đóa: "Mày không thấy tao à? Sao không chào hỏi gì hết? Càng lớn càng mất dạy, tao thấy mày học cấp ba đúng là phí công."

Ánh mắt Chu Dĩ Ninh lạnh lùng quét qua: "Sáng sớm làm gì mà xồn xồn lên thế? Sao hả? Ở ngoài bị người ta mắng không dám cãi lại, về nhà tìm cảm giác tồn tại à?"

"Chu Dĩ Ninh, mày dám ăn nói với ba mày như thế đấy à? Tao nuôi mày đúng là phí cơm!" Chu Viễn Phi lập tức bùng nổ, vung tay đập mạnh xuống bàn.

Chu Gia Minh nghe thấy tiếng ồn ào, từ trong phòng ngủ bước ra. Thấy Chu Viễn Phi đang nổi giận với Chu Dĩ Ninh, cậu ta liền chạy ngay đến chỗ Chu Viễn Phi, không quên thêm dầu vào lửa: "Ba à, từ hôm qua đến giờ nó cứ là lạ, trước đây nó có thích ăn thịt đâu, hôm qua lại còn giành cả thịt viên sư tử của con, còn cãi nhau với mẹ nữa, con thấy nó đúng là đáng ăn đòn."

Chu Viễn Phi nghe vậy lửa giận càng bốc cao hơn: "Mày giỏi nhỉ, dám giành đồ của em trai mày à? Chu Dĩ Ninh, tao nói cho mày biết, tao nuôi mày đến 18 tuổi là đã hết lòng hết dạ rồi đấy, đừng có mà tơ tưởng so sánh với em trai mày."

Chu Dĩ Ninh tức đến bật cười. Cô chỉ đi ngang qua thôi mà đã bị hai con chó điên xông vào cắn rồi.

Cô lấy điện thoại ra, bật chức năng ghi âm, rồi bỏ điện thoại vào túi, lúc này mới lên tiếng: "Sao? Cái nhà này chỉ có con trai mới là con của ông bà thôi, con gái thì không phải à?"

"Hừ, có đứa con gái như mày cũng như không, trước đây còn đỡ, ít ra còn không cãi lời, bây giờ thì hay rồi, tao nuôi ra một đứa thù tao."

Ông ta hít một hơi thật sâu, tiếp tục chửi rủa: "Còn nữa, thằng em mày học giỏi hơn mày, sau này tao với mẹ mày còn phải trông cậy vào nó để dưỡng già, tao trông cậy được gì vào mày?"

Ánh mắt Chu Dĩ Ninh lạnh lùng nhìn Chu Viễn Phi: "Không trông cậy được đâu, dù sao thì ông cũng có cậu con trai quý giá rồi còn gì."

"Mày láo rồi!" Chu Viễn Phi cũng không ngờ Chu Dĩ Ninh lại dám cãi lời đến vậy. Ông ta cảm thấy mất mặt, lại tiện tay đập mạnh xuống bàn.

Triệu Tú Na bưng đĩa quẩy nóng hổi ra, vội vàng khuyên can: "Thôi thôi được rồi, hai cha con bớt lời đi, Dĩ Ninh sắp lên 12 rồi, nó áp lực lắm, ông à, ông đừng chấp nhặt với nó."

Nói rồi, Triệu Tú Na lại nhìn sang Chu Dĩ Ninh: "Còn con nữa, sao con lại ăn nói với ba mình như thế hả? Ba con ở ngoài vất vả làm việc, chẳng phải cũng là vì con sao? Làm sao con lại có thể mặc kệ ba sau này được?”

Chu Dĩ Ninh tức đến bật cười: "Sao lại là vì con? Con thấy ông ta vì cậu con trai quý giá của ổng thì có."

"Láo, láo thật rồi. Chu Dĩ Ninh, tao nói cho mày biết, với cái thái độ này của mày thì tao chỉ nuôi mày học hết cấp ba thôi. Sau cấp ba thì mày tự đi mà tự sinh tự diệt đi, có đỗ đại học thì tao cũng không thèm đóng học phí cho mày đâu."

Chu Dĩ Ninh cười khẩy một tiếng: "Thì ra là ở đây chờ tôi à? Được thôi, sau khi đỗ đại học, tôi sẽ không bao giờ quay lại nữa, ông cũng không cần phải lo chi phí học đại học cho tôi. Đương nhiên, sau này cũng đừng mong tôi nuôi ông, nhưng ông cũng đâu cần tôi nuôi, dù sao thì ông còn có cậu con trai quý giá của ông mà."

Chu Dĩ Ninh nói xong, mặc kệ Triệu Tú Na đang nháy mắt ra hiệu với mình mà đi thẳng vào nhà vệ sinh.

4

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.