0 chữ
Chương 14
Chương 7.2
Bên kia, Chu Dĩ Ninh thu dọn đồ đạc xong thì cùng Điền Tuyết đi ra ngoài.
"Tớ nghe mấy bạn trong lớp nói, chiều nay cậu lại đi tìm Trương Dã hả?"
Chu Dĩ Ninh ngẫm nghĩ một lát, biết chắc là do có người thấy cô và Trương Dã nói chuyện ở sân vận động, rồi lại bắt đầu đồn bậy bạ.
"Tớ không đi tìm cậu ta, chỉ là tình cờ gặp thôi." Chu Dĩ Ninh giải thích. Cô điên mới đi tìm cái loại "diễn sâu" đó.
"Không tìm thì tốt, người như bọn mình tốt nhất là đừng dây vào mấy "con cưng của trời" đó, tránh rước họa vào thân." Điền Tuyết nhìn Chu Dĩ Ninh qua mái tóc mái dày cộp và cặp kính cận.
Chu Dĩ Ninh nhíu mày: "Bọn mình thì làm sao chứ? Chẳng phải đều là người cả sao? Chẳng lẽ Trương Dã không phải cũng có một cái mũi hai con mắt à? Bộ cậu ta quý giá lắm hả?"
"Bọn mình sao so được với Trương Dã? Nhà cậu ta vừa giàu, học lại giỏi, còn đẹp trai nữa, trong trường có mấy ai không thích cậu ta đâu." Điền Tuyết nói với giọng gấp gáp, cứ như đang bênh vực Trương Dã vậy.
"Thì liên quan gì đến tớ? Cậu ta có xuất phát điểm tốt hoàn toàn là do gia cảnh tốt thôi. Khả năng của một người đâu chỉ dựa vào gia đình, ai hơn ai sau này còn chưa biết đâu. Sao cậu biết chắc tớ sau này sống không bằng cậu ta?"
Chu Dĩ Ninh kiếp trước là trẻ mồ côi, có được những thành tựu sau này hoàn toàn là nhờ vào nỗ lực của bản thân. Sống lại một đời, Chu Dĩ Ninh không tin mình sẽ sống tệ hơn kiếp trước.
Điền Tuyết ngẩn người, nhìn Chu Dĩ Ninh bằng ánh mắt kỳ lạ: "Hình như cậu thật sự khác trước rồi."
Trong ấn tượng của cô ta, Chu Dĩ Ninh cũng tự ti nhút nhát như cô ta vậy, nói chuyện với người khác thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương. Những lời này, Chu Dĩ Ninh trước đây tuyệt đối sẽ không bao giờ dám nói.
"Ừ, có gì không tốt đâu, con gái là phải như vậy, tự tin tỏa sáng, đi thôi." Chu Dĩ Ninh mỉm cười, bước thẳng ra ngoài.
Ánh mắt Điền Tuyết nhìn Chu Dĩ Ninh trở nên khó hiểu, cô ta im lặng không nói gì nữa, đi theo Chu Dĩ Ninh ra ngoài.
Ra khỏi khu giảng đường, Chu Dĩ Ninh hít một hơi thật sâu. Mùi trong lớp học thật khó ngửi, vừa có mùi que cay, vừa có mùi mồ hôi chân của mấy thằng con trai không chịu rửa chân. Ra ngoài rồi Chu Dĩ Ninh mới cảm thấy bản thân sống lại.
Cô và Điền Tuyết đi cùng nhau một đoạn, nhưng tối nay Điền Tuyết ít nói hẳn, Chu Dĩ Ninh cũng thấy thoải mái. Đến ngã ba thì hai người chia tay nhau.
Khi cô về đến dưới lầu thì đã hơn chín giờ tối. Chu Dĩ Ninh lên lầu, đến trước cửa phòng 501, dùng chìa khóa mở cửa.
Triệu Tú Na nghe thấy tiếng động thì từ trong phòng ngủ đi ra: "Về rồi đó hả? Chắc đói bụng rồi phải không. Mau đi rửa tay đi, mẹ đi nấu hoành thánh cho con ăn, chiều nay mẹ mới gói xong, nhanh thôi."
Chu Dĩ Ninh gật đầu với bà, cô luôn cảm thấy Triệu Tú Na bây giờ đối xử với mình tốt một cách khác thường.
Nhưng Chu Dĩ Ninh cũng đói thật, vốn dĩ buổi tối chỉ ăn qua loa ở căng tin một chút, giờ đã chín giờ, thức ăn đã tiêu hoá hết cả rồi.
Chu Dĩ Ninh vào phòng vệ sinh rửa tay, tiện thể cởi luôn áo khoác đồng phục ra.
Lúc ngẩng đầu lên, Chu Dĩ Ninh thấy chiếc gương trong phòng vệ sinh, lúc này cô mới có thời gian nhìn kỹ lại bản thân mình.
Cô nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương, phát hiện nguyên chủ và cô kiếp trước trông gần như giống hệt nhau, chỉ là cơ thể này còn chưa đến 18 tuổi, trên mặt cũng non nớt hơn cô hồi hai mươi mấy tuổi nhiều. Quan trọng nhất là nguyên chủ để tóc mái bằng dày cộp, che đi phần nào đôi mắt vốn đã sáng ngời.
Chu Dĩ Ninh bới bới tóc mái của mình, thật cạn lời với cái kiểu tóc này. Dù là mái xéo thì cũng còn đẹp hơn cái mái bằng này nhiều. Cô quyết định tìm cơ hội kiếm chút tiền mau chóng đi cắt tóc, đỡ phải trông quê mùa.
Vẻ ngoài của cô vốn thuộc kiểu lạnh lùng, kết quả giờ lại để cái mái bằng ngố tàu này khiến cả người trông đần độn hơn hẳn.
Chu Dĩ Ninh tiện thể rửa mặt rồi đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Trong phòng khách, Triệu Tú Na đã bưng hoành thánh ra: "Dĩ Ninh, lại đây ăn đi con."
"Ừm." Chu Dĩ Ninh đi tới, ăn ngấu nghiến.
Triệu Tú Na thấy cô ăn ngon miệng thì lộ vẻ từ ái trên mặt. Thấy tâm trạng con gái không tệ, bà lại nhỏ giọng luyên thuyên:
"Con đừng giận em trai nữa, nó mới học cấp hai, vẫn còn là trẻ con thôi mà. Nhà nào có chị em mà chẳng chí chóe nhau? Sau này ba mẹ không còn nữa, em trai cũng coi như là chỗ dựa của con."
Chu Dĩ Ninh vốn còn đang ăn rất ngon, nghe đến đây thì lập tức mất hết cả hứng, xem ra ba mẹ của nguyên chủ ngày thường "tẩy não" cho nguyên chủ không ít. Nhưng những lời này cô sẽ không nghe đâu, cô đâu phải là nguyên chủ.
"Thôi đi, nó là trẻ con, chẳng lẽ con không phải trẻ con à? Dựa vào cái gì mà bắt con cái gì cũng phải nhường nó? Chỉ vì nó là con trai à?" Chu Dĩ Ninh hỏi thẳng.
Câu hỏi này khiến Triệu Tú Na ngớ người. Trước giờ con gái luôn là đứa hiểu chuyện nhất, bà nói gì con gái đều nghe nấy, sao hôm nay con gái lại như pháo đốt, chạm là nổ.
Sợ nói nữa sẽ làm chồng và con trai tỉnh giấc, bà vội vàng an ủi: "Được được được, chúng ta không nói nữa, con mau ăn đi, ăn xong rồi nghỉ sớm."
Chu Dĩ Ninh hít sâu một hơi, ăn hết chỗ hoành thánh trong bát rồi đứng dậy đi về phía phòng ăn.
"Tớ nghe mấy bạn trong lớp nói, chiều nay cậu lại đi tìm Trương Dã hả?"
Chu Dĩ Ninh ngẫm nghĩ một lát, biết chắc là do có người thấy cô và Trương Dã nói chuyện ở sân vận động, rồi lại bắt đầu đồn bậy bạ.
"Tớ không đi tìm cậu ta, chỉ là tình cờ gặp thôi." Chu Dĩ Ninh giải thích. Cô điên mới đi tìm cái loại "diễn sâu" đó.
"Không tìm thì tốt, người như bọn mình tốt nhất là đừng dây vào mấy "con cưng của trời" đó, tránh rước họa vào thân." Điền Tuyết nhìn Chu Dĩ Ninh qua mái tóc mái dày cộp và cặp kính cận.
Chu Dĩ Ninh nhíu mày: "Bọn mình thì làm sao chứ? Chẳng phải đều là người cả sao? Chẳng lẽ Trương Dã không phải cũng có một cái mũi hai con mắt à? Bộ cậu ta quý giá lắm hả?"
"Bọn mình sao so được với Trương Dã? Nhà cậu ta vừa giàu, học lại giỏi, còn đẹp trai nữa, trong trường có mấy ai không thích cậu ta đâu." Điền Tuyết nói với giọng gấp gáp, cứ như đang bênh vực Trương Dã vậy.
Chu Dĩ Ninh kiếp trước là trẻ mồ côi, có được những thành tựu sau này hoàn toàn là nhờ vào nỗ lực của bản thân. Sống lại một đời, Chu Dĩ Ninh không tin mình sẽ sống tệ hơn kiếp trước.
Điền Tuyết ngẩn người, nhìn Chu Dĩ Ninh bằng ánh mắt kỳ lạ: "Hình như cậu thật sự khác trước rồi."
Trong ấn tượng của cô ta, Chu Dĩ Ninh cũng tự ti nhút nhát như cô ta vậy, nói chuyện với người khác thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương. Những lời này, Chu Dĩ Ninh trước đây tuyệt đối sẽ không bao giờ dám nói.
"Ừ, có gì không tốt đâu, con gái là phải như vậy, tự tin tỏa sáng, đi thôi." Chu Dĩ Ninh mỉm cười, bước thẳng ra ngoài.
Ra khỏi khu giảng đường, Chu Dĩ Ninh hít một hơi thật sâu. Mùi trong lớp học thật khó ngửi, vừa có mùi que cay, vừa có mùi mồ hôi chân của mấy thằng con trai không chịu rửa chân. Ra ngoài rồi Chu Dĩ Ninh mới cảm thấy bản thân sống lại.
Cô và Điền Tuyết đi cùng nhau một đoạn, nhưng tối nay Điền Tuyết ít nói hẳn, Chu Dĩ Ninh cũng thấy thoải mái. Đến ngã ba thì hai người chia tay nhau.
Khi cô về đến dưới lầu thì đã hơn chín giờ tối. Chu Dĩ Ninh lên lầu, đến trước cửa phòng 501, dùng chìa khóa mở cửa.
Triệu Tú Na nghe thấy tiếng động thì từ trong phòng ngủ đi ra: "Về rồi đó hả? Chắc đói bụng rồi phải không. Mau đi rửa tay đi, mẹ đi nấu hoành thánh cho con ăn, chiều nay mẹ mới gói xong, nhanh thôi."
Nhưng Chu Dĩ Ninh cũng đói thật, vốn dĩ buổi tối chỉ ăn qua loa ở căng tin một chút, giờ đã chín giờ, thức ăn đã tiêu hoá hết cả rồi.
Chu Dĩ Ninh vào phòng vệ sinh rửa tay, tiện thể cởi luôn áo khoác đồng phục ra.
Lúc ngẩng đầu lên, Chu Dĩ Ninh thấy chiếc gương trong phòng vệ sinh, lúc này cô mới có thời gian nhìn kỹ lại bản thân mình.
Cô nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương, phát hiện nguyên chủ và cô kiếp trước trông gần như giống hệt nhau, chỉ là cơ thể này còn chưa đến 18 tuổi, trên mặt cũng non nớt hơn cô hồi hai mươi mấy tuổi nhiều. Quan trọng nhất là nguyên chủ để tóc mái bằng dày cộp, che đi phần nào đôi mắt vốn đã sáng ngời.
Chu Dĩ Ninh bới bới tóc mái của mình, thật cạn lời với cái kiểu tóc này. Dù là mái xéo thì cũng còn đẹp hơn cái mái bằng này nhiều. Cô quyết định tìm cơ hội kiếm chút tiền mau chóng đi cắt tóc, đỡ phải trông quê mùa.
Vẻ ngoài của cô vốn thuộc kiểu lạnh lùng, kết quả giờ lại để cái mái bằng ngố tàu này khiến cả người trông đần độn hơn hẳn.
Chu Dĩ Ninh tiện thể rửa mặt rồi đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Trong phòng khách, Triệu Tú Na đã bưng hoành thánh ra: "Dĩ Ninh, lại đây ăn đi con."
"Ừm." Chu Dĩ Ninh đi tới, ăn ngấu nghiến.
Triệu Tú Na thấy cô ăn ngon miệng thì lộ vẻ từ ái trên mặt. Thấy tâm trạng con gái không tệ, bà lại nhỏ giọng luyên thuyên:
"Con đừng giận em trai nữa, nó mới học cấp hai, vẫn còn là trẻ con thôi mà. Nhà nào có chị em mà chẳng chí chóe nhau? Sau này ba mẹ không còn nữa, em trai cũng coi như là chỗ dựa của con."
Chu Dĩ Ninh vốn còn đang ăn rất ngon, nghe đến đây thì lập tức mất hết cả hứng, xem ra ba mẹ của nguyên chủ ngày thường "tẩy não" cho nguyên chủ không ít. Nhưng những lời này cô sẽ không nghe đâu, cô đâu phải là nguyên chủ.
"Thôi đi, nó là trẻ con, chẳng lẽ con không phải trẻ con à? Dựa vào cái gì mà bắt con cái gì cũng phải nhường nó? Chỉ vì nó là con trai à?" Chu Dĩ Ninh hỏi thẳng.
Câu hỏi này khiến Triệu Tú Na ngớ người. Trước giờ con gái luôn là đứa hiểu chuyện nhất, bà nói gì con gái đều nghe nấy, sao hôm nay con gái lại như pháo đốt, chạm là nổ.
Sợ nói nữa sẽ làm chồng và con trai tỉnh giấc, bà vội vàng an ủi: "Được được được, chúng ta không nói nữa, con mau ăn đi, ăn xong rồi nghỉ sớm."
Chu Dĩ Ninh hít sâu một hơi, ăn hết chỗ hoành thánh trong bát rồi đứng dậy đi về phía phòng ăn.
4
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
