0 chữ
Chương 43
Chương 43
Đây là lần đầu tiên mẹ dẫn bé ra ngoài ăn KFC. Lần cuối cùng bé đến đây là khi bố đi công tác về rồi dẫn bé đi ra ngoài chơi, tính đến nay có lẽ cũng đã lâu lắm rồi.
Ba người ngồi quây quần bên nhau trên chiếc bàn nhỏ, Quý Tri Lạc là người có nhiều đồ ăn đặt trước mặt nhất. Bé cầm một miếng cánh gà chiên lên, cái miệng nhỏ há to hung hăng cắn đi một miếng lớn. Món này ăn ngon quá đi mất, Quý Tri Lạc quyết định tha thứ cho mẹ vì từng đánh mình trước đó, ai bảo cái cánh gà này ăn ngon đến vậy cơ chứ.
Đợi đã, hình như hôm nay bé đã tha thứ cho mẹ rất nhiều lần rồi đó. Quý Tri Lạc nghĩ thầm, trước hết bé chỉ nên tha thứ một nửa thôi. Nếu lần sau mẹ lại đưa bé ra ngoài đi ăn thì bé sẽ ngoan ngoãn tha thứ nốt nửa phần còn lại.
Hai bên gò má trơn mềm của Quý Tri Lạc dần dần căng phồng hết cả lên, nhìn bé ăn ngon lành đến híp cả mắt lại.
Quý Ninh Nhất vừa nhấp một ngụm Coca Cola, hai mắt cậu đã tròn xoe quay sang nói với Tư Điềm: "Mẹ ơi, cái này uống ngon quá đi."
Cậu bưng lon Coca cola đặt trước mặt Tư Điềm lên đưa cho cô, đôi mắt to tròn sáng ngời như thể vừa ăn được món gì đó ngon lành lắm vậy. Không ngờ việc đầu tiên cậu muốn làm khi được nếm thử món ngon lại là chia sẻ với Tư Điềm.
Trong tay Tư Điềm còn đang cầm thứ khác nên cô cúi đầu uống một ngụm từ lon nước nhỏ trong tay Quý Ninh Nhất, cười cong đuôi mắt đáp: “Vị ngon thật đấy.”
Mặt Quý Ninh Nhất hơi đỏ hồng lên, đôi mắt sáng vội vàng nhìn đi nơi khác. Đúng lúc này, tầm mắt cậu lại tình cờ va phải một bóng dáng nhỏ bé quen thuộc đang chần chừ đứng ngoài lớp cửa kính trong suốt.
Người kia là Bùi Cảnh.
Bùi Cảnh đeo cặp sách đứng bên ngoài tiệm KFC, cậu ấy do dự một lúc lâu rồi cuối cùng cũng bước vào trong. Quý Ninh Nhất nhận ra cách cậu ấy bước đi vẫn hơi khập khiễng, hình như thương tích dưới chân còn tệ hơn cả lúc ở trường nữa.
Quý Ninh Nhất âm thầm tự hỏi, không biết liệu Bùi Cảnh có đang cố tình che đậy chuyện mình bị thương khi ở trường không nhỉ.
Nhưng có lẽ Bùi Cảnh không nghĩ tới chuyện sẽ tình cờ gặp cậu ở đây, giống như lúc cậu ấy không muốn để các bạn cùng lớp khác nhìn thấy khoảnh khắc xấu xí khi mình ngã xuống vậy.
Quý Ninh Nhất thu hồi tầm mắt, nhưng thỉnh thoảng cậu lại liếc mắt quan sát người ở đằng kia.
Cậu nhìn thấy Bùi Cảnh dùng tiền mua bánh hamburger, người phục vụ nói: “Bạn nhỏ à, ở đây mọi người đều gọi món qua điện thoại di động cả.”
Bùi Cảnh thấp giọng nói: "Em chỉ có tiền mặt thôi."
Người phục vụ không còn cách nào khác đành phải nhận lấy: "Vậy em muốn ăn cái gì nào?"
Bùi Cảnh ngẩng đầu lên, nhìn dòng giới thiệu các món trên màn hình điện tử rồi nói: “Em muốn cái đó ạ, một chiếc bánh hamburger giá 5 tệ.”
Người phục vụ đưa cho cậu ấy một tấm vé nhỏ, Bùi Cảnh giơ tay lên bối rối nhận lấy cứ như thể không biết phải làm gì tiếp theo. Cậu ấy nhìn những khách hàng khác đứng trước mặt mình, khi thấy họ đưa chiếc vé nhỏ cho người phục vụ ở đầu bên kia thì nhận được đồ ăn nên cũng vội vàng làm theo.
Người phục vụ: "Bạn nhỏ à, vẫn chưa đến lượt của em đâu. Em nhớ quan sát con số trên màn hình điện tử để xem bao giờ tới lượt mình nhé."
Bùi Cảnh hơi đỏ mặt, anh ấy ngẩng đầu lên nhìn người phục vụ rồi ngượng ngùng “Dạ” một tiếng.
Cậu ấy đứng gần đó, cẩn thận quan sát con số đang hiển thị trên màn hình điện tử rồi cúi đầu xuống nhìn con số in trên vé trong tay mình. Đợi đến lúc con số kia được gọi lên loa, cậu ấy mới cầm lá phiếu nhỏ kia tới gần quầy nhận đồ, kiễng chân lên nói: “Là của em ạ.”
Người phục vụ đưa cho cậu ấy món bánh hamburger được áp dụng chính sách giảm giá đặc biệt của ngày hôm nay. Bùi Cảnh nhìn chằm chằm vào chiếc hamburger trong tay rồi khẽ nuốt nước bọt, cậu ấy vừa quay người rời đi chưa được hai bước thì đυ.ng phải một người phụ nữ một tay cầm khay bánh, một tay cầm điện thoại di động. Cốc Coca Cola đặt trên khay bánh nghiêng ngả rồi đổ ập xuống người Bùi Cảnh ngay lập tức, chiếc bánh hamburger được đứa trẻ cầm chắc trong tay cũng đã ướt đẫm hoàn toàn.
"Mày làm cái gì thế hả? Đứa nhỏ này là con cái nhà ai thế, sao lại để nó chạy loạn lung tung khắp nơi thế này? Người lớn đâu cả rồi!"
Quý Ninh Nhất lập tức đứng bật dậy khỏi ghế ngay khi chứng kiến hết tất cả mọi chuyện.
Tư Điềm chú ý tới hành động ấy của cậu: "Con sao thế?"
Cùng lúc đó, trong đầu cô chợt vang lên một tiếng ding dong vang dội, giọng của hệ thống thanh âm cũng vang lên: "Nhiệm vụ mới xuất hiện: Xin ký chủ hãy giúp nam chính Bùi Cảnh thoát khỏi rắc rối. Thời gian nhiệm vụ: 1 tiếng.”
Ba người ngồi quây quần bên nhau trên chiếc bàn nhỏ, Quý Tri Lạc là người có nhiều đồ ăn đặt trước mặt nhất. Bé cầm một miếng cánh gà chiên lên, cái miệng nhỏ há to hung hăng cắn đi một miếng lớn. Món này ăn ngon quá đi mất, Quý Tri Lạc quyết định tha thứ cho mẹ vì từng đánh mình trước đó, ai bảo cái cánh gà này ăn ngon đến vậy cơ chứ.
Đợi đã, hình như hôm nay bé đã tha thứ cho mẹ rất nhiều lần rồi đó. Quý Tri Lạc nghĩ thầm, trước hết bé chỉ nên tha thứ một nửa thôi. Nếu lần sau mẹ lại đưa bé ra ngoài đi ăn thì bé sẽ ngoan ngoãn tha thứ nốt nửa phần còn lại.
Hai bên gò má trơn mềm của Quý Tri Lạc dần dần căng phồng hết cả lên, nhìn bé ăn ngon lành đến híp cả mắt lại.
Cậu bưng lon Coca cola đặt trước mặt Tư Điềm lên đưa cho cô, đôi mắt to tròn sáng ngời như thể vừa ăn được món gì đó ngon lành lắm vậy. Không ngờ việc đầu tiên cậu muốn làm khi được nếm thử món ngon lại là chia sẻ với Tư Điềm.
Trong tay Tư Điềm còn đang cầm thứ khác nên cô cúi đầu uống một ngụm từ lon nước nhỏ trong tay Quý Ninh Nhất, cười cong đuôi mắt đáp: “Vị ngon thật đấy.”
Mặt Quý Ninh Nhất hơi đỏ hồng lên, đôi mắt sáng vội vàng nhìn đi nơi khác. Đúng lúc này, tầm mắt cậu lại tình cờ va phải một bóng dáng nhỏ bé quen thuộc đang chần chừ đứng ngoài lớp cửa kính trong suốt.
Người kia là Bùi Cảnh.
Bùi Cảnh đeo cặp sách đứng bên ngoài tiệm KFC, cậu ấy do dự một lúc lâu rồi cuối cùng cũng bước vào trong. Quý Ninh Nhất nhận ra cách cậu ấy bước đi vẫn hơi khập khiễng, hình như thương tích dưới chân còn tệ hơn cả lúc ở trường nữa.
Nhưng có lẽ Bùi Cảnh không nghĩ tới chuyện sẽ tình cờ gặp cậu ở đây, giống như lúc cậu ấy không muốn để các bạn cùng lớp khác nhìn thấy khoảnh khắc xấu xí khi mình ngã xuống vậy.
Quý Ninh Nhất thu hồi tầm mắt, nhưng thỉnh thoảng cậu lại liếc mắt quan sát người ở đằng kia.
Cậu nhìn thấy Bùi Cảnh dùng tiền mua bánh hamburger, người phục vụ nói: “Bạn nhỏ à, ở đây mọi người đều gọi món qua điện thoại di động cả.”
Bùi Cảnh thấp giọng nói: "Em chỉ có tiền mặt thôi."
Người phục vụ không còn cách nào khác đành phải nhận lấy: "Vậy em muốn ăn cái gì nào?"
Bùi Cảnh ngẩng đầu lên, nhìn dòng giới thiệu các món trên màn hình điện tử rồi nói: “Em muốn cái đó ạ, một chiếc bánh hamburger giá 5 tệ.”
Người phục vụ: "Bạn nhỏ à, vẫn chưa đến lượt của em đâu. Em nhớ quan sát con số trên màn hình điện tử để xem bao giờ tới lượt mình nhé."
Bùi Cảnh hơi đỏ mặt, anh ấy ngẩng đầu lên nhìn người phục vụ rồi ngượng ngùng “Dạ” một tiếng.
Cậu ấy đứng gần đó, cẩn thận quan sát con số đang hiển thị trên màn hình điện tử rồi cúi đầu xuống nhìn con số in trên vé trong tay mình. Đợi đến lúc con số kia được gọi lên loa, cậu ấy mới cầm lá phiếu nhỏ kia tới gần quầy nhận đồ, kiễng chân lên nói: “Là của em ạ.”
Người phục vụ đưa cho cậu ấy món bánh hamburger được áp dụng chính sách giảm giá đặc biệt của ngày hôm nay. Bùi Cảnh nhìn chằm chằm vào chiếc hamburger trong tay rồi khẽ nuốt nước bọt, cậu ấy vừa quay người rời đi chưa được hai bước thì đυ.ng phải một người phụ nữ một tay cầm khay bánh, một tay cầm điện thoại di động. Cốc Coca Cola đặt trên khay bánh nghiêng ngả rồi đổ ập xuống người Bùi Cảnh ngay lập tức, chiếc bánh hamburger được đứa trẻ cầm chắc trong tay cũng đã ướt đẫm hoàn toàn.
"Mày làm cái gì thế hả? Đứa nhỏ này là con cái nhà ai thế, sao lại để nó chạy loạn lung tung khắp nơi thế này? Người lớn đâu cả rồi!"
Quý Ninh Nhất lập tức đứng bật dậy khỏi ghế ngay khi chứng kiến hết tất cả mọi chuyện.
Tư Điềm chú ý tới hành động ấy của cậu: "Con sao thế?"
Cùng lúc đó, trong đầu cô chợt vang lên một tiếng ding dong vang dội, giọng của hệ thống thanh âm cũng vang lên: "Nhiệm vụ mới xuất hiện: Xin ký chủ hãy giúp nam chính Bùi Cảnh thoát khỏi rắc rối. Thời gian nhiệm vụ: 1 tiếng.”
3
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
