TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 42
Chương 42

Lần đầu tiên cậu thân thiện chào hỏi với Bùi Cảnh, Bùi Cảnh đã phớt lờ cậu.

"Cậu ấy không có bạn bè." Trong giờ ra chơi, chỉ có một mình Bùi Cảnh vùi đầu lên bàn ngủ say sưa. Trong lớp học trống vắng chỉ có mình cậu ấy đi ngủ, những học sinh khác đều đã ra sân chơi từ lâu rồi. Quý Ninh Nhất cũng không biết cậu ấy có ngủ thật không, nhưng chắc chắn cậu ấy thấy khó kết bạn với những người khác.

“Trông cậu ấy cũng có chút đáng thương.” Quý Ninh Nhất nói.

Trong giờ học, lúc Bùi Cảnh ngồi nghiêm chỉnh viết bài đã để lộ ra một phần cánh tay, trên da thịt non mềm của trẻ con còn lưu lại khá nhiều dấu vết thâm tím đã nhạt màu dần. Quý Ninh Nhất biết những dấu vết đó đều là do bị thương mà thành, hơn nữa tư thế đi lại của cậu ấy trông cũng hơi kỳ lạ.

Tư Điềm không ngờ suy nghĩ trong đầu của Quý Ninh Nhất lại cẩn trọng trưởng thành tới vậy, hoàn toàn khác xa so với một đứa trẻ sáu bảy tuổi bình thường đầu óc ngây ngô không hiểu chuyện.

“Thế này đi, nếu Ninh Nhất muốn giúp cậu ấy thì con cứ giúp thôi.”

Quý Ninh Nhất gật đầu, hai người cùng nhau đi đến trước cửa xe, cánh cửa lập tức được mở ra từ bên trong.

Quý Tri Lạc nhảy ra khỏi xe rồi chồm lên ôm chặt lấy Quý Ninh Nhất: "Anh ơi, em tới đón anh về nhà nè!"

Quý Ninh Nhất có chút kinh ngạc: "Tri Lạc, sao em lại ở trên xe thế?"

Quý Tri Lạc ngẩng đầu nhìn cậu, bé cười tươi đến mức lộ ra hàm răng trắng nhỏ xinh đều chằn chặn: “Mẹ tới đón em đó, sau đó lại cùng nhau đi đón anh trai về nè.”

Quý Ninh Nhất mím môi, thấp giọng nói: “Ồ.”

Việc mẹ đi đón Tri Lạc trước rồi đến đón cậu là chuyện hết sức bình thường. Dù sao thì Tri Lạc vẫn còn quá nhỏ, hơn nữa trường mầm non của Tri Lạc cũng tan học sớm hơn trường của cậu. Nhưng mới lúc nãy thôi, khi cậu vừa nhìn thấy mẹ tới đón mình, cậu đã tưởng rằng mẹ chỉ đi một mình.

Tuy nhiên, ngay khi Quý Ninh Nhất nhận ra suy nghĩ này của mình có gì đó không ổn lắm, cậu đã cố gắng hết sức để gạt nó sang một bên.

Ba người cùng nhau ngồi ở ghế sau xe ô tô, Tư Điềm hỏi hai đứa nhỏ: “Tối nay hai đứa muốn ăn cái gì nào?”

Đôi mắt to tròn của Quý Tri Lạc chuyển động liên hồi: “Chúng ta có thể ăn ở ngoài không ạ?”

Tư Điềm: “Được chứ.”

"Oa!" Quý Tri Lạc hưng phấn nói: "Con muốn ăn ông cụ râu bạc trắng."

Tư Điềm: ?

Quý Ninh Nhất cười giải thích: “Mẹ, Tri Lạc muốn đi ăn KFC.”

Tư Điềm nghĩ thầm trong đầu, quả nhiên đã là trẻ con thì đều thích mấy thứ đồ ăn nhanh này nhất.

“Còn con thì sao nào. Ninh Nhất à, con muốn ăn cái gì?”

Hai mắt Quý Ninh Nhất hơi mở to. Vì Tri Lạc nhỏ tuổi hơn nên thân là anh trai, cậu luôn có suy nghĩ phải chăm sóc và nhường nhịn em trai nhỏ, cậu còn tưởng mẹ sẽ đưa bọn họ đi ăn KFC luôn chứ.

Cậu mỉm cười dịu dàng: “Con cũng thích món giống như Tri Lạc.”

"Được rồi, vậy chúng ta đi thôi nào."

Quý Tri Lạc cực kỳ hưng phấn, cái miệng nhỏ của bé vẫn đang nói liến thoắng không ngừng: "Con muốn uống Coca cola và ăn hamburger. Tiểu Nguyên từng nói món bánh hamburger nhân đùi gà mới ra lò của cửa hàng ăn rất ngon nên con cũng muốn thử nó nữa."

Tư Điềm cười: “Con có ăn hết được không đó?”

Quý Tri Lạc: "Đương nhiên rồi!"

Như để chứng minh cho lời nói bạn nãy của mình, Quý Tri Lạc đã gọi rất nhiều món từ khi vào trong tiệm KFC. Tư Điềm vẫn để bé gọi đủ tất cả những món bé muốn ăn, nhưng lại lạnh lùng nhắc nhở: “Nếu con không ăn hết thì phải mang về nhà đấy. Khi nào ăn hết rồi mới được chuyển sang ăn những thứ khác.”

Quý Tri Lạc vỗ mạnh bộ ngực nhỏ nhắn đang ưỡn lên của mình: "Con có thể ăn hết mà!"

3

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.