0 chữ
Chương 41
Chương 41
Quý Ninh Nhất chính là “con nhà người ta” điển hình trong mắt những người khác. Cậu không chỉ học giỏi mà còn rất nghe lời giáo viên, các thầy cô giáo cũng thường xuyên khen ngợi Quý Ninh Nhất trong lớp thế nên có rất nhiều bậc phụ huynh từng nhắc đến tên cậu khi họ nói chuyện trường lớp với con mình.
Các bạn nhỏ lớp 1 còn chưa biết “ghen tị” nghĩa là gì, Quý Ninh Nhất vốn đã là một đứa trẻ cực kỳ ưu tú. Đến khi tụi nhỏ lên lớp 2, chắc chắn Quý Ninh Nhất sẽ được cả lớp bầu làm lớp trưởng cho xem.
Sau khi mấy đứa nhỏ đi tới điểm đưa đón của học sinh lớp 1, cậu nam sinh lập tức vẫy tay chào tạm biệt với Quý Ninh Nhất: “Ngày mai gặp lại nhé, mẹ tớ đến đón tớ rồi.”
Quý Ninh Nhất nói: "Ngày mai gặp lại."
Cậu cụp mắt xuống, ngoan ngoãn đứng cạnh giáo viên chờ dì giúp việc đến đón. Cùng lúc đó, Quý Ninh Nhất chú ý tới Bùi Cảnh đang đứng cách đó không xa. Chỗ Bùi Cảnh đứng chờ thực sự cách bọn họ một khoảng khá xa, hình như là điểm đưa đón của học sinh lớp 2.
Quý Ninh Nhất ngẫm nghĩ một chút rồi đi tới trước mặt Bùi Cảnh, cậu nhẹ giọng nhắc nhở: "Bùi Cảnh, cậu đứng nhầm chỗ rồi. Đây không phải là điểm đưa đón học sinh tan trường của lớp chúng ta đâu."
Bùi Cảnh không nhìn cậu, chỉ lạnh nhạt nói: “Tớ hiểu rồi.” Sau đó cậu ấy vội vàng đi về phía giáo viên nhưng lại không thèm nói lời cảm ơn.
Quý Ninh Nhất khẽ mím môi, đi theo sau lưng Bùi Cảnh.
Cậu để ý thấy tư thế khi đi đường của Bùi Cảnh có vẻ hơi lúng túng, như thể chân cậu ấy đang bị thương vậy. Cậu nghĩ đến lời giáo viên nói về việc các bạn cùng lớp phải thân thiện hòa đồng với nhau, nếu Bùi Cảnh đã trở thành bạn cùng lớp mới thì cậu cũng nên quan tâm đến cậu ấy nhiều hơn.
Quý Ninh Nhất bước nhanh mấy bước liền đuổi kịp cậu ấy: “Bùi Cảnh, chân cậu bị thương à? Có muốn đến phòng y tế kiểm tra thử xem sao không?”
Bùi Cảnh nói: "Không cần cậu quan tâm."
Quý Ninh Nhất đứng đó với vẻ mặt khó hiểu, đây là lần đầu tiên cậu tỏ vẻ gần gũi và muốn quan tâm đến một đứa trẻ cùng tuổi khác nhưng lại bị người ta từ chối. Cậu lặng lẽ quay lại chỗ giáo viên lớp mình đang đứng chờ người nhà đến đón, hầu hết các bạn cùng lớp đều đã về nhà từ sớm. Quý Ninh Nhất nghĩ ngợi một lát, hình như hôm nay dì giúp việc đến khá muộn.
"Ninh Nhất à."
Vừa nghe được giọng nói quen thuộc kia, Quý Ninh Nhất lập tức ngẩng đầu lên nhìn qua đây. Cậu liếc mắt một cái là đã nhìn thấy Tư Điềm trong đám người: "Mẹ ơi!”
Cậu chạy vội về phía Tư Điềm nhưng hình như cái đầu nhỏ lại nghĩ tới điều gì đó nên vội vàng dừng bước. Cậu quay người vẫy tay chào các thầy cô giáo, khoé môi mềm cong lên cười tươi rói, ánh mắt cũng rực sáng long lanh: “Thầy ơi, mẹ em đến đón em rồi, em về nhà đây ạ.”
Quý Ninh Nhất kinh ngạc quá đỗi, cậu thật sự không thể tin được là mẹ sẽ đến đón cậu tan học.
Đây là lần đầu tiên mẹ đến trường đón cậu về kể từ khi Tri Lạc chào đời.
Tư Điềm mỉm cười khi nhìn thấy Quý Ninh Nhất lao về phía mình, cuối cùng cô cũng nhìn thấy được dáng vẻ vui sướиɠ quá đỗi thay vì bộ mặt nghiêm trang trầm ổn thường ngày của Quý Ninh Nhất.
Quý Ninh Nhất dừng lại trước mặt cô, mặt anh hơi đỏ lên, gọi cô: “Mẹ.”
Tư Điềm sờ sờ tóc Quý Ninh Nhất: “Chúng ta về nhà thôi.”
Quý Ninh Nhất gật đầu, tay cậu được mẹ nắm chặt dắt đi. Những người đi tới đi lui bên cạnh cậu cũng là các bậc phụ huynh đến đón con tan học, Quý Ninh Nhất nhận thấy bọn họ đều nắm tay cùng nhau về nhà giống như cậu và mẹ vậy.
Khoé môi của Quý Ninh Nhất hơi cong lên tạo thành một nụ cười mỉm dịu dàng: “Mẹ ơi, hôm nay trong lớp con vừa có một bạn học mới chuyển đến đấy. Các thầy cô giáo đã xếp chỗ ngồi để cậu ấy làm bạn cùng bàn của con.”
Tư Điềm thấy chuyện này cực kỳ mới lạ. Khi cô đón tụi nhỏ tan học từ trường về nhà, đứa bé sẽ ríu rít kể lại những chuyện xảy ra ở trường suốt quãng đường về. Cứ như thể cô thực sự đã trở thành mẹ của Quý Ninh Nhất vậy, thế nên cảnh tượng này mới trở nên thân thuộc tới vậy.
Tư Điềm hỏi: “Người bạn cùng bàn mới này của con thế nào?”
Quý Ninh Nhất suy nghĩ một chút rồi nói: “Cậu ấy không thích nói chuyện với mọi người lắm.”
Các bạn nhỏ lớp 1 còn chưa biết “ghen tị” nghĩa là gì, Quý Ninh Nhất vốn đã là một đứa trẻ cực kỳ ưu tú. Đến khi tụi nhỏ lên lớp 2, chắc chắn Quý Ninh Nhất sẽ được cả lớp bầu làm lớp trưởng cho xem.
Sau khi mấy đứa nhỏ đi tới điểm đưa đón của học sinh lớp 1, cậu nam sinh lập tức vẫy tay chào tạm biệt với Quý Ninh Nhất: “Ngày mai gặp lại nhé, mẹ tớ đến đón tớ rồi.”
Quý Ninh Nhất nói: "Ngày mai gặp lại."
Cậu cụp mắt xuống, ngoan ngoãn đứng cạnh giáo viên chờ dì giúp việc đến đón. Cùng lúc đó, Quý Ninh Nhất chú ý tới Bùi Cảnh đang đứng cách đó không xa. Chỗ Bùi Cảnh đứng chờ thực sự cách bọn họ một khoảng khá xa, hình như là điểm đưa đón của học sinh lớp 2.
Bùi Cảnh không nhìn cậu, chỉ lạnh nhạt nói: “Tớ hiểu rồi.” Sau đó cậu ấy vội vàng đi về phía giáo viên nhưng lại không thèm nói lời cảm ơn.
Quý Ninh Nhất khẽ mím môi, đi theo sau lưng Bùi Cảnh.
Cậu để ý thấy tư thế khi đi đường của Bùi Cảnh có vẻ hơi lúng túng, như thể chân cậu ấy đang bị thương vậy. Cậu nghĩ đến lời giáo viên nói về việc các bạn cùng lớp phải thân thiện hòa đồng với nhau, nếu Bùi Cảnh đã trở thành bạn cùng lớp mới thì cậu cũng nên quan tâm đến cậu ấy nhiều hơn.
Quý Ninh Nhất bước nhanh mấy bước liền đuổi kịp cậu ấy: “Bùi Cảnh, chân cậu bị thương à? Có muốn đến phòng y tế kiểm tra thử xem sao không?”
Quý Ninh Nhất đứng đó với vẻ mặt khó hiểu, đây là lần đầu tiên cậu tỏ vẻ gần gũi và muốn quan tâm đến một đứa trẻ cùng tuổi khác nhưng lại bị người ta từ chối. Cậu lặng lẽ quay lại chỗ giáo viên lớp mình đang đứng chờ người nhà đến đón, hầu hết các bạn cùng lớp đều đã về nhà từ sớm. Quý Ninh Nhất nghĩ ngợi một lát, hình như hôm nay dì giúp việc đến khá muộn.
"Ninh Nhất à."
Vừa nghe được giọng nói quen thuộc kia, Quý Ninh Nhất lập tức ngẩng đầu lên nhìn qua đây. Cậu liếc mắt một cái là đã nhìn thấy Tư Điềm trong đám người: "Mẹ ơi!”
Cậu chạy vội về phía Tư Điềm nhưng hình như cái đầu nhỏ lại nghĩ tới điều gì đó nên vội vàng dừng bước. Cậu quay người vẫy tay chào các thầy cô giáo, khoé môi mềm cong lên cười tươi rói, ánh mắt cũng rực sáng long lanh: “Thầy ơi, mẹ em đến đón em rồi, em về nhà đây ạ.”
Đây là lần đầu tiên mẹ đến trường đón cậu về kể từ khi Tri Lạc chào đời.
Tư Điềm mỉm cười khi nhìn thấy Quý Ninh Nhất lao về phía mình, cuối cùng cô cũng nhìn thấy được dáng vẻ vui sướиɠ quá đỗi thay vì bộ mặt nghiêm trang trầm ổn thường ngày của Quý Ninh Nhất.
Quý Ninh Nhất dừng lại trước mặt cô, mặt anh hơi đỏ lên, gọi cô: “Mẹ.”
Tư Điềm sờ sờ tóc Quý Ninh Nhất: “Chúng ta về nhà thôi.”
Quý Ninh Nhất gật đầu, tay cậu được mẹ nắm chặt dắt đi. Những người đi tới đi lui bên cạnh cậu cũng là các bậc phụ huynh đến đón con tan học, Quý Ninh Nhất nhận thấy bọn họ đều nắm tay cùng nhau về nhà giống như cậu và mẹ vậy.
Khoé môi của Quý Ninh Nhất hơi cong lên tạo thành một nụ cười mỉm dịu dàng: “Mẹ ơi, hôm nay trong lớp con vừa có một bạn học mới chuyển đến đấy. Các thầy cô giáo đã xếp chỗ ngồi để cậu ấy làm bạn cùng bàn của con.”
Tư Điềm thấy chuyện này cực kỳ mới lạ. Khi cô đón tụi nhỏ tan học từ trường về nhà, đứa bé sẽ ríu rít kể lại những chuyện xảy ra ở trường suốt quãng đường về. Cứ như thể cô thực sự đã trở thành mẹ của Quý Ninh Nhất vậy, thế nên cảnh tượng này mới trở nên thân thuộc tới vậy.
Tư Điềm hỏi: “Người bạn cùng bàn mới này của con thế nào?”
Quý Ninh Nhất suy nghĩ một chút rồi nói: “Cậu ấy không thích nói chuyện với mọi người lắm.”
3
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
