0 chữ
Chương 34
Chương 24: Tổng tài gần gũi với đời thường
Tô Dương làm đổ nước uống bẩn cả giày của người khác, phản ứng đầu tiên của cô là xin lỗi và đề nghị đền bù.
Kết quả là hai người đàn ông kia không chịu bỏ qua, thấy Tô Thiển dắt theo con nhỏ dễ bắt nạt nên liền đòi đền một cách vô lý, nói rằng đôi giày đó trị giá 120 nghìn tệ, là hàng hiệu phiên bản giới hạn. Đúng là có những đôi giày đắt tới mức đó, thậm chí còn đắt hơn, nhưng đôi giày của người đàn ông kia rõ ràng không đáng giá tới vậy.
Là một nhà thiết kế thời trang, thời gian này Tô Thiển đã chăm chỉ học hỏi kiến thức về các thương hiệu thời trang nổi tiếng ở thế giới này, trong đó bao gồm cả giày dép, thắt lưng, dây chuyền và các phụ kiện khác. Đôi giày của người đàn ông kia trước tiên không phải là hàng giới hạn, tiếp theo là hàng nhái cao cấp, nhìn từ bề ngoài đã thấy là hàng giả mạo.
Gã đàn ông cười đầy gian xảo, người bên cạnh nói thêm: “Nhà anh ấy mở xưởng giày đó, nếu không chịu trả thì giày này nói năm mươi vạn cũng có thể đưa ra bằng chứng được, các người chỉ có nước mà đền thôi.”
Hai người phối hợp diễn quá ăn ý, khiến Tô Thiển hiểu rõ là đối phương đã nghe được cuộc trò chuyện giữa cô và con trai, giờ lại nảy sinh ý định xấu. Lúc này không cần phải nói nhiều làm gì, Tô Thiển quay người dắt Tô Dương vào cửa hàng, lấy điện thoại gọi 110.
Gã đàn ông kia thấy cô nhấn ba lần rồi gọi điện, lập tức đoán được là đang báo cảnh sát, liền mắng một câu rồi lao tới định giật điện thoại. Vì quá vội vàng, gã chạy qua một bàn khách bên cạnh và làm đổ bàn người ta. Bàn đó có ba người đàn ông đang ngồi, nhìn là biết cũng chẳng hiền lành gì, trong đó có một người đàn ông mặc đồ đen đứng dậy, chửi gã đuổi theo Tô Thiển.
Thế là hai bên bắt đầu hỗn chiến.
Tình hình đảo chiều quá nhanh khiến Tô Thiển ngỡ ngàng. Hai bên đánh nhau loạn cả lên, ném ghế đập chai rầm rầm, lối ra bị chặn kín, Tô Thiển sợ bị liên lụy nên dẫn Tô Dương trốn vào quầy thu ngân của cửa hàng.
Chưa đầy mười phút sau, cảnh sát tới nơi.
Hai nhóm người tham gia đánh nhau cùng các khách hàng xung quanh đều tranh thủ bỏ trốn, chỉ có Tô Thiển và con là không kịp chạy, lại còn có liên quan đến vụ việc nên bị mời về đồn công an làm tường trình.
Đến khi vào đồn, Tô Thiển mới biết chuyện không phải như cô nghĩ, mà là hai tiệm bi-a sát cạnh đã ghét nhau từ lâu, chỉ chờ cơ hội để gây sự.
Khi Tô Thiển ra khỏi đồn thì đã chín rưỡi tối, Tô Dương buồn ngủ đến mức lim dim, hai mẹ con vốn định ra ngoài ăn mừng, ai ngờ lại thành ra thế này. Cô cõng Tô Dương vừa bước ra khỏi cổng đồn công an thì thấy một chiếc xe sang quen thuộc đang đỗ ven đường, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt quen thuộc của nam chính.
Tô Thiển nghĩ, quả nhiên là nam chính vẫn không yên tâm về cô, chắc chắn có người theo dõi nên khi cô vào đồn công an thì anh ta mới đến nhanh như vậy.
“Lên xe.”
Giọng Giản Chiêm Ngôn lạnh lùng, có vẻ bực tức không bình thường, Tô Thiển cau mày người này giận cái gì chứ?
“Có chuyện gì sao?” Cô hỏi lại bằng thái độ và giọng điệu tương tự.
“Tô Dương đến tìm cô, tôi hy vọng cô đừng dẫn thằng bé đến mấy chỗ linh tinh.”
Chữ “linh tinh” vừa thốt ra, Tô Thiển suýt thì bật cười vì tức giận.
“Sao hả, chỉ có nhà hàng năm sao mới là chỗ tốt, còn quán vỉa hè trong mắt anh thì là chỗ không ra gì? Xin lỗi, Tô Dương từ nhỏ đã ăn ở quán vỉa hè, thằng bé rất thích. Chỉ cần con tôi đến tìm tôi, tôi có quyền dẫn nó đến bất kỳ nơi nào mà pháp luật cho phép.”
Tô Thiển phản bác thẳng thừng. Có lẽ vì quá tức giận nên giọng cô hơi lớn, khiến Tô Dương đang ngủ trên lưng cô khẽ rên một tiếng, miệng lẩm bẩm: “Mẹ ơi, năm trăm nghìn, mua nhà.”
Tô Thiển:...
Thôi xong, nam chính lại hiểu nhầm rồi.
Ánh mắt Giản Chiêm Ngôn lóe lên tia mỉa mai, anh ta nói tiếp: “Tôi có thể tặng cô một căn nhà, chỉ cần cô đừng dẫn Tô Dương tới những nơi như thế.”
Trong mắt Giản Chiêm Ngôn, Tô Thiển là một người cực kỳ tham lam. Anh đã cho cô năm trăm nghìn đủ để mua nhà nhưng cô vẫn muốn lấy thêm năm trăm nghìn từ Tô Dương.
Còn chuyện Tô Thiển từng trả lại một triệu lúc trước, trong mắt anh chỉ là một chiêu "thả con săn sắt bắt con cá rô".
Còn việc tặng Tô Dương thẻ năm trăm nghìn, ban đầu Giản Chiêm Ngôn chỉ nghĩ đơn giản là để đứa trẻ muốn mua gì thì mua, chứ không cân nhắc đến việc một đứa trẻ năm tuổi xài từng ấy tiền có quá nhiều hay không.
"Ai thèm cái nhà của anh, đúng là bị điên."
Tô Thiển cảm thấy đầu óc mình và tổng tài này hoàn toàn không cùng tần số, nói chuyện không hợp nên chẳng muốn nói thêm nửa lời.
Nhìn bóng lưng Tô Thiển rời đi không một lần ngoái lại, Giản Chiêm Ngôn lên xe, gương mặt âm trầm ra lệnh cho tài xế đi theo.
Đồn cảnh sát cách khu nhà cô ở không xa, cô cõng Tô Dương đi bộ vài phút là về tới nơi. Trước khi vào cổng khu dân cư, cô quay đầu nhìn lại chiếc xe của nam chính vẫn lặng lẽ bám đuôi phía sau. Tiến sâu vào trong sẽ là ngõ hẻm, xe của nam chính không vào được nữa. Tô Thiển suy nghĩ một chút, quay người giơ ngón tay cái lên, sau đó từ từ lật ngược xuống dưới.
Dù không nhìn rõ bên trong xe nhưng cô chắc chắn nam chính đã thấy cử chỉ đầy khıêυ khí©h của mình.
"Thưa Giản tiên sinh, bây giờ chúng ta đi đâu ạ?" Tài xế dũng cảm hỏi.
Tài xế của Giản Chiêm Ngôn đồng thời cũng là vệ sĩ. Bình thường họ không gọi "sếp" mà xưng là "Giản tiên sinh". Chiếc xe anh lái vừa chống đạn vừa cách âm nhưng trước đó Giản Chiêm Ngôn đã hạ cửa kính xuống. Lúc hai người căng thẳng đối thoại, nếu đóng kính lại chắc chắn sẽ gây chú ý. Thế là, dù không muốn nghe chuyện gia đình của ông chủ, anh vẫn bị ép nghe hết toàn bộ.
Cô Tô quả thật rất dũng cảm, dám chửi Giản tiên sinh "bị điên", còn dùng cử chỉ sỉ nhục nữa.
Tài xế nhận ra Giản tiên sinh đang nổi giận, anh không muốn lên tiếng lúc này nhưng trước đó Giản tiên sinh dặn theo sát cô Tô. Giờ cô ấy đã vào khu dân cư, vậy nên đỗ bên đường hay đi chỗ khác?
"Về Giản gia."
Giản Chiêm Ngôn lạnh lùng đáp, rồi ngả người ra sau nhắm mắt giả vờ nghỉ ngơi.
Tài xế thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ may mà không bị liên lụy. Theo hiểu biết của anh về ông chủ, sau khi bị cô Tô xúc phạm như vậy, ngày mai chắc chắn sẽ không quay lại nữa, dù biết rằng anh đã hủy buổi làm việc sáng nay, vốn định tự mình đón tiểu thiếu gia.
Thế nhưng, điều khiến tài xế bất ngờ là Giản Chiêm Ngôn lại một lần nữa xuất hiện. Thậm chí còn chuẩn bị quà.
Trái cây, sữa, thực phẩm dinh dưỡng, bánh ngọt.
Tô Thiển mở cửa, nhìn thấy món quà đến nhà trên tay Giản Chiêm Ngôn mà ngây người.
Hóa ra tổng tài đôi lúc cũng rất... đời thường.
3
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
