0 chữ
Chương 35
Chương 25: Nam chính là người biết cúi đầu đúng lúc
Cô ngẩn người nhìn lễ vật trong tay.
Đúng là có lúc tổng tài bá đạo cũng khá gần gũi với cuộc sống thường ngày.
“Cô Tô, hôm qua tôi đã lỡ lời, có nhiều điều thất lễ, xin lỗi cô. Mong cô có thể tha thứ.”
Giản Chiêm Ngôn ngồi trên ghế sofa, trên bàn trà đặt bốn món quà mà anh mang đến. Anh nói năng chân thành, thái độ cũng rất nghiêm túc, khiến người khác khó mà làm khó dễ anh.
Quan trọng nhất là thân phận người xin lỗi là tổng giám đốc tập đoàn Giản thị, người bình thường căn bản không xứng để anh ấy xin lỗi.
Thế nhưng, Tô Thiển lại không phải người sẽ để ý đến những điều đó. Người khác sợ thân phận của Giản Chiêm Ngôn nhưng cô thì không.
Cô càng rõ ràng hơn rằng Giản Chiêm Ngôn vốn dĩ không thật lòng xin lỗi. Tập đoàn Giản thị có thể ngày càng phát triển dưới tay nam chính, tuyệt đối không phải chỉ vì tính cách lạnh lùng kiêu ngạo như trong sách viết. So với hình tượng nhân vật giấy trong truyện, nam chính mà cô đang tiếp xúc thực tế càng sống động, tính cách cũng đầy đủ hơn.
Giản Chiêm Ngôn là người có thể thay đổi thái độ, khéo léo ứng phó vì lợi ích bản thân và nguyên nhân chính khiến anh ta phải cúi đầu với cô là vì đứa con trai hời của cô.
Tô Dương phụ thuộc vào cô, người mẹ này. Nếu Giản Chiêm Ngôn muốn có con trai thì không thể làm căng với cô. Trong nguyên tác cũng từng viết, nam chính vì con trai mà thời gian đầu cực kỳ khoan dung với nguyên chủ.
Nam chính là người biết nhìn thời cuộc, thế nên Tô Thiển chẳng hề bất ngờ với thái độ hiện tại của anh ta, chỉ là cô không ngờ lễ vật trong tay đối phương lại mộc mạc như thế.
Nghĩ lại, có lẽ vì hôm qua cô tỏ ra tức giận với thái độ cao ngạo của anh nên Giản Chiêm Ngôn mới chọn những món quà không gây phản cảm. Nếu là chi phiếu hay vật phẩm giá trị cao thì e rằng lại thành xúc phạm lần nữa, bị đuổi ra ngoài cũng không chừng.
Nam chính đúng là người hiểu lòng người, tinh tế và từng trải.
“Chỉ cần anh Giản nhận ra sai lầm là được, mong lần sau đừng tái phạm. Chuyện này đến đây là xong.”
Tô Thiển cũng không muốn làm căng với nam chính nhưng trong lòng vẫn còn tức vì hôm qua anh ta dùng từ kiểu “lẳиɠ ɭơ không đứng đắn”, nên giọng nói không mấy thân thiện. Nghe giọng điệu như đang dạy dỗ của cô, sắc mặt Giản Chiêm Ngôn có chút gượng gạo.
Trong chốc lát, cả hai đều im lặng.
Đúng lúc này, Tô Dương lảo đảo bước ra khỏi phòng, mắt còn lim dim buồn ngủ. Thấy Tô Thiển đang ngồi trên sofa, cậu bé lập tức tiến lại ngồi cạnh mẹ, tựa đầu vào cánh tay cô rồi tiếp tục ngáp ngủ.
Tô Thiển nhẹ nhàng vuốt tóc rối của cậu bé, khẽ nói:
“Tô Dương, đi rửa mặt đi, ba con sẽ đưa con đi mua chó con. Không phải con muốn nuôi chó sao?”
“Đúng rồi! Mua cún cưng!”
Tô Dương lập tức tỉnh táo, rồi lao vυ"t về phía nhà vệ sinh.
Bị con trai hoàn toàn ngó lơ, trong lòng Giản Chiêm Ngôn thấy chua xót. Con trai vẫn chưa thân thiết với anh. Trong lòng anh, trẻ con luôn là phiền toái. Cả đời này anh vốn chẳng muốn kết hôn, cũng không muốn có con. Đó là suy nghĩ của anh trước khi gặp Tô Dương.
Một người theo chủ nghĩa độc thân như anh, khi phát hiện mình có con thì phản ứng đầu tiên là khó chấp nhận, rồi sau đó lại đắm chìm vào đó.
Giờ đây Giản Chiêm Ngôn đã xác định rõ: Anh không thích con của người khác nhưng với con ruột thì anh rất sẵn lòng gần gũi. Sự thay đổi này khiến anh cảm thấy lạ lẫm nhưng hoàn toàn không phản cảm.
Người ta nói, thời thế xoay vần. Giờ đây lại thành con trai không muốn thân với anh. Ít nhất thì Tô Dương hiện giờ chẳng có chút tình cảm nào với người ba "trên danh nghĩa" này.
Dù cho anh có đồng ý mua cún con cho nó.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Tô Dương đeo ba lô. Trước khi ra cửa, cậu nhóc lại bắt đầu làm loạn.
“Con muốn mẹ đi cùng! Tại sao mẹ không được đi? Tô Thiển, con muốn Tô Thiển!”
Tô Dương vừa gào vừa lăn ra sàn, đúng kiểu giở chứng ăn vạ. Dĩ nhiên là không có nước mắt, chỉ hét toáng lên cho có, đến mức khàn cả giọng.
Nghe con trai gào đến ho sặc sụa, Giản Chiêm Ngôn không đành lòng. Anh vốn nghĩ mình là người cứng rắn, không ngờ anh không phải đối thủ của Tô Thiển.
Anh nhìn sang một bên, thấy Tô Thiển vẫn thản nhiên, thậm chí còn lấy điện thoại ra quay video Tô Dương, do dự một lát rồi lên tiếng:
"Nếu cô Tô không có việc gì thì hãy cùng đi với Tô Dương, thằng bé hy vọng mẹ sẽ đi cùng."
Tô Thiển nhìn Giản Chiêm Ngôn, không ngờ anh ta lại chủ động mời. Theo hiểu biết của cô về tiểu bá vương này, nhiều nhất thì thằng bé chỉ cần khóc thêm ba phút là xong chuyện.
"Tôi có việc." Tô Thiển đáp. Chứ không thì cô cũng muốn đi cùng con trai chọn chó con, đâu cần để thằng bé vì chuyện nhỏ này mà làm ầm lên.
Giản Chiêm Ngôn khựng lại, không ngờ Tô Thiển lại từ chối.
Ba phút sau, Tô Dương vẫn còn đang khóc lóc.
Lần này nó có thể kiên trì lâu như vậy, hoàn toàn là vì có một phát hiện mới những chiêu trò cũ không còn hiệu quả với mẹ nữa nhưng có vẻ ba tồi lại bị lay động!
Thế là Tô Dương càng khóc to hơn, hy vọng Giản Chiêm Ngôn sẽ giúp mình thuyết phục mẹ.
Lúc này, Tô Thiển cũng bắt đầu mất kiên nhẫn, mơ hồ đoán ra lần này tiểu bá vương làm ầm lên như vậy là vì có Giản Chiêm Ngôn ở đây. Trẻ con là thế, vừa phát hiện có người có thể chống lưng thì sẽ trở nên quá trớn.
“Mẹ hôm nay rất bận, phải đến nhiều trung tâm thương mại để chọn vải. Tô Dương, khóc lóc không giải quyết được vấn đề.” Tô Thiển vừa dạy con vừa nhét điện thoại, chìa khóa vào túi rõ ràng là chuẩn bị ra ngoài.
Thấy vậy, Tô Dương khóc to hơn. Cậu nhất định phải chọn được một chú chó mà mình thích, mẹ cũng thích, nếu không lỡ sau này mang về mẹ không thích thì không cho chó vào nhà thì sao!
Giản Chiêm Ngôn nhìn Tô Dương đang từ từ lại gần mình, nắm lấy tay áo anh, trong lòng mềm nhũn con trai vẫn còn có sự phụ thuộc vào anh.
Tô Dương: Chú mau nói giúp con đi! Chẳng lẽ lại không có chút tác dụng nào sao!
Nếu như người ba mang đầy tình thương này mà biết được suy nghĩ trong lòng Tô Dương, chắc hẳn sẽ tức đến hộc máu.
“Cô Tô muốn chọn loại vải gì? Tập đoàn Giản thị có công ty con chuyên về ngành thời trang, nguyên liệu bên nhà máy của chúng tôi có thể tùy ý lựa chọn, đảm bảo đầy đủ hơn trong trung tâm thương mại. Hay là cô đi cùng Tô Dương chọn chó trước, sau đó tôi đưa cô đi chọn vải?”
Giản Chiêm Ngôn đưa ra phương án giải quyết, Tô Dương nghe vậy cũng không khóc nữa, đôi mắt ướŧ áŧ nhìn chằm chằm Tô Thiển.
Ngành thời trang của Tập đoàn Giản thị không đơn giản như Giản Chiêm Ngôn nói. Gần đây, Tô Thiển có tìm hiểu thị trường nên biết rõ, hiện nay trong nước có hơn mười thương hiệu xa xỉ nổi tiếng, trong đó có hai thương hiệu thuộc về Tập đoàn Giản thị. Đó là chưa kể đến những thương hiệu quốc tế được Giản thị hợp tác phân phối.
Loại vải mà Tô Thiển muốn tìm, nếu như nhà máy nguyên liệu của Giản thị không có, thì e rằng cả thành phố B cũng không tìm ra nổi.
Khi đến thế giới này, Tô Thiển chưa từng nghĩ sẽ dựa vào việc mình biết cốt truyện để leo lên cao nhờ nam chính. Cô có kế hoạch cuộc đời riêng, không muốn đặt cược cuộc sống mình vào người khác. Tô Thiển có nguyên tắc, nhưng không phải kiểu cố chấp cứng nhắc.
Ví dụ như bây giờ, nam chính đã đề xuất một cách tốt hơn, thì cô sẽ không tỏ vẻ “tôi phải tự làm tất cả” mà từ chối. Những con đường tắt không trái nguyên tắc, Tô Thiển vẫn sẵn sàng đi.
Dù sao cô cũng không muốn trong trời nóng như vậy mà phải chạy khắp nơi tìm vải, tiết kiệm được thời gian để trau dồi bản thân, chuẩn bị tốt hơn cho cuộc thi sắp tới vẫn tốt hơn.
Thế là, Tô Thiển lên xe của nam chính. Ba người không đến cửa hàng thú cưng ngay mà trước tiên đi ăn sáng.
Ban đầu họ định đến cửa hàng thú cưng nhưng Tô Dương kêu đói bụng, Giản Chiêm Ngôn liền bảo tài xế đổi hướng, đưa họ đến một hội quán để ăn sáng. Không sai, chính là kiểu hội quán tư nhân mà hội phí đắt đỏ, người ngoài không thể tùy tiện vào được.
Khi nhìn thấy bốn chữ “Thượng Thiện Nhược Thủy” trên tấm biển, trong đầu Tô Thiển không khỏi nhớ lại tình tiết trong tiểu thuyết.
Đúng là có lúc tổng tài bá đạo cũng khá gần gũi với cuộc sống thường ngày.
“Cô Tô, hôm qua tôi đã lỡ lời, có nhiều điều thất lễ, xin lỗi cô. Mong cô có thể tha thứ.”
Giản Chiêm Ngôn ngồi trên ghế sofa, trên bàn trà đặt bốn món quà mà anh mang đến. Anh nói năng chân thành, thái độ cũng rất nghiêm túc, khiến người khác khó mà làm khó dễ anh.
Quan trọng nhất là thân phận người xin lỗi là tổng giám đốc tập đoàn Giản thị, người bình thường căn bản không xứng để anh ấy xin lỗi.
Thế nhưng, Tô Thiển lại không phải người sẽ để ý đến những điều đó. Người khác sợ thân phận của Giản Chiêm Ngôn nhưng cô thì không.
Cô càng rõ ràng hơn rằng Giản Chiêm Ngôn vốn dĩ không thật lòng xin lỗi. Tập đoàn Giản thị có thể ngày càng phát triển dưới tay nam chính, tuyệt đối không phải chỉ vì tính cách lạnh lùng kiêu ngạo như trong sách viết. So với hình tượng nhân vật giấy trong truyện, nam chính mà cô đang tiếp xúc thực tế càng sống động, tính cách cũng đầy đủ hơn.
Tô Dương phụ thuộc vào cô, người mẹ này. Nếu Giản Chiêm Ngôn muốn có con trai thì không thể làm căng với cô. Trong nguyên tác cũng từng viết, nam chính vì con trai mà thời gian đầu cực kỳ khoan dung với nguyên chủ.
Nam chính là người biết nhìn thời cuộc, thế nên Tô Thiển chẳng hề bất ngờ với thái độ hiện tại của anh ta, chỉ là cô không ngờ lễ vật trong tay đối phương lại mộc mạc như thế.
Nghĩ lại, có lẽ vì hôm qua cô tỏ ra tức giận với thái độ cao ngạo của anh nên Giản Chiêm Ngôn mới chọn những món quà không gây phản cảm. Nếu là chi phiếu hay vật phẩm giá trị cao thì e rằng lại thành xúc phạm lần nữa, bị đuổi ra ngoài cũng không chừng.
“Chỉ cần anh Giản nhận ra sai lầm là được, mong lần sau đừng tái phạm. Chuyện này đến đây là xong.”
Tô Thiển cũng không muốn làm căng với nam chính nhưng trong lòng vẫn còn tức vì hôm qua anh ta dùng từ kiểu “lẳиɠ ɭơ không đứng đắn”, nên giọng nói không mấy thân thiện. Nghe giọng điệu như đang dạy dỗ của cô, sắc mặt Giản Chiêm Ngôn có chút gượng gạo.
Trong chốc lát, cả hai đều im lặng.
Đúng lúc này, Tô Dương lảo đảo bước ra khỏi phòng, mắt còn lim dim buồn ngủ. Thấy Tô Thiển đang ngồi trên sofa, cậu bé lập tức tiến lại ngồi cạnh mẹ, tựa đầu vào cánh tay cô rồi tiếp tục ngáp ngủ.
Tô Thiển nhẹ nhàng vuốt tóc rối của cậu bé, khẽ nói:
“Tô Dương, đi rửa mặt đi, ba con sẽ đưa con đi mua chó con. Không phải con muốn nuôi chó sao?”
Tô Dương lập tức tỉnh táo, rồi lao vυ"t về phía nhà vệ sinh.
Bị con trai hoàn toàn ngó lơ, trong lòng Giản Chiêm Ngôn thấy chua xót. Con trai vẫn chưa thân thiết với anh. Trong lòng anh, trẻ con luôn là phiền toái. Cả đời này anh vốn chẳng muốn kết hôn, cũng không muốn có con. Đó là suy nghĩ của anh trước khi gặp Tô Dương.
Một người theo chủ nghĩa độc thân như anh, khi phát hiện mình có con thì phản ứng đầu tiên là khó chấp nhận, rồi sau đó lại đắm chìm vào đó.
Giờ đây Giản Chiêm Ngôn đã xác định rõ: Anh không thích con của người khác nhưng với con ruột thì anh rất sẵn lòng gần gũi. Sự thay đổi này khiến anh cảm thấy lạ lẫm nhưng hoàn toàn không phản cảm.
Người ta nói, thời thế xoay vần. Giờ đây lại thành con trai không muốn thân với anh. Ít nhất thì Tô Dương hiện giờ chẳng có chút tình cảm nào với người ba "trên danh nghĩa" này.
Dù cho anh có đồng ý mua cún con cho nó.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Tô Dương đeo ba lô. Trước khi ra cửa, cậu nhóc lại bắt đầu làm loạn.
“Con muốn mẹ đi cùng! Tại sao mẹ không được đi? Tô Thiển, con muốn Tô Thiển!”
Tô Dương vừa gào vừa lăn ra sàn, đúng kiểu giở chứng ăn vạ. Dĩ nhiên là không có nước mắt, chỉ hét toáng lên cho có, đến mức khàn cả giọng.
Nghe con trai gào đến ho sặc sụa, Giản Chiêm Ngôn không đành lòng. Anh vốn nghĩ mình là người cứng rắn, không ngờ anh không phải đối thủ của Tô Thiển.
Anh nhìn sang một bên, thấy Tô Thiển vẫn thản nhiên, thậm chí còn lấy điện thoại ra quay video Tô Dương, do dự một lát rồi lên tiếng:
"Nếu cô Tô không có việc gì thì hãy cùng đi với Tô Dương, thằng bé hy vọng mẹ sẽ đi cùng."
Tô Thiển nhìn Giản Chiêm Ngôn, không ngờ anh ta lại chủ động mời. Theo hiểu biết của cô về tiểu bá vương này, nhiều nhất thì thằng bé chỉ cần khóc thêm ba phút là xong chuyện.
"Tôi có việc." Tô Thiển đáp. Chứ không thì cô cũng muốn đi cùng con trai chọn chó con, đâu cần để thằng bé vì chuyện nhỏ này mà làm ầm lên.
Giản Chiêm Ngôn khựng lại, không ngờ Tô Thiển lại từ chối.
Ba phút sau, Tô Dương vẫn còn đang khóc lóc.
Lần này nó có thể kiên trì lâu như vậy, hoàn toàn là vì có một phát hiện mới những chiêu trò cũ không còn hiệu quả với mẹ nữa nhưng có vẻ ba tồi lại bị lay động!
Thế là Tô Dương càng khóc to hơn, hy vọng Giản Chiêm Ngôn sẽ giúp mình thuyết phục mẹ.
Lúc này, Tô Thiển cũng bắt đầu mất kiên nhẫn, mơ hồ đoán ra lần này tiểu bá vương làm ầm lên như vậy là vì có Giản Chiêm Ngôn ở đây. Trẻ con là thế, vừa phát hiện có người có thể chống lưng thì sẽ trở nên quá trớn.
“Mẹ hôm nay rất bận, phải đến nhiều trung tâm thương mại để chọn vải. Tô Dương, khóc lóc không giải quyết được vấn đề.” Tô Thiển vừa dạy con vừa nhét điện thoại, chìa khóa vào túi rõ ràng là chuẩn bị ra ngoài.
Thấy vậy, Tô Dương khóc to hơn. Cậu nhất định phải chọn được một chú chó mà mình thích, mẹ cũng thích, nếu không lỡ sau này mang về mẹ không thích thì không cho chó vào nhà thì sao!
Giản Chiêm Ngôn nhìn Tô Dương đang từ từ lại gần mình, nắm lấy tay áo anh, trong lòng mềm nhũn con trai vẫn còn có sự phụ thuộc vào anh.
Tô Dương: Chú mau nói giúp con đi! Chẳng lẽ lại không có chút tác dụng nào sao!
Nếu như người ba mang đầy tình thương này mà biết được suy nghĩ trong lòng Tô Dương, chắc hẳn sẽ tức đến hộc máu.
“Cô Tô muốn chọn loại vải gì? Tập đoàn Giản thị có công ty con chuyên về ngành thời trang, nguyên liệu bên nhà máy của chúng tôi có thể tùy ý lựa chọn, đảm bảo đầy đủ hơn trong trung tâm thương mại. Hay là cô đi cùng Tô Dương chọn chó trước, sau đó tôi đưa cô đi chọn vải?”
Giản Chiêm Ngôn đưa ra phương án giải quyết, Tô Dương nghe vậy cũng không khóc nữa, đôi mắt ướŧ áŧ nhìn chằm chằm Tô Thiển.
Ngành thời trang của Tập đoàn Giản thị không đơn giản như Giản Chiêm Ngôn nói. Gần đây, Tô Thiển có tìm hiểu thị trường nên biết rõ, hiện nay trong nước có hơn mười thương hiệu xa xỉ nổi tiếng, trong đó có hai thương hiệu thuộc về Tập đoàn Giản thị. Đó là chưa kể đến những thương hiệu quốc tế được Giản thị hợp tác phân phối.
Loại vải mà Tô Thiển muốn tìm, nếu như nhà máy nguyên liệu của Giản thị không có, thì e rằng cả thành phố B cũng không tìm ra nổi.
Khi đến thế giới này, Tô Thiển chưa từng nghĩ sẽ dựa vào việc mình biết cốt truyện để leo lên cao nhờ nam chính. Cô có kế hoạch cuộc đời riêng, không muốn đặt cược cuộc sống mình vào người khác. Tô Thiển có nguyên tắc, nhưng không phải kiểu cố chấp cứng nhắc.
Ví dụ như bây giờ, nam chính đã đề xuất một cách tốt hơn, thì cô sẽ không tỏ vẻ “tôi phải tự làm tất cả” mà từ chối. Những con đường tắt không trái nguyên tắc, Tô Thiển vẫn sẵn sàng đi.
Dù sao cô cũng không muốn trong trời nóng như vậy mà phải chạy khắp nơi tìm vải, tiết kiệm được thời gian để trau dồi bản thân, chuẩn bị tốt hơn cho cuộc thi sắp tới vẫn tốt hơn.
Thế là, Tô Thiển lên xe của nam chính. Ba người không đến cửa hàng thú cưng ngay mà trước tiên đi ăn sáng.
Ban đầu họ định đến cửa hàng thú cưng nhưng Tô Dương kêu đói bụng, Giản Chiêm Ngôn liền bảo tài xế đổi hướng, đưa họ đến một hội quán để ăn sáng. Không sai, chính là kiểu hội quán tư nhân mà hội phí đắt đỏ, người ngoài không thể tùy tiện vào được.
Khi nhìn thấy bốn chữ “Thượng Thiện Nhược Thủy” trên tấm biển, trong đầu Tô Thiển không khỏi nhớ lại tình tiết trong tiểu thuyết.
3
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
