TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 33
Chương 23: Tô Thiển, chúng ta có thể mua nhà rồi!

Trước đây, mỗi khi nguyên chủ nhận lương, hai mẹ con thường cùng nhau ăn một bữa tại quán nướng dưới chung cư. Hôm nay không may quán nhỏ đó không mở cửa nên Tô Thiển dẫn con trai đến một tiệm nướng ở phố bên cạnh.

Trong bữa ăn, Tô Thiển hỏi Tô Dương có sợ hãi không, cô lo lắng sự việc ban ngày có thể để lại ám ảnh cho con. Dù lúc đó Tô Dương tỏ ra không hề sợ hãi nhưng Tô Thiển vẫn lo rằng sự việc có thể ảnh hưởng xấu đến tâm hồn non nớt của con trai.

"Ba của Từ Tử Hàn đánh không lại chú, chẳng có gì ghê gớm cả. Giản tổng của con mới là người mạnh nhất." Tô Dương nói một cách vui vẻ.

Hàng ngày ở trường mẫu giáo, Từ Tử Hàn luôn khoe khoang ba cậu ta mạnh mẽ thế nào, khiến các bạn nhỏ khác đều ngưỡng mộ. Dù Tô Dương tỏ ra khinh thường nhưng trong lòng cậu cũng có chút mong mỏi.

Ba của cậu sẽ như thế nào nhỉ? Liệu có mạnh hơn ba của Từ Tử Hàn không?

Kết quả chứng minh, ba của cậu thực sự mạnh hơn ba của Từ Tử Hàn.

Tô Dương không nhìn thấy chuyện gì xảy ra trong phòng khách nhưng cậu đã áp tai vào cửa nghe lén. Ba của Từ Tử Hàn đã xin lỗi ba và mẹ của cậu!

Nhìn đứa con trai không chút ám ảnh mà còn tỏ ra vô cùng tự hào, Tô Thiển bật cười lắc đầu. Cậu nhóc bướng bỉnh này của cô dũng cảm hơn nhiều so với những đứa trẻ bình thường khác.

"Mẹ, mẹ xem cái này."

Tô Dương nhìn quanh, rồi lấy từ trong ngực ra một thẻ ngân hàng màu vàng, cẩn thận đặt vào tay Tô Thiển.

"Chú đưa cho con, nói trong thẻ có năm mươi vạn, mật khẩu là ngày sinh của con. Chú nói con muốn mua gì cũng được."

Ngày thứ hai ở bên Giản Chiêm Ngôn, Tô Dương đã có một chiếc iPad. Giản Chiêm Ngôn tưởng con trai sẽ dùng để chơi game nhưng Tô Dương lại mở trang mua sắm trực tuyến. Cậu bé mua thẻ nạp điện thoại, thao tác rất thành thạo để mua và nạp tiền. Mua thẻ nạp trực tuyến sẽ được giảm giá khoảng 10-20% so với nạp trực tiếp, đối với hai mẹ con không dư dả, đây là khoản tiết kiệm đáng kể.

Hàng tháng, Tô Dương đều mượn máy học của dì Trương hàng xóm để nạp tiền vào số điện thoại của mẹ. Lần này có iPad, việc đầu tiên Tô Dương làm là nạp tiền cho điện thoại của Tô Thiển.

Hai mẹ con có một thẻ riêng dùng để chi trả các khoản như cước viễn thông, điện, nước, gas... Đây là những chi phí sinh hoạt cần thiết và thẻ này do Tô Dương quản lý. Cậu bé năm tuổi rất thông minh, Tô Thiển chỉ cần dặn dò con trai cần thanh toán khoản gì, bao nhiêu tiền. Tô Dương sẽ đến nhà dì Trương, đăng nhập tài khoản và thực hiện thanh toán. Khác với những đứa trẻ khác có thể lén dùng tiền của ba mẹ để nạp game, Tô Dương chỉ dùng tiền vào những việc chính đáng.

Cậu bé không bao giờ tiêu tiền bừa bãi, số tiền còn lại trong thẻ cậu nhớ rõ từng đồng.

Khi Giản Chiêm Ngôn hỏi cậu đang mua gì, Tô Dương chỉ trả lời đơn giản:

"Con mua thẻ nạp để trả tiền điện thoại cho mẹ. Ở nhà, con là người lo các khoản chi tiêu và mua sắm."

Nhiều thứ mua trực tuyến sẽ rẻ hơn nên nguyên chủ thường để Tô Dương mua trên mạng. Nhiều việc trong cuộc sống, cậu bé năm tuổi đã thành thạo. Câu nói "con nhà nghèo sớm biết lo" quả không sai.

Sau khi nghe cậu nói, Giản Chiêm Ngôn không biết nghĩ gì, chỉ thấy anh lấy ra một thẻ ngân hàng, hỏi Tô Dương có biết liên kết thẻ với tài khoản mua sắm không. Tô Dương gật đầu, với cậu việc này quá đơn giản.

Sau đó, Giản Chiêm Ngôn nói với Tô Dương rằng trong thẻ có năm mươi vạn, mật khẩu là ngày sinh của cậu và từ nay cậu muốn mua gì cứ trừ tiền từ thẻ này, chỉ cần liên kết với tài khoản mua sắm của cậu là được.

Nói xong, Giản Chiêm Ngôn đi làm.

Tô Dương rất hiểu giá trị của tiền bạc, cậu biết rằng với năm mươi vạn, hai mẹ con có thể mua một căn nhà nhỏ cho riêng mình. Vì đã nói là cho cậu nên thẻ này là của cậu. Tô Dương cất thẻ cẩn thận. Cậu vui mừng nói với Tô Thiển:

"Tô Thiển, chúng ta có thể dùng tiền trong thẻ để mua nhà rồi!"

"Đây là ba cho con, mẹ không thể lấy." Tô Thiển đặt thẻ lại vào túi áo của Tô Dương.

Hiện tại, Tô Dương mặc toàn đồ hiệu, chỉ một chiếc áo trên người cũng đủ cho hai mẹ con sống cả tháng. Nam chính có thể vì một câu nói của Tô Dương mà để tâm, thậm chí sẵn sàng đưa cho một đứa trẻ năm tuổi năm mươi vạn, chứng tỏ tình ba con là có thật.

Có lẽ Giản Chiêm Ngôn chưa biết cách làm một người ba tốt nhưng tấm lòng của anh dành cho con trai là chân thành. Ngay cả trong nguyên tác, sau khi nữ chính kết hôn với nam chính, cô cũng phải chiều chuộng cậu con trai bướng bỉnh này.

Những biện pháp giáo dục sau này, phần lớn được thực hiện sau lưng nam chính. Trước mặt anh, nữ chính không dám tỏ ra là một người mẹ kế. Nói cách khác, lý do nữ chính cuối cùng thu phục được Tô Dương, một phần là vì cô khiến cậu cảm nhận được tình mẫu tử nhưng phần lớn là do tính cách của Tô Dương.

Cậu đã hứa với nữ chính sẽ không kể chuyện với ba và cậu giữ lời. Chỉ cần ở phần đầu câu chuyện, Tô Dương bày tỏ sự không thích với nữ chính hoặc kể với nam chính về cách nữ chính giáo dục cậu, có lẽ câu chuyện giữa hai người đã không đi xa đến vậy.

Trong giai đoạn đầu, nam chính hoàn toàn không có tình cảm với nữ chính. Nguyên tác được gắn mác "hôn nhân trước yêu sau".

Vì vậy, dù biết nữ chính giáo dục con trai là vì Tô Dương nhưng nếu cậu bé cảm thấy không thoải mái, nam chính sẽ ưu tiên cảm nhận của con trai.

Câu nói "có mẹ kế ắt có ba ghẻ" không áp dụng được với nam chính. Dù đây là một tiểu thuyết về mẹ kế nhưng Tô Thiển cảm thấy tác phẩm này thiên về góc nhìn của nam chính.

Càng quan sát và thấy Giản Chiêm Ngôn giống với nhân vật trong sách, Tô Thiển càng yên tâm. Giao con trai cho nam chính là một lựa chọn khả thi.

"Ba đưa cho con, tức là của con. Con đưa cho mẹ, sao không được?" Tô Dương thấy Tô Thiển từ chối, tức giận đá chân.

Tính cách bướng bỉnh của cậu bé rất nóng nảy gặp chuyện không vừa ý là la hét.

Nhưng hiện tại cậu đã kiềm chế hơn nhiều, vì trước đây la hét có tác dụng còn bây giờ Tô Thiển không ăn cái chiêu trò này nữa rồi.

Trực giác của trẻ con luôn chính xác nhất, chúng có thể nhận biết chính xác người lớn nào có thể bị chúng "điều khiển". Tô Dương biết rằng chỉ cần mình ăn vạ, Tô Thiển sẽ mềm lòng, vì vậy cậu thường xuyên nghịch ngợm.

Dù lúc này biết rằng chiêu này đã không còn tác dụng nhưng thói quen khó bỏ, Tô Dương vẫn theo bản năng muốn thử một lần nữa.

Đang là mùa hè, các cửa hàng nướng thường bày vài chiếc bàn nhỏ trước cửa. Những người ăn đồ nướng thích ngồi ngoài trời hơn, vừa mát mẻ lại có không khí. Tô Dương đung đưa chân, bất mãn càu nhàu, vô tình đá vào chân bàn. Chiếc bàn xếp thông thường lập tức mất thăng bằng, nghiêng hẳn về một bên. Tô Thiển nhanh tay đỡ lấy bàn, đồ nướng không bị rơi nhưng lon nước ngọt trên bàn trượt xuống đất. Lon nước lăn lóc trên mặt đất, vừa lăn vừa đổ, cuối cùng dừng lại dưới chân một vị khách ở bàn bên cạnh.

Bàn đó có hai người đàn ông đang ngồi. Con phố này có rất nhiều phòng chơi bi-a, thường thấy những người đàn ông có hình xăm kín cánh tay đến đây ăn đồ nướng. Hiện nay là xã hội pháp trị và cũng mới hơn 7 giờ tối, đường phố đông đúc nhộn nhịp, cô dẫn con ăn xong rồi về sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Tô Thiển nghĩ như vậy, nhưng đôi khi, bạn không kiếm phiền phức nhưng phiền phức lại tìm đến bạn.

3

0

3 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.