0 chữ
Chương 32
Chương 22.2
Nói xong, Giản Chiêm Ngôn đứng dậy, đi vào phòng nơi Tô Dương đang ở.
Tô Thiển ngây người tại chỗ. Nam chính nói vậy là ý gì? Chẳng lẽ... đối phương nghĩ là cô cố tình để Tô Dương biết chuyện Từ Đông đến gây sự, rồi bảo con trai gọi người tới, giải quyết chuyện này...
Chết tiệt!
Nam chính dựa vào tưởng tượng của mình mà hiểu lầm cô!
Tô Thiển biết nữ phụ vốn không được lòng người, nguyên chủ giấu tâm cơ rồi bị lộ nên mới bị chán ghét, chuyện đó cô không phản đối. Nhưng bản thân không có ý xấu gì mà vẫn bị chụp mũ, thì đúng là quá oan ức!
Cô tức tối đi về phía phòng của Tô Dương, định lý luận với đối phương một trận. Nam chính đúng là lợi hại thật nhưng cho dù không có anh ta, cô cũng có thể tự xử lý ổn thỏa chuyện này. Dù có tốn chút sức cũng còn hơn bị châm chọc, mắng oan.
Khi Tô Thiển vừa định đẩy cửa thì Tô Dương đã ra ngoài.
"Tối nay Tô Dương sẽ ở lại đây, mai tôi đến đón." Giản Chiêm Ngôn nói xong liền bước đi.
Tô Thiển muốn đuổi theo giải thích rõ ràng nhưng bị hai vệ sĩ đi cùng Giản Chiêm Ngôn chặn lại. Cô đành tức giận hét lên:
"Anh đứng lại cho tôi! Nói rõ ràng xem, cái gì gọi là ‘con cờ’, anh đầu óc đen tối nên cái gì cũng nhìn ra đen tối, anh..."
Mãi đến khi Giản Chiêm Ngôn đi xa, vệ sĩ mới không chặn cửa nữa, xin lỗi một câu rồi rời khỏi nhà cô.
Tô Thiển thật sự tức đến phát điên. Bao nhiêu biết ơn vì nam chính ra tay giải quyết chuyện kia đều bay sạch. Nếu không vì anh ta là ba của đứa trẻ, cô đã chẳng buồn để tâm!
Hít thở sâu mấy lần để bình tĩnh lại, cô đóng cửa rồi quay người lại thì thấy con trai hời đang nhìn mình với ánh mắt long lanh.
“Tô Thiển, ‘con cờ’ là gì vậy?”
Vừa rồi Giản Chiêm Ngôn vào phòng định đưa Tô Dương đi nhưng Tô Dương nói Tô Thiển bị dọa sợ, tối nay muốn ở lại với cô. Giản Chiêm Ngôn không nói gì, chỉ bảo sáng mai đến đón.
Tô Dương đồng ý, vì ngày mai cậu còn muốn đi mua chó nữa!
Hai ba con đạt thành thỏa thuận, rồi Tô Dương ra khỏi phòng, vừa hay chứng kiến “tiếng thét giận dữ” của Tô Thiển.
Tô Thiển nhìn ánh mắt tò mò của con, liền nói:
“Chuyện này để về nhà hỏi ba con nhé? Vì là ba nói với mẹ, mẹ cũng không hiểu rõ lắm.”
Tô Dương gật đầu, đồng ý.
Sau đó Tô Thiển hỏi vì sao Tô Dương lại đột nhiên muốn về nhà, cậu bé kể hết mọi chuyện một cách rành rọt. Tô Thiển thở dài, cũng khó trách nam chính hiểu lầm. Nhưng thôi, cô đâu sống nhờ vào độ hảo cảm của nam chính mà phải bận tâm.
Tối hôm đó, Tô Thiển dẫn con trai hời ra ngoài ăn tiệc, vì cô đã đăng ký thành công cuộc thi.
Mấy hôm nay cô cật lực tra cứu tư liệu, chỉ sợ mình lạc hậu so với thế giới thời trang ở nơi này. Người tham gia cuộc thi phải làm một bài kiểm tra online, như một vòng loại, ngăn không cho người ngoài nghề tham gia, chỉ chọn nhà thiết kế thực thụ.
Việc đăng ký thành công chỉ là bước nhỏ trong toàn bộ quá trình nhưng với Tô Thiển, đó là một cột mốc đáng mừng cô chính thức bắt đầu sự nghiệp thiết kế của mình.
Tại một thế giới hoàn toàn mới.
Vậy nên cô dẫn Tô Dương đi ăn món cậu bé thích nhất là đồ nướng. Tô Thiển không ngờ chỉ ăn một bữa đồ nướng thôi mà cũng gặp bao nhiêu chuyện, biết thế này thì cô đã đặt đồ ăn ngoài rồi.
Câu chuyện bắt đầu khi hai mẹ con ra ngoài.
Tô Thiển ngây người tại chỗ. Nam chính nói vậy là ý gì? Chẳng lẽ... đối phương nghĩ là cô cố tình để Tô Dương biết chuyện Từ Đông đến gây sự, rồi bảo con trai gọi người tới, giải quyết chuyện này...
Chết tiệt!
Nam chính dựa vào tưởng tượng của mình mà hiểu lầm cô!
Tô Thiển biết nữ phụ vốn không được lòng người, nguyên chủ giấu tâm cơ rồi bị lộ nên mới bị chán ghét, chuyện đó cô không phản đối. Nhưng bản thân không có ý xấu gì mà vẫn bị chụp mũ, thì đúng là quá oan ức!
Cô tức tối đi về phía phòng của Tô Dương, định lý luận với đối phương một trận. Nam chính đúng là lợi hại thật nhưng cho dù không có anh ta, cô cũng có thể tự xử lý ổn thỏa chuyện này. Dù có tốn chút sức cũng còn hơn bị châm chọc, mắng oan.
"Tối nay Tô Dương sẽ ở lại đây, mai tôi đến đón." Giản Chiêm Ngôn nói xong liền bước đi.
Tô Thiển muốn đuổi theo giải thích rõ ràng nhưng bị hai vệ sĩ đi cùng Giản Chiêm Ngôn chặn lại. Cô đành tức giận hét lên:
"Anh đứng lại cho tôi! Nói rõ ràng xem, cái gì gọi là ‘con cờ’, anh đầu óc đen tối nên cái gì cũng nhìn ra đen tối, anh..."
Mãi đến khi Giản Chiêm Ngôn đi xa, vệ sĩ mới không chặn cửa nữa, xin lỗi một câu rồi rời khỏi nhà cô.
Tô Thiển thật sự tức đến phát điên. Bao nhiêu biết ơn vì nam chính ra tay giải quyết chuyện kia đều bay sạch. Nếu không vì anh ta là ba của đứa trẻ, cô đã chẳng buồn để tâm!
Hít thở sâu mấy lần để bình tĩnh lại, cô đóng cửa rồi quay người lại thì thấy con trai hời đang nhìn mình với ánh mắt long lanh.
Vừa rồi Giản Chiêm Ngôn vào phòng định đưa Tô Dương đi nhưng Tô Dương nói Tô Thiển bị dọa sợ, tối nay muốn ở lại với cô. Giản Chiêm Ngôn không nói gì, chỉ bảo sáng mai đến đón.
Tô Dương đồng ý, vì ngày mai cậu còn muốn đi mua chó nữa!
Hai ba con đạt thành thỏa thuận, rồi Tô Dương ra khỏi phòng, vừa hay chứng kiến “tiếng thét giận dữ” của Tô Thiển.
Tô Thiển nhìn ánh mắt tò mò của con, liền nói:
“Chuyện này để về nhà hỏi ba con nhé? Vì là ba nói với mẹ, mẹ cũng không hiểu rõ lắm.”
Tô Dương gật đầu, đồng ý.
Sau đó Tô Thiển hỏi vì sao Tô Dương lại đột nhiên muốn về nhà, cậu bé kể hết mọi chuyện một cách rành rọt. Tô Thiển thở dài, cũng khó trách nam chính hiểu lầm. Nhưng thôi, cô đâu sống nhờ vào độ hảo cảm của nam chính mà phải bận tâm.
Mấy hôm nay cô cật lực tra cứu tư liệu, chỉ sợ mình lạc hậu so với thế giới thời trang ở nơi này. Người tham gia cuộc thi phải làm một bài kiểm tra online, như một vòng loại, ngăn không cho người ngoài nghề tham gia, chỉ chọn nhà thiết kế thực thụ.
Việc đăng ký thành công chỉ là bước nhỏ trong toàn bộ quá trình nhưng với Tô Thiển, đó là một cột mốc đáng mừng cô chính thức bắt đầu sự nghiệp thiết kế của mình.
Tại một thế giới hoàn toàn mới.
Vậy nên cô dẫn Tô Dương đi ăn món cậu bé thích nhất là đồ nướng. Tô Thiển không ngờ chỉ ăn một bữa đồ nướng thôi mà cũng gặp bao nhiêu chuyện, biết thế này thì cô đã đặt đồ ăn ngoài rồi.
Câu chuyện bắt đầu khi hai mẹ con ra ngoài.
3
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
