TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 7: Chẳng lẽ không phải là con hát đê tiện sao?

Chương trình bọn họ quay tên là "Điền Viên Dã Thực". Tuy là chương trình trồng trọt khai hoang không hot cũng không flop, nhưng với thôn nghèo này là cơ hội không thể có lần thứ hai. Chỉ riêng phí thuê địa điểm đã là một khoản tiền khổng lồ với bọn họ!

Vẻ mặt Mã Trí Viễn kiêu ngạo. Những cô nhóc ranh trong núi sâu này không có kiến thức, không có can đảm, cũng chỉ bị khuôn mặt Đồ Triều Tịch mê hoặc mà thôi.

Hù dọa một chút là sợ rồi.

Quả nhiên, cậu bé mập kia vừa nhìn đã sợ ngốc.

Đinh Đại Bàn nghe thấy lời này mắt đỏ hoe, vội vàng kéo tay áo Đồ Yểu, nói gấp: "Đồ Tiểu Mao, làm sao đây làm sao đây! Bố em chắc chắn sẽ đánh em! Bệnh nấm chân của chồng bà cô ba bên ngoại của em chữa kiểu gì đây!"

Chồng bà cô ba bên ngoại của Đinh Đại Bàn gần năm mươi tuổi bị nấm chân, điều này khiến bà cô ba bên ngoại không cho ông lên giường ngủ.

Nhà bà cô ba rất nghèo, chỉ đợi phí thuê địa điểm chương trình thanh toán sẽ vào thành phố chữa nấm chân.

Không chỉ nấm chân của chồng ba cô ba bên ngoại, còn có bệnh nói lắp của bà bác hai, bệnh ngáy của ông bác tư, với cả...

Đái dầm của Đinh Đại Bàn...

Đồ Yểu vừa tính xong thanh tiến độ đang vui vẻ, nghe thấy lập tức vẫy tay cười khẩy một tiếng: "Em tin anh ta à. Giới giải trí thiếu anh ta giống như giới văn học mất đi Đinh Đại Bàn em vậy."

Dù bây giờ anh trai hời của cô bị mọi người đòi đánh, địa vị vẫn dư sức lớn hơn anh ta hai trăm lần.

Anh ta lấy đâu ra bản lĩnh lớn đến thế khiến ekip chương trình đổi địa điểm quay?

Hơn nữa chương trình này là khai hoang mà, hỏi thử xung quanh còn chỗ nào nghèo hơn, phù hợp khai hoang hơn thôn Tiên Hạc của bọn họ?

Đinh Đại Bàn mơ màng, không hiểu lắm: "Nhưng hôm qua môn văn em chỉ được 5 điểm..."

Đồ Yểu quả quyết vỗ tay: "Vậy không phải xong rồi sao!"

Thấy cậu vẫn dáng vẻ ngốc nghếch, Đồ Yểu thở dài, kiên nhẫn phổ cập kiến thức cho cậu.

"Đổi cách nói khác, giới giải trí thiếu anh ta giống như giới toán học thiếu Vương Thắng Lợi. Em biết Vương Thắng Lợi là ai không?"

"Là bạn cùng bàn tiểu học của em. Năm lớp 5 thi bài toán gà thỏ chung chuồng, cậu ta trốn ra khỏi trường thả hết gà trong thôn ra đếm chân, cuối cùng vì không bắt được thỏ nên nộp giấy trắng!"

"Còn giống như Tiểu Bạch nhà cô hai của em không thể ăn thịt ba chỉ, Tiểu Lục nhà ông ba không thể ăn sườn sốt, hiểu chưa!"

Tiểu Bạch nhà cô hai với Tiểu Lục nhà ông ba, một con thỏ trắng thuần chủng, một con gà lông xanh lai, vốn dĩ không ăn nổi nửa miếng thịt.

Lần này Đinh Đại Bàn ngộ ra.

Cậu gật đầu: "Hiểu rồi."

Đồ Yểu suốt quá trình ba la ba la, âm lượng lớn vừa đủ để Mã Trí Viễn nghe rõ ràng rành mạch.

Anh ta tức giận miệng méo mắt lệch ngay tại chỗ, chỉ vào cô hồi lâu không nói nên lời.

"Cô! Cô cô cô!"

Làm Đồ Yểu giật mình, chết rồi, tư thế này, không phải đột quỵ rồi chứ.

Cô vội vàng kéo Đinh Đại Bàn lùi lại tránh né.

Một lớn một nhỏ đồng loạt cảnh giác lại ghét bỏ.

Mã Trí Viễn: ...

Mã Trí Viễn: "... Cô! Cô chờ đó cho tôi!"

Anh ta nói xong lại hung dữ trừng mắt nhìn Đồ Triều Tịch một cái, khập khiễng chạy ra cửa bên!

Mà đúng lúc anh ta chạy ra cửa bên...

[Thông báo thanh tiến độ: +1.]

[Thông báo thanh tiến độ: +1.]

...

Cứ như vậy, liên tục xoành xoạch tăng lên 15!

Đồ Yểu: !!!

Hí... Đồ Yểu sờ cằm, có vẻ suy tư.

Biết rằng thanh tiến độ này liên quan đến khí vận của anh cả hời.

Bây giờ cô mắng đuổi khỉ gầy kia đi, làm tăng liên tục năm điểm!

Nhìn như vậy... Khỉ gầy này thật sự là một chướng ngại vật ngăn cản anh cả hời trở lại đỉnh cao!

Nghĩ đến đây, Đồ Yểu quả quyết dựng ngón tay cái cho mình một cái like lớn!

Thật tuyệt vời, không hổ là cô! Nắm bắt hoàn hảo chân tướng!

Tám mươi năm nữa thôn Tiên Hạc sẽ ra đời một cụ bà họ Đồ trăm tuổi.

Cô bước nhanh như bay đầu óc linh hoạt, cô thọ tựa Nam Sơn cực kỳ thông minh!

Ai sống được lâu hơn cô chứ!

Đồ Yểu vui vẻ vỗ quần, nhìn thời gian, vừa đúng 9 giờ, chuẩn bị về ngủ.

Cô vừa định đi, một giọng nói không nghe ra cảm xúc đột nhiên truyền đến từ phía sau.

"Vậy còn tôi thì sao."

"Giới giải trí thiếu tôi có nghĩa gì?"

Đồ Yểu lập tức phản xạ có điều kiện "hố" một tiếng!

[Thiếu anh? Anh trai hời của tôi?]

[Giới giải trí làm sao thiếu anh được?]

[Dù chỉ vì cái mạng nhỏ của tôi, anh cũng phải nổi tiếng khắp nửa bầu trời được không!]

Cô lập tức quay đầu, buột miệng thốt ra: "Đó chắc chắn là thiếu một ngôi sao đang lên!"

"Em bấm tay tính toán, anh chính là tương lai giới giải trí..."

Cô chưa nói xong đã chạm phải một ánh mắt u tối, phức tạp, không biết nhìn chằm chằm vào cô bao lâu rồi.

Đồ Yểu: ...

Giọng nói cứ thế, tại chỗ, đột ngột im bặt.

Căn phòng gạch xanh ngói nhỏ lập tức chìm vào im lặng chết người.

Đồ Yểu cười khan một tiếng, nhìn người đàn ông trước mặt, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.

... Chết rồi, chỉ lo vui mừng, quên mất anh cả hời vẫn còn ở đây.

Cách đó không xa, khuôn mặt Đồ Triều Tịch không cảm xúc, mái tóc vàng rối bù, bước từng bước một lại gần cô.

Giọng điệu của anh đầy châm biếm: "... Ngôi sao đang lên?"

Anh dừng lại, ánh mắt một giây sắc bén.

"Chẳng lẽ không phải là con hát đê tiện sao?"

6

0

1 tháng trước

15 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.