0 chữ
Chương 8
Chương 8: Có thể ký tên cho em được không
Lời vừa dứt, đầu Đồ Yểu "oanh" một tiếng!
Trong tiểu thuyết gốc, sau khi Đồ Triều Tịch tốt nghiệp trung học cơ sở thì không đi học nữa. Vì học vấn thấp nên anh đã từng làm nhân viên phục vụ và giao đồ ăn ngoài.
Sở dĩ anh chọn bước chân vào giới giải trí không có lý do gì khác, chỉ vì kiếm tiền nhanh.
Anh cần có càng nhiều tiền càng tốt để đón em gái bị mẹ đưa đi về, tìm lại hai em trai đã mất tích.
Ngày đầu tiên sau khi debut thành công, anh đã đến Cảng Thành một chuyến.
Hôm đó nhà họ Trình đúng lúc cả gia đình tổ chức sinh nhật cho cô chủ nhà họ Trình, đoàn xe tấp nập dừng tại cảng, tiệc du thuyền thâu đêm suốt sáng.
Anh cầm số tiền đầu tiên kiếm được, mua một vé tàu giá đắt, vui vẻ lên tàu, nhưng lại nhìn thấy em gái ruột mà mình yêu chiều từ nhỏ đang nịnh nọt và ân cần phục vụ trà nước cho cô chủ nhà họ Trình!
Tức giận dâng lên, anh tưởng em gái bị ép buộc, ngay lập tức muốn đưa người đi.
Nhưng anh chưa kịp tiến lên, lại bị "Đồ Yểu" ở phía sau đẩy mạnh một cái!
Anh không hề phòng bị, rơi xuống biển cả mênh mông.
Cách một lớp nước biển lạnh lẽo, anh nghe thấy "Đồ Yểu" giận dữ chỉ vào mũi anh mà chửi: "Tôi sẽ không đi với một con hát, con hát đê tiện nhất!"
Có lẽ sợ bị người nhà họ Trình phát hiện mình vẫn còn liên lạc với người thân cũ, Đồ Yểu nói không lừa lời, chê bai anh từ đầu đến chân không còn lại gì.
Hơn nữa cô còn thừa nhận sự thật về việc ba anh em họ bị mất tích năm đó!
Ngày đó, lần đầu tiên Đồ Triều Tịch nhận ra bộ mặt thật của em gái ruột.
Niềm tin trụ cột sụp đổ từ đây.
...
Đồ Yểu: ...
Đồ Yểu bất lực ngước mặt lên trời, đột nhiên có cảm giác định mệnh vừa thoát khỏi hang hổ lại lao đầu vào hang sói.
Vậy thì làm thanh tiến độ tăng lên có ích gì, anh cả hời đã sớm nhận ra cô rồi.
Cô ở đây cãi nhau hăng say, anh cả hời e là đã nghĩ xem chôn cô ở đâu rồi!
Đúng là trời muốn diệt cô!
Đầu Đồ Yểu quay nhanh như chong chóng, phải làm sao đây, phải làm sao đây!
Đồ Triều Tịch lạnh lùng nhìn chằm chằm cô gái trước mặt. Nếu anh không hiểu lầm thì vừa rồi cô thực sự đang giúp anh đuổi Mã Trí Viễn.
Nhưng như thế thì sao, sau khi nhận ra bản chất ích kỷ nông cạn của em gái này, anh chỉ nghĩ là cô lại đang tính toán điều gì đó!
Bây giờ quan trọng nhất là hỏi ra được manh mối vị trí của hai em trai từ miệng cô!
Đồ Triều Tịch nhìn đồng hồ, định kéo người đi thẩm vấn cho ra ngọn ngành...
Nhưng ngay khi anh chạm vào cổ tay cô!
"Anh trai!"
...
...
Giọng nói trong trẻo như sấm sét!
Cơ thể Đồ Triều Tịch run rẩy một cách mơ hồ, đồng tử không thể tin được mà hơi giật mình.
Cái gì?
Anh nhìn lại, chỉ thấy cô gái lau mồ hôi trên trán một cái, đang ngửa đầu lên nhìn anh với ánh mắt mong đợi.
Ngây thơ vô tội nhưng lại có chút thông minh, khôn ngoan thoát khỏi cái chết.
Một thoáng, Đồ Triều Tịch như thấy cô gái nhỏ ngày xưa theo sau anh...
Cảm xúc mềm mại bản năng không kiểm soát được bao bọc trái tim anh.
Đồ Triều Tịch nhắm mắt, vừa hận vừa bực.
Hận bản thân mình không biết cố gắng, chỉ một ánh mắt mềm mại của Đồ Yểu đã khiến anh không còn cách nào!
Tỉnh táo đi kẻ ngốc! Đây đều là cô giả vờ!
Cô thật sự trong xương tủy đã kế thừa máu lạnh giả dối của người đàn bà đó, nhỏ tuổi đã có thể vì danh lợi phú quý mà thiết kế cho ba anh em họ phải trôi dạt khắp nơi!
Sự nhục nhã đã phải chịu trên du thuyền năm đó còn chưa đủ sao!
Đồ Triều Tịch nghĩ đến đây, lập tức lạnh giọng: "Đừng gọi tôi là anh, tôi không..."
Nhưng anh chưa nói xong, cô gái lại buột miệng thốt ra.
"Em là fan của anh! Em đã thích anh rất nhiều năm rồi!"
Lời nói đến nửa chừng của Đồ Triều Tịch ngay lập tức nghẹn trong cổ họng.
Biểu cảm có một giây hoang đường: "... Cái gì?"
Fan?
Anh chưa kịp phản ứng, Đồ Yểu đã hào hứng móc từ túi của Đinh Đại Bàn ra cuốn sổ nhỏ ghi chép môn toán của cậu, lại moi ra một cây bút, rồi hào hứng chạy đến.
Cô dường như không cảm nhận được sự kinh ngạc và chán ghét của anh, đôi mắt sáng lấp lánh tiếp tục nhìn anh với ánh mắt sùng bái và xấu hổ.
"Anh trai... có thể ký tên cho em được không?"
Đồ Triều Tịch: ?
Đồ Triều Tịch thật sự ngơ rồi.
Trong tiểu thuyết gốc, sau khi Đồ Triều Tịch tốt nghiệp trung học cơ sở thì không đi học nữa. Vì học vấn thấp nên anh đã từng làm nhân viên phục vụ và giao đồ ăn ngoài.
Sở dĩ anh chọn bước chân vào giới giải trí không có lý do gì khác, chỉ vì kiếm tiền nhanh.
Anh cần có càng nhiều tiền càng tốt để đón em gái bị mẹ đưa đi về, tìm lại hai em trai đã mất tích.
Ngày đầu tiên sau khi debut thành công, anh đã đến Cảng Thành một chuyến.
Hôm đó nhà họ Trình đúng lúc cả gia đình tổ chức sinh nhật cho cô chủ nhà họ Trình, đoàn xe tấp nập dừng tại cảng, tiệc du thuyền thâu đêm suốt sáng.
Anh cầm số tiền đầu tiên kiếm được, mua một vé tàu giá đắt, vui vẻ lên tàu, nhưng lại nhìn thấy em gái ruột mà mình yêu chiều từ nhỏ đang nịnh nọt và ân cần phục vụ trà nước cho cô chủ nhà họ Trình!
Nhưng anh chưa kịp tiến lên, lại bị "Đồ Yểu" ở phía sau đẩy mạnh một cái!
Anh không hề phòng bị, rơi xuống biển cả mênh mông.
Cách một lớp nước biển lạnh lẽo, anh nghe thấy "Đồ Yểu" giận dữ chỉ vào mũi anh mà chửi: "Tôi sẽ không đi với một con hát, con hát đê tiện nhất!"
Có lẽ sợ bị người nhà họ Trình phát hiện mình vẫn còn liên lạc với người thân cũ, Đồ Yểu nói không lừa lời, chê bai anh từ đầu đến chân không còn lại gì.
Hơn nữa cô còn thừa nhận sự thật về việc ba anh em họ bị mất tích năm đó!
Ngày đó, lần đầu tiên Đồ Triều Tịch nhận ra bộ mặt thật của em gái ruột.
Niềm tin trụ cột sụp đổ từ đây.
...
Đồ Yểu: ...
Đồ Yểu bất lực ngước mặt lên trời, đột nhiên có cảm giác định mệnh vừa thoát khỏi hang hổ lại lao đầu vào hang sói.
Cô ở đây cãi nhau hăng say, anh cả hời e là đã nghĩ xem chôn cô ở đâu rồi!
Đúng là trời muốn diệt cô!
Đầu Đồ Yểu quay nhanh như chong chóng, phải làm sao đây, phải làm sao đây!
Đồ Triều Tịch lạnh lùng nhìn chằm chằm cô gái trước mặt. Nếu anh không hiểu lầm thì vừa rồi cô thực sự đang giúp anh đuổi Mã Trí Viễn.
Nhưng như thế thì sao, sau khi nhận ra bản chất ích kỷ nông cạn của em gái này, anh chỉ nghĩ là cô lại đang tính toán điều gì đó!
Bây giờ quan trọng nhất là hỏi ra được manh mối vị trí của hai em trai từ miệng cô!
Đồ Triều Tịch nhìn đồng hồ, định kéo người đi thẩm vấn cho ra ngọn ngành...
Nhưng ngay khi anh chạm vào cổ tay cô!
"Anh trai!"
...
...
Giọng nói trong trẻo như sấm sét!
Cơ thể Đồ Triều Tịch run rẩy một cách mơ hồ, đồng tử không thể tin được mà hơi giật mình.
Anh nhìn lại, chỉ thấy cô gái lau mồ hôi trên trán một cái, đang ngửa đầu lên nhìn anh với ánh mắt mong đợi.
Ngây thơ vô tội nhưng lại có chút thông minh, khôn ngoan thoát khỏi cái chết.
Một thoáng, Đồ Triều Tịch như thấy cô gái nhỏ ngày xưa theo sau anh...
Cảm xúc mềm mại bản năng không kiểm soát được bao bọc trái tim anh.
Đồ Triều Tịch nhắm mắt, vừa hận vừa bực.
Hận bản thân mình không biết cố gắng, chỉ một ánh mắt mềm mại của Đồ Yểu đã khiến anh không còn cách nào!
Tỉnh táo đi kẻ ngốc! Đây đều là cô giả vờ!
Cô thật sự trong xương tủy đã kế thừa máu lạnh giả dối của người đàn bà đó, nhỏ tuổi đã có thể vì danh lợi phú quý mà thiết kế cho ba anh em họ phải trôi dạt khắp nơi!
Sự nhục nhã đã phải chịu trên du thuyền năm đó còn chưa đủ sao!
Đồ Triều Tịch nghĩ đến đây, lập tức lạnh giọng: "Đừng gọi tôi là anh, tôi không..."
Nhưng anh chưa nói xong, cô gái lại buột miệng thốt ra.
"Em là fan của anh! Em đã thích anh rất nhiều năm rồi!"
Lời nói đến nửa chừng của Đồ Triều Tịch ngay lập tức nghẹn trong cổ họng.
Biểu cảm có một giây hoang đường: "... Cái gì?"
Fan?
Anh chưa kịp phản ứng, Đồ Yểu đã hào hứng móc từ túi của Đinh Đại Bàn ra cuốn sổ nhỏ ghi chép môn toán của cậu, lại moi ra một cây bút, rồi hào hứng chạy đến.
Cô dường như không cảm nhận được sự kinh ngạc và chán ghét của anh, đôi mắt sáng lấp lánh tiếp tục nhìn anh với ánh mắt sùng bái và xấu hổ.
"Anh trai... có thể ký tên cho em được không?"
Đồ Triều Tịch: ?
Đồ Triều Tịch thật sự ngơ rồi.
5
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
