0 chữ
Chương 6
Chương 6: Sao cô lại ở đây?
"Thịch" một tiếng!
Đúng lúc đập trúng ống chân của Mã Trí Viễn, toàn bộ cơ thể anh ta ngã sấp xuống đất.
Đồ Triều Tịch nhìn xuống từ trên cao, nhìn người đàn ông chật vật dưới chân, cố gắng nuốt xuống cảm giác vui sướиɠ trong lòng.
... Không thể không nói... rất sướиɠ.
Cực kỳ sướиɠ.
Một tháng rồi, đúng như Mã Trí Viễn nói, anh giống như con chuột qua đường ai cũng muốn đánh.
Hai tháng trước, cô chủ Cảng Thành kia đã giấu thân phận đến làm trợ lý cho anh một tháng.
Ngày cuối cùng đột nhiên tức giận quá độ mà ngất đi. Cuốn nhật ký của cô gái cũng rơi ra, được một nhân viên hậu cần nhặt được rồi công khai ra bên ngoài.
Trong nhật ký miêu tả một Đồ Triều Tịch tính tình nóng nảy, tâm lý u ám. Cô gái viết rằng mỗi ngày mình đều sống dưới sự áp bức của anh.
Vì thế các cư dân mạng nhất quyết khẳng định rằng anh đã buông lời sỉ nhục cô ta, tra tấn tâm lý, đẩy người ta đến mức ngất xỉu.
Một tháng trôi qua, cô chủ kia vẫn chưa tỉnh lại.
Còn anh thì chìm trong bê bối. Cư dân mạng căn cứ vào miêu tả trong cuốn nhật ký đó mà liệt kê cho anh bảy tội ác.
Bắt nạt, xây dựng hình tượng, làm màu... đủ các loại tội danh.
Đến giờ Đồ Triều Tịch vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Vì thế anh đã tự mình đến Cảng Thành, nơi anh tưởng rằng cả đời này sẽ không bao giờ đặt chân tới nữa một chuyến. Không có gì bất ngờ, anh bị từ chối không cho vào.
Anh cũng đã tức giận giải thích, tranh cãi trước ống kính, nhưng không có tác dụng gì.
Bản thân anh vốn là lưu lượng nổi tiếng sau một đêm, không có nền tảng cũng không có hậu thuẫn, cộng thêm áp lực từ phía Cảng Thành, công ty quản lý ngay lập tức đã từ bỏ anh, nhắm mắt làm ngơ, hôm nay đơn giản là lưu đày anh đến chương trình nhỏ này.
Mà Mã Trí Viễn thì như cố ý chờ anh ở đây vậy, châm chọc mỉa mai suốt nửa tiếng đồng hồ.
Dù Đồ Triều Tịch có giả vờ không bận tâm đến đâu, vẫn đầy một bụng tức.
Nhưng anh cũng hiểu, lúc này ngoài việc nhẫn nhục, anh không có cách nào khác.
Chỉ là không thể ngờ được rằng... lại có người đứng ra bảo vệ anh!
Đây là lần đầu tiên sau một tháng, ngoài số ít fan ra, có người công khai bảo vệ anh mà không hề sợ hãi như vậy!
Dù cô nói lung tung và điên khùng, nhưng chửi đúng vào tim anh, xua tan hết tức giận và uất ức tích tụ cả tháng nay của anh!
Đồ Triều Tịch không khỏi có chút xúc động, xúc động đến nỗi muốn ném cho người ta một triệu!
Anh thở dài một cách nặng nề, nắm chặt tay, nở một nụ cười chuẩn mực hoàn hảo, chậm rãi ngẩng đầu.
Anh phải nhớ đó là cô gái nào, lát nữa xin số liên lạc, về nhà là ném tiền ngay!
Sau đó anh chạm mặt với một khuôn mặt trắng trẻo, tinh xảo, ngây người mà phấn khích ở cửa.
Giây tiếp theo, nụ cười của Đồ Triều Tịch lập tức cứng đờ.
Trong nháy mắc, những cảm xúc khϊếp sợ, sửng sốt, không thể tin được, căm ghét lần lượt tràn ngập đôi mắt anh.
Cô gái trước mặt mặc một bộ đồ ngủ hoa sến súa, lông mày cong cao, chóp mũi hơi đỏ đang trừng mắt.
Gương mặt tuyệt đẹp, lại vô cùng quen thuộc.
Đường cong môi của Đồ Triều Tịch thẳng lại từng chút một, thay vào đó là hàm răng từng chút một nghiến chặt.
Sự xúc động vừa nãy lập tức biến mất không còn tăm tích!
... Đồ Yểu!
Sao cô lại ở đây?
...
Tuy Đinh Đại Bàn không thông minh lắm, nhưng cực kỳ nhạy cảm với nguy hiểm.
Như vừa rồi, trước khi Đồ Yểu ra tay một giây, cậu đã ôm đầu ngồi xổm xuống một bên.
Giống như bây giờ, cậu thận trọng liếc nhìn Đồ Triều Tịch đang có vẻ mặt khó coi, vội vàng chọc cánh tay Đồ Yểu: "... Đồ, Đồ Tiểu Mao, hay là chị chạy đi."
Cả người Đồ Yểu vẫn đứng im tại chỗ, chớp mắt: "... Đừng làm ồn, chị đang suy nghĩ."
Cô đưa tay sờ trán.
Thanh màu xanh trên trán đang lấp lánh phát sáng.
Những cái này không quan trọng.
Quan trọng là...
Thanh tiến độ vừa nãy tụt xuống còn 2, trong thời gian ngắn vài giây đã nhảy lên tới 10!
Đồ Yểu quả thực phấn khích đến mức run tay, khoan đã... Để cô tính toán.
Nếu đã là thanh tiến độ, đương nhiên có lúc tăng có lúc giảm!
Nếu có thể tụt liên tục khi anh cả hời bị mọi người đuổi đánh, suy sụp, thì khi có người giúp anh đánh trả, có phải là có thể tăng trở lại không?
Nếu cái mạng nhỏ của cô ràng buộc với sự nghiệp của anh cả hời, thì có phải chỉ cần sự nghiệp của anh cả hời trở lại đỉnh cao, cái mạng nhỏ của cô cũng được bảo toàn?
[Bố nhỏ, có phải như vậy không!]
110: [.]
110 hơi bội phục, cho nên vào lúc cần thiết thì con gái ngốc của nó vẫn có chút thông minh.
Khóe miệng của Đồ Yểu nở ra từng chút một.
Đồ Yểu ổn định rồi, Đồ Yểu cảm thấy cô lại được rồi!
Bên kia, Mã Trí Viễn khó khăn đứng dậy, nằm lâu rồi, nhất thời đứng dậy hơi chóng mặt hoa mắt.
Anh ta chỉ mơ hồ nhìn thấy một bộ đồ ngủ hoa sến súa.
Anh ta tức đến nỗi chân càng đau hơn.
Một cô gái thôn quê cũng dám giúp Đồ Triều Tịch mắng anh ta!
"Cô là con cái nhà ai! Dám ném tôi, có tin tôi bảo đạo diễn đổi thôn khác quay chương trình không hả!"
"Đến lúc đó xem bố mẹ cô xử lý cô thế nào!"
Đúng lúc đập trúng ống chân của Mã Trí Viễn, toàn bộ cơ thể anh ta ngã sấp xuống đất.
Đồ Triều Tịch nhìn xuống từ trên cao, nhìn người đàn ông chật vật dưới chân, cố gắng nuốt xuống cảm giác vui sướиɠ trong lòng.
... Không thể không nói... rất sướиɠ.
Cực kỳ sướиɠ.
Một tháng rồi, đúng như Mã Trí Viễn nói, anh giống như con chuột qua đường ai cũng muốn đánh.
Hai tháng trước, cô chủ Cảng Thành kia đã giấu thân phận đến làm trợ lý cho anh một tháng.
Ngày cuối cùng đột nhiên tức giận quá độ mà ngất đi. Cuốn nhật ký của cô gái cũng rơi ra, được một nhân viên hậu cần nhặt được rồi công khai ra bên ngoài.
Trong nhật ký miêu tả một Đồ Triều Tịch tính tình nóng nảy, tâm lý u ám. Cô gái viết rằng mỗi ngày mình đều sống dưới sự áp bức của anh.
Một tháng trôi qua, cô chủ kia vẫn chưa tỉnh lại.
Còn anh thì chìm trong bê bối. Cư dân mạng căn cứ vào miêu tả trong cuốn nhật ký đó mà liệt kê cho anh bảy tội ác.
Bắt nạt, xây dựng hình tượng, làm màu... đủ các loại tội danh.
Đến giờ Đồ Triều Tịch vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Vì thế anh đã tự mình đến Cảng Thành, nơi anh tưởng rằng cả đời này sẽ không bao giờ đặt chân tới nữa một chuyến. Không có gì bất ngờ, anh bị từ chối không cho vào.
Anh cũng đã tức giận giải thích, tranh cãi trước ống kính, nhưng không có tác dụng gì.
Bản thân anh vốn là lưu lượng nổi tiếng sau một đêm, không có nền tảng cũng không có hậu thuẫn, cộng thêm áp lực từ phía Cảng Thành, công ty quản lý ngay lập tức đã từ bỏ anh, nhắm mắt làm ngơ, hôm nay đơn giản là lưu đày anh đến chương trình nhỏ này.
Dù Đồ Triều Tịch có giả vờ không bận tâm đến đâu, vẫn đầy một bụng tức.
Nhưng anh cũng hiểu, lúc này ngoài việc nhẫn nhục, anh không có cách nào khác.
Chỉ là không thể ngờ được rằng... lại có người đứng ra bảo vệ anh!
Đây là lần đầu tiên sau một tháng, ngoài số ít fan ra, có người công khai bảo vệ anh mà không hề sợ hãi như vậy!
Dù cô nói lung tung và điên khùng, nhưng chửi đúng vào tim anh, xua tan hết tức giận và uất ức tích tụ cả tháng nay của anh!
Đồ Triều Tịch không khỏi có chút xúc động, xúc động đến nỗi muốn ném cho người ta một triệu!
Anh thở dài một cách nặng nề, nắm chặt tay, nở một nụ cười chuẩn mực hoàn hảo, chậm rãi ngẩng đầu.
Anh phải nhớ đó là cô gái nào, lát nữa xin số liên lạc, về nhà là ném tiền ngay!
Giây tiếp theo, nụ cười của Đồ Triều Tịch lập tức cứng đờ.
Trong nháy mắc, những cảm xúc khϊếp sợ, sửng sốt, không thể tin được, căm ghét lần lượt tràn ngập đôi mắt anh.
Cô gái trước mặt mặc một bộ đồ ngủ hoa sến súa, lông mày cong cao, chóp mũi hơi đỏ đang trừng mắt.
Gương mặt tuyệt đẹp, lại vô cùng quen thuộc.
Đường cong môi của Đồ Triều Tịch thẳng lại từng chút một, thay vào đó là hàm răng từng chút một nghiến chặt.
Sự xúc động vừa nãy lập tức biến mất không còn tăm tích!
... Đồ Yểu!
Sao cô lại ở đây?
...
Tuy Đinh Đại Bàn không thông minh lắm, nhưng cực kỳ nhạy cảm với nguy hiểm.
Như vừa rồi, trước khi Đồ Yểu ra tay một giây, cậu đã ôm đầu ngồi xổm xuống một bên.
Giống như bây giờ, cậu thận trọng liếc nhìn Đồ Triều Tịch đang có vẻ mặt khó coi, vội vàng chọc cánh tay Đồ Yểu: "... Đồ, Đồ Tiểu Mao, hay là chị chạy đi."
Cả người Đồ Yểu vẫn đứng im tại chỗ, chớp mắt: "... Đừng làm ồn, chị đang suy nghĩ."
Cô đưa tay sờ trán.
Thanh màu xanh trên trán đang lấp lánh phát sáng.
Những cái này không quan trọng.
Quan trọng là...
Thanh tiến độ vừa nãy tụt xuống còn 2, trong thời gian ngắn vài giây đã nhảy lên tới 10!
Đồ Yểu quả thực phấn khích đến mức run tay, khoan đã... Để cô tính toán.
Nếu đã là thanh tiến độ, đương nhiên có lúc tăng có lúc giảm!
Nếu có thể tụt liên tục khi anh cả hời bị mọi người đuổi đánh, suy sụp, thì khi có người giúp anh đánh trả, có phải là có thể tăng trở lại không?
Nếu cái mạng nhỏ của cô ràng buộc với sự nghiệp của anh cả hời, thì có phải chỉ cần sự nghiệp của anh cả hời trở lại đỉnh cao, cái mạng nhỏ của cô cũng được bảo toàn?
[Bố nhỏ, có phải như vậy không!]
110: [.]
110 hơi bội phục, cho nên vào lúc cần thiết thì con gái ngốc của nó vẫn có chút thông minh.
Khóe miệng của Đồ Yểu nở ra từng chút một.
Đồ Yểu ổn định rồi, Đồ Yểu cảm thấy cô lại được rồi!
Bên kia, Mã Trí Viễn khó khăn đứng dậy, nằm lâu rồi, nhất thời đứng dậy hơi chóng mặt hoa mắt.
Anh ta chỉ mơ hồ nhìn thấy một bộ đồ ngủ hoa sến súa.
Anh ta tức đến nỗi chân càng đau hơn.
Một cô gái thôn quê cũng dám giúp Đồ Triều Tịch mắng anh ta!
"Cô là con cái nhà ai! Dám ném tôi, có tin tôi bảo đạo diễn đổi thôn khác quay chương trình không hả!"
"Đến lúc đó xem bố mẹ cô xử lý cô thế nào!"
5
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
