0 chữ
Chương 16
Chương 16: Ngọa long phượng sồ
Bánh bao vừa vào miệng, Đồ Triều Tịch không thể nhịn được.
Hai ba miếng là ăn sạch.
"... Cô làm?"
Đồ Yểu tự tin gật đầu, tất nhiên.
Tuy trước khi cô xuyên qua là đứa trẻ mồ côi, phải tự lực cánh sinh, nhưng cũng thật sự thích nấu ăn để chiêu đãi bản thân.
Đồ Triều Tịch lập tức im lặng.
Lúc Đồ Yểu ba tuổi thích tự mình nghịch ngợm chơi trò nội trợ. Một khi không để ý là cô lại lẻn vào bếp, ngốc nghếch nói rằng tương lai sẽ làm đầu bếp, đợi sau này các anh trai làm ăn xin thì cô sẽ rất hào phóng cho mỗi người một cái bánh bao.
Chỉ là sau này tâm cơ ngày càng nhiều, sau năm tuổi không bao giờ thấy cô lẻn vào bếp nữa.
Thật không ngờ có một ngày thật sự có thể ăn bánh bao cô làm.
Còn đúng lúc anh sắp thành ăn xin.
Đồ Triều Tịch không nhịn được nhếch môi.
Anh cúi đầu nhìn. Đồ Yểu vẫn cười híp mắt nhìn anh, mở miệng nói: "Dạ dày không đau nữa phải không."
Đồ Triều Tịch giật mình, vô thức sờ bụng, vẻ mặt khó hiểu nhìn chăm chú vào cô: "... Làm sao cô biết tôi bị đau dạ dày?"
Đồ Yểu cười, trong biểu cảm lóe lên một tia khâm phục không thể bỏ qua.
"Em là fan của anh mà, tất nhiên em biết!"
Trong nguyên tác, Đồ Triều Tịch trong điều kiện không có kinh nghiệm sân khấu có thể trổ hết tài năng trong cuộc thi chỉ bốn tháng ngắn ngủi, có thể tưởng tượng anh đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết.
Trong một trăm thực tập sinh, anh là người luyện tập lâu nhất. Một ngày hai mươi tư tiếng, ngoài năm tiếng ngủ, thời gian còn lại anh đều ở phòng tập.
Thời gian huấn luyện anh đã được đưa đi cấp cứu hai lần, vì ăn uống không đều đặn ngất xỉu hơn mười lần, bệnh dạ dày cũng có từ lúc đó.
Sau khi debut anh còn nổi tiếng là người làm việc chăm chỉ. Năm đó để kiếm tiền nhanh chóng, Đồ Triều Tịch đã ký một hợp đồng bán mình không bình đẳng với công ty quản lý. Dưới áp lực cường độ cao, anh gần như cả năm không có ngày nghỉ.
Dù Đồ Yểu là một độc giả, khi xưa xem lịch sử trưởng thành của vị đỉnh lưu này cũng không khỏi cảm thán.
Bôi nhọ gì không được, lại đi bôi nhọ anh "thân thể yếu ớt"!
Ngoài ra còn có rất nhiều rất nhiều cái khác.
Trên ruộng nương trống trải, Đồ Yểu như thể đang liệt kê những thứ quen thuộc, kể hết một lèo.
Dần dần, bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp thưa thớt đi rõ rệt.
[Em gái này... thật sự là fan của Đồ Triều Tịch...]
[Em ấy nói là Đồ Triều Tịch sao? Đỉnh lưu chuyên nghiệp như thế sao?]
[Một fan chưa thoát fan của anh Đồ, nói như vậy đi, tôi đã tận mắt thấy anh ấy vì hiệu ứng sân khấu có thể không dùng dây treo, không có biện pháp bảo vệ nào mà nhảy xuống từ độ cao hai mươi mét.]
[??? Vậy trong nhật ký nói về việc ngại mệt vắng mặt buổi tập luyện là thế nào?]
[Hơn nữa là quản lý của Đồ Triều Tịch chính miệng thừa nhận. Quản lý chắc không thể nói dối đâu.]
[Nhưng... ngộ nhỡ thật sự nói dối thì sao?]
[Hợp đồng áp bức mà em gái vừa nói là ý gì? Đồ Triều Tịch sẽ không thật sự ký hợp đồng bán mình đấy chứ?]
[Không phải chứ, mấy người thật sự tin lời cô gái thôn quê này nói à? Cô ta lớn đến giờ có lẽ chưa bao giờ ra khỏi thôn, biết được bao nhiêu thứ?]
Phòng phát sóng trực tiếp bạn một câu tôi một câu, mỗi người mỗi ý, trong lúc nhất thời hoàn toàn hỗn loạn.
Một tháng nay, fan của Đồ Triều Tịch chạy mất phần lớn, chỉ còn một số ít vẫn đứng tại chỗ quan sát.
Bọn họ không chạy vì không muốn tin rằng người mình thích hai năm lại như nhật ký nói đến.
Nhưng mặt khác lại mãi không tìm được bằng chứng.
Cho đến hôm nay, một câu "hợp đồng bán mình" của Đồ Yểu như một cái chạm trúng huyệt!
Cô nói năng đầy tự tin, mà Đồ Triều Tịch cũng không phản bác. Các fan nhạy bén vô cùng, ăn nhịp với nhau, chạy đến dưới Weibo của quản lý.
...
Còn lúc này Đồ Triều Tịch không biết gì vẫn còn hơi bối rối.
Anh không chớp mắt, nhìn Đồ Yểu miệng bô lô ba la không ngừng, không khỏi nhếch môi.
Cô nàng ngốc này, sau khi mất trí nhớ lại quan tâm đến anh như vậy, sau này nếu hồi phục ký ức không chết vì xấu hổ mới lạ.
Đồ Yểu một hơi kể hết nội dung về Đồ Triều Tịch trong nửa đầu nguyên tác ra.
Thuận lợi thấy thanh tiến độ lại quay về 20.
Vẫn không nhiều không ít, giống như một tháng trước, mức độ miễn cưỡng sống được.
Sau đó dù cô nói lời tốt thế nào, thanh tiến độ cũng không nhúc nhích.
Có lẽ cô cũng hiểu rồi, nói đến cùng vẫn là vì mấy tội danh trong nhật ký đó gây ra.
Những tin bôi nhọ đó không rửa sạch, anh trai cô vẫn là quả bom hẹn giờ.
Cô chỉ có thể sống tối đa đến 20, ngưỡng hiện tại ở đó rồi.
Nếu không thể tăng lên được nữa, Đồ Yểu cũng ngậm miệng.
Cô ném xuống một câu: "Được rồi, em muốn đi chơi."
Nói xong thì chạy.
Đồ Triều Tịch: ?
Đồ Triều Tịch đang nghe hăng say. Tuy rằng biết là do mất trí nhớ, nhưng anh không thể không thừa nhận, biết mấy năm nay Đồ Yểu quan tâm đến anh như vậy, trong lòng anh vẫn có một chút vui mừng khó nói.
Ai ngờ cô lại không nói nữa.
Anh đưa mắt nhìn theo, bên cạnh cánh đồng lúa mì đầu tiên ở chân núi là cậu nhóc mập mạp tối hôm qua đang ngồi xổm, cúi đầu không biết làm gì.
Sau khi Đồ Yểu chạy qua cũng ngồi xổm cùng. Hai người đầu kề đầu, như hai cây nấm.
Đồ Triều Tịch xoa cái bụng no một nửa, đi về phía hai người.
Anh vừa đến gần, một mùi hôi không rõ tên như ẩn như hiện.
Anh xoa nhẹ mũi: "Này, hai đứa đang chơi gì vậy?"
Đồ Yểu thuận miệng trả lời: "Phân bò."
Đồ Triều Tịch nhất thời không vững, trượt chân tại chỗ, suýt ngã.
"Cái... cái gì?"
Đinh Đại Bàn ngẩng đầu, cậu khá có cảm tình với anh trai giống Đồ Yểu này, rất kiên nhẫn lặp lại: "Phân bò á."
Đồ Triều Tịch: ???
Đinh Đại Bàn dịch chuyển người, để lộ một đống thứ không thể tả dựng thẳng dưới đất.
Anh hít mũi một cái, mùi hôi nồng nặc lập tức ào đến.
Anh chưa kịp phản ứng, thấy Đồ Yểu tiện tay xúc lên, Đinh Đại Bàn lập tức lấy cái sọt bên cạnh.
Đống phân bò đó trực tiếp vào sọt!
Động tác một đi một về, phối hợp vô cùng ăn ý.
Đồ Triều Tịch vô thức liếc vào sọt một cái.
Liếc nhìn một cái, sốc tại chỗ!
Một cái sọt cao nửa mét, bên trong toàn là từng đống phân bò tươi!
Người quay phim theo sau nhìn trợn mắt há hốc mồm liên tiếp lùi lại!
Ai cũng không ngờ có thể nhìn thấy cảnh tượng này. Phòng phát sóng trực tiếp vừa rồi còn hỗn loạn lập tức cười thành một mảnh.
[Cứu mạng, làm tôi cười rồi.]
[Con cái nhà ai sáng sớm chơi phân bò vậy! Còn chơi trơn tru như vậy.]
[Hai người này nghiêm túc không đây! Lần trước thấy chơi phân bò còn là đứa cháu ba thiếu não của bác tư nhà tôi ở quê, nổi tiếng trong làng là ngọa long phượng sồ.]
[Đổ mồ hôi như tắm rồi, ngọa long phượng sồ như vậy thôn này có hai đứa.]
Cười đùa, một phần cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên ý thức được điều gì.
[... Đợi đã, một sọt phân bò này phải nhặt không ít thời gian đấy...]
[Đúng vậy... Ít nhất nửa tiếng.]
[Vậy...]
Người quay phim có vẻ cũng phản ứng lại, camera yên lặng quay sang hướng khác.
Trong màn ảnh, Đồ Triều Tịch đã khôi phục bình tĩnh, nhưng sắc mặt trắng bệch hơn vừa rồi.
Anh nhìn chằm chằm cái sọt, giọng điệu cố gắng bình tĩnh: "...Vậy nên, vừa rồi cô dùng tay nhặt phân bò để đưa bánh bao cho tôi?"
Đồ Yểu ôm sọt, chớp mắt, im lặng hai giây, trong ánh nhìn dần tuyệt vọng của anh thành thật gật đầu.
Cô sợ anh không thấy rõ, lại gật thêm lần nữa.
Đồ Triều Tịch: ...
"Ọe!"
Hai ba miếng là ăn sạch.
"... Cô làm?"
Đồ Yểu tự tin gật đầu, tất nhiên.
Tuy trước khi cô xuyên qua là đứa trẻ mồ côi, phải tự lực cánh sinh, nhưng cũng thật sự thích nấu ăn để chiêu đãi bản thân.
Đồ Triều Tịch lập tức im lặng.
Lúc Đồ Yểu ba tuổi thích tự mình nghịch ngợm chơi trò nội trợ. Một khi không để ý là cô lại lẻn vào bếp, ngốc nghếch nói rằng tương lai sẽ làm đầu bếp, đợi sau này các anh trai làm ăn xin thì cô sẽ rất hào phóng cho mỗi người một cái bánh bao.
Chỉ là sau này tâm cơ ngày càng nhiều, sau năm tuổi không bao giờ thấy cô lẻn vào bếp nữa.
Thật không ngờ có một ngày thật sự có thể ăn bánh bao cô làm.
Còn đúng lúc anh sắp thành ăn xin.
Đồ Triều Tịch không nhịn được nhếch môi.
Anh cúi đầu nhìn. Đồ Yểu vẫn cười híp mắt nhìn anh, mở miệng nói: "Dạ dày không đau nữa phải không."
Đồ Yểu cười, trong biểu cảm lóe lên một tia khâm phục không thể bỏ qua.
"Em là fan của anh mà, tất nhiên em biết!"
Trong nguyên tác, Đồ Triều Tịch trong điều kiện không có kinh nghiệm sân khấu có thể trổ hết tài năng trong cuộc thi chỉ bốn tháng ngắn ngủi, có thể tưởng tượng anh đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết.
Trong một trăm thực tập sinh, anh là người luyện tập lâu nhất. Một ngày hai mươi tư tiếng, ngoài năm tiếng ngủ, thời gian còn lại anh đều ở phòng tập.
Thời gian huấn luyện anh đã được đưa đi cấp cứu hai lần, vì ăn uống không đều đặn ngất xỉu hơn mười lần, bệnh dạ dày cũng có từ lúc đó.
Sau khi debut anh còn nổi tiếng là người làm việc chăm chỉ. Năm đó để kiếm tiền nhanh chóng, Đồ Triều Tịch đã ký một hợp đồng bán mình không bình đẳng với công ty quản lý. Dưới áp lực cường độ cao, anh gần như cả năm không có ngày nghỉ.
Bôi nhọ gì không được, lại đi bôi nhọ anh "thân thể yếu ớt"!
Ngoài ra còn có rất nhiều rất nhiều cái khác.
Trên ruộng nương trống trải, Đồ Yểu như thể đang liệt kê những thứ quen thuộc, kể hết một lèo.
Dần dần, bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp thưa thớt đi rõ rệt.
[Em gái này... thật sự là fan của Đồ Triều Tịch...]
[Em ấy nói là Đồ Triều Tịch sao? Đỉnh lưu chuyên nghiệp như thế sao?]
[Một fan chưa thoát fan của anh Đồ, nói như vậy đi, tôi đã tận mắt thấy anh ấy vì hiệu ứng sân khấu có thể không dùng dây treo, không có biện pháp bảo vệ nào mà nhảy xuống từ độ cao hai mươi mét.]
[??? Vậy trong nhật ký nói về việc ngại mệt vắng mặt buổi tập luyện là thế nào?]
[Nhưng... ngộ nhỡ thật sự nói dối thì sao?]
[Hợp đồng áp bức mà em gái vừa nói là ý gì? Đồ Triều Tịch sẽ không thật sự ký hợp đồng bán mình đấy chứ?]
[Không phải chứ, mấy người thật sự tin lời cô gái thôn quê này nói à? Cô ta lớn đến giờ có lẽ chưa bao giờ ra khỏi thôn, biết được bao nhiêu thứ?]
Phòng phát sóng trực tiếp bạn một câu tôi một câu, mỗi người mỗi ý, trong lúc nhất thời hoàn toàn hỗn loạn.
Một tháng nay, fan của Đồ Triều Tịch chạy mất phần lớn, chỉ còn một số ít vẫn đứng tại chỗ quan sát.
Bọn họ không chạy vì không muốn tin rằng người mình thích hai năm lại như nhật ký nói đến.
Nhưng mặt khác lại mãi không tìm được bằng chứng.
Cho đến hôm nay, một câu "hợp đồng bán mình" của Đồ Yểu như một cái chạm trúng huyệt!
Cô nói năng đầy tự tin, mà Đồ Triều Tịch cũng không phản bác. Các fan nhạy bén vô cùng, ăn nhịp với nhau, chạy đến dưới Weibo của quản lý.
...
Còn lúc này Đồ Triều Tịch không biết gì vẫn còn hơi bối rối.
Anh không chớp mắt, nhìn Đồ Yểu miệng bô lô ba la không ngừng, không khỏi nhếch môi.
Cô nàng ngốc này, sau khi mất trí nhớ lại quan tâm đến anh như vậy, sau này nếu hồi phục ký ức không chết vì xấu hổ mới lạ.
Đồ Yểu một hơi kể hết nội dung về Đồ Triều Tịch trong nửa đầu nguyên tác ra.
Thuận lợi thấy thanh tiến độ lại quay về 20.
Vẫn không nhiều không ít, giống như một tháng trước, mức độ miễn cưỡng sống được.
Sau đó dù cô nói lời tốt thế nào, thanh tiến độ cũng không nhúc nhích.
Có lẽ cô cũng hiểu rồi, nói đến cùng vẫn là vì mấy tội danh trong nhật ký đó gây ra.
Những tin bôi nhọ đó không rửa sạch, anh trai cô vẫn là quả bom hẹn giờ.
Cô chỉ có thể sống tối đa đến 20, ngưỡng hiện tại ở đó rồi.
Nếu không thể tăng lên được nữa, Đồ Yểu cũng ngậm miệng.
Cô ném xuống một câu: "Được rồi, em muốn đi chơi."
Nói xong thì chạy.
Đồ Triều Tịch: ?
Đồ Triều Tịch đang nghe hăng say. Tuy rằng biết là do mất trí nhớ, nhưng anh không thể không thừa nhận, biết mấy năm nay Đồ Yểu quan tâm đến anh như vậy, trong lòng anh vẫn có một chút vui mừng khó nói.
Ai ngờ cô lại không nói nữa.
Anh đưa mắt nhìn theo, bên cạnh cánh đồng lúa mì đầu tiên ở chân núi là cậu nhóc mập mạp tối hôm qua đang ngồi xổm, cúi đầu không biết làm gì.
Sau khi Đồ Yểu chạy qua cũng ngồi xổm cùng. Hai người đầu kề đầu, như hai cây nấm.
Đồ Triều Tịch xoa cái bụng no một nửa, đi về phía hai người.
Anh vừa đến gần, một mùi hôi không rõ tên như ẩn như hiện.
Anh xoa nhẹ mũi: "Này, hai đứa đang chơi gì vậy?"
Đồ Yểu thuận miệng trả lời: "Phân bò."
Đồ Triều Tịch nhất thời không vững, trượt chân tại chỗ, suýt ngã.
"Cái... cái gì?"
Đinh Đại Bàn ngẩng đầu, cậu khá có cảm tình với anh trai giống Đồ Yểu này, rất kiên nhẫn lặp lại: "Phân bò á."
Đồ Triều Tịch: ???
Đinh Đại Bàn dịch chuyển người, để lộ một đống thứ không thể tả dựng thẳng dưới đất.
Anh hít mũi một cái, mùi hôi nồng nặc lập tức ào đến.
Anh chưa kịp phản ứng, thấy Đồ Yểu tiện tay xúc lên, Đinh Đại Bàn lập tức lấy cái sọt bên cạnh.
Đống phân bò đó trực tiếp vào sọt!
Động tác một đi một về, phối hợp vô cùng ăn ý.
Đồ Triều Tịch vô thức liếc vào sọt một cái.
Liếc nhìn một cái, sốc tại chỗ!
Một cái sọt cao nửa mét, bên trong toàn là từng đống phân bò tươi!
Người quay phim theo sau nhìn trợn mắt há hốc mồm liên tiếp lùi lại!
Ai cũng không ngờ có thể nhìn thấy cảnh tượng này. Phòng phát sóng trực tiếp vừa rồi còn hỗn loạn lập tức cười thành một mảnh.
[Cứu mạng, làm tôi cười rồi.]
[Con cái nhà ai sáng sớm chơi phân bò vậy! Còn chơi trơn tru như vậy.]
[Hai người này nghiêm túc không đây! Lần trước thấy chơi phân bò còn là đứa cháu ba thiếu não của bác tư nhà tôi ở quê, nổi tiếng trong làng là ngọa long phượng sồ.]
[Đổ mồ hôi như tắm rồi, ngọa long phượng sồ như vậy thôn này có hai đứa.]
Cười đùa, một phần cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên ý thức được điều gì.
[... Đợi đã, một sọt phân bò này phải nhặt không ít thời gian đấy...]
[Đúng vậy... Ít nhất nửa tiếng.]
[Vậy...]
Người quay phim có vẻ cũng phản ứng lại, camera yên lặng quay sang hướng khác.
Trong màn ảnh, Đồ Triều Tịch đã khôi phục bình tĩnh, nhưng sắc mặt trắng bệch hơn vừa rồi.
Anh nhìn chằm chằm cái sọt, giọng điệu cố gắng bình tĩnh: "...Vậy nên, vừa rồi cô dùng tay nhặt phân bò để đưa bánh bao cho tôi?"
Đồ Yểu ôm sọt, chớp mắt, im lặng hai giây, trong ánh nhìn dần tuyệt vọng của anh thành thật gật đầu.
Cô sợ anh không thấy rõ, lại gật thêm lần nữa.
Đồ Triều Tịch: ...
"Ọe!"
6
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
